Ừ! Đó Là Ham Muốn

Chương 69: Không Muốn Dùng Loại Bao Nhỏ Nhất

Sau một hồi ồn ào, WC nữ lại an tĩnh.

Trong phòng chiếu phim thỉnh thoảng truyền đến hiệu ứng âm thanh khiến dưới thân Lâm Vũ Văn siết chặt, nơi giao hợp cọ xát phát ra tiếng bạch bạch khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.

"A... Ưʍ..."

Cô chịu đựng rất vất vả, chỉ thỉnh thoảng không chịu nổi mới phát ra tiếng thở dốc ngắn ngủi.

Mặt Lâm Vũ Văn đã đỏ bừng, không thể rêи ɾỉ khiến kɧoáı ©ảʍ cơ thể đón nhận không có chỗ phóng thích, chỉ biết giữ trong đầu, máu trong người chạy ngược khiến mỗi tấc da tấc thịt trên người đều muốn bốc cháy.

Vì sợ kêu ra tiếng, hiện tại tay Lâm Vũ Văn dường như không thể rời khỏi cổ và vai Mục Lan, không ngừng hôn môi thiếu niên, giống như quả hồng lặng lẽ xuất tường mặc anh hái.

Mục Lan cũng hoàn toàn không khách sáo, nghiêng đầu cắn cánh môi mềm mại của thiếu nữ, phía dưới không ngừng đưa đẩy, bên trong đã ướt lầy lồi, thịt mềm sâu bên trong không ngừng xoắn chặt, hận không thể giữ anh vĩnh viễn ở lại.

"Ưʍ... Ưʍ... A..."

Cô sung sướиɠ đến mức hai mắt sắp không mở ra, chỉ có thể như con mèo lười phơi nắng híp mắt, eo không chịu khống chế mà vặn vèo, đón ý hùa theo mỗi lần thiếu niên va chạm.

Qυყ đầυ nhiều lần đυ.ng vào chỗ sâu bên trong thiếu nữ, khe hở nhỏ bé kia có xu hướng mở ra, thật giống như cánh cửa bí ẩn hấp dẫn nhà thám hiểm trẻ tuổi đến tìm tòi.

Anh mυ'ŧ chặt môi lưỡi Mục Lan, nhẹ nhàng đè gáy cô lên cánh cửa, tay nâng đầu gối cô dùng sức, sau lưng dùng thêm lực đâm vài cái miệng nhỏ.

Lâm Vũ Văn còn chưa kịp kêu ra đã bị cao trào đột ngột đến làm cho tan rã.

Trán và sống lưng đã ngừng ra mồ hôi, hốc mắt hồng hồng của cô không ngừng trào ra nước mắt, đôi môi run rẩy qua nửa ngày không biết nói gì, cứ dùng ánh mắt đáng thương tràn ngập sắc dục như vậy mà nhìn Mục Lan.

Thời điểm Mục Lan lui ra ngoài, dâʍ ŧᏂủy̠ liền theo tràn ra, thể dịch trong suốt hỗn loạn ở trên làn da trắng nõn của thiếu nữ khiến người nhìn phải đỏ mắt.

"Ổn không?"

Trước một giây lần nữa bị lấp đầy, Lâm Vũ Văn nghe thiếu niên dịu dàng hỏi.

Hỏi thăm rất dịu dàng, nhưng động tác của anh vẫn lưu loát như võ sĩ tập võ nhiều năm, bắt lấy điểm nhạy cảm vô cùng chuẩn xác.

Lâm Vũ Văn khóc thút tha thút thít, cắn môi không dám rêи ɾỉ, dáng vẻ rất đáng thương, nhưng cố tình hoa huyệt bên dưới lại kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ của thiếu niên không chịu nhả ra. Vách thịt ướt nóng từ đầu tới cuối đều vây lấy anh, mỗi một tấc bên trong không ngừng run rẩy như đầu lưỡi không xương liếʍ láp côn ŧᏂịŧ.

Gần tới cao trào, cơ thể càng mẫn cảm, nhược điểm của áo mưa quá nhỏ lộ ra ngay lúc này, Mục Lan cắn răng, đầu óc hiện tại đã hơi nóng lên.

Mồ hôi theo trán anh rơi xuống, khoảnh khắc Lâm Vũ Văn sắp cao trào, cô nhìn thấy con số trên đầu thiếu niên lên một kỷ lục mới.

150.

Thời điểm nhìn thấy con số đó, thiếu niên đã hoàn toàn mất khống chế, anh vừa bắn tinh, eo vẫn còn đâm sâu vào trong thiếu nữ, mãi đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng xuất ra hết, anh mới thở hổn hển chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ đã mềm một nửa ra, ném áo mưa vào thùng rác.

Lâm Vũ Văn cũng mệt mỏi, hai đùi còn đang run run, cũng may Mục Lan tay mắt lanh lẹ ôm lấy cô trước khi bi kịch xảy ra.

Sau khi ôm bạn gái nhỏ, chuyện đầu tiên anh làm chính là ném cái hộp bao loại nhỏ nhất kia đi.