Cứ như vậy, chúng tôi gặp từng lớp người trong chốn thượng lưu xa hoa, bao gồm các tướng lĩnh cấp cao của quân đội Nhật Bản trú tại Hàng Châu và cả phu nhân, tiểu thư con nhà quyền quý. Nguyên Chí Dân đối đáp trôi chảy, bộc lộ tài năng thi phú của anh, anh bỗng chốc được lòng rất nhiều người ở bữa tiệc này. Đặc biệt là đám phụ nữ xã hội thượng lưu kia, họ ngưỡng mộ anh từ lâu lắm rồi, nhìn thấy dung mạo đẹp trai chói lóa ấy, bọn họ nghiễm nhiên coi anh như một thần tượng, bao vây xung quanh anh hỏi han này nọ.
Thấy Nguyên Chí Dân được hoan nghênh như vậy, nên tôi đành ra vườn hóng gió đêm. Màn đêm phủ đầy sương mù, mơ hồ bao trùng cả mặt hồ êm ả. Trước mặt là mặt hồ yên tĩnh, sau lưng lại là thú vui nơi thế tục, tôi chợt cảm thấy bản thân đang chao đảo, dù tôi muốn thoát ly khỏi giới phồn hoa phù phiếm nhưng chính hiện thực tàn khốc lại níu kéo tôi trở về. Trước khung cảnh trần gian bi ai, tôi sợ tôi sẽ về lại điểm ban đầu. Cuộc sống bình đạm thoảng qua như một giấc mộng, còn tôi càng ngày càng cách xa nó.
Tôi thở dài thật sâu, chẳng nhẽ đây chính là số mệnh?
Tiếng bước chân từ sau truyền đến, tôi tưởng rằng ai ai cũng đã quên vườn hoa viên vốn trống trải. Là tiếng bước chân xa lạ, không phải Nguyên Chí Dân. Tôi ngoảnh đầu, một người phụ nữ xa lạ trong váy đầm nghiêm trang.
Là phu nhân của Kumamoto Yuji.
Đại khái cô ấy thấy tôi mặc sườn xám, nên cô ấy dùng vốn tiếng Trung xứt nẻ hỏi tôi.
“Ngồi… Có thể ngồi không?”
Tôi gật đầu, ý bảo cô ấy ngồi xuống.
Nào ngờ khi cô ấy định ngồi xuống, không hiểu sao cô ấy đυ.ng trúng cạnh bàn, đánh đổ ly rượu vang đỏ chót trên bàn vào chiếc sườn xám mới mua của tôi.
“あ, 申 し 分 け な い, 申 し 分 け な い で す! (Tôi xin lỗi, rất xin lỗi)” Cô ấy hoảng hốt hồi lâu, vội vàng lau vết rượu cho tôi.
“いいですよ、大丈夫ですよ!( không sao, thực sự không sao )” tôi theo bản năng đáp lời.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người sửng sốt một hồi. Cô ấy không ngờ tôi biết nói tiếng Nhật, còn tôi hoảng sợ với sự không cẩn thận của tôi.
Càng không ngờ, khi tôi chưa kịp định thần bịa lý do thoái thác. Tôi đã thấy Nguyên chí Dân đứng ở phía xa, tay cắm trong túi quần âu. Hiển nhiên, anh hoàn toàn thấy một màn này!
Anh đi tới, mỗi bước đi tôi sợ hãi thêm một phần. Chờ đến khi anh đứng trước mật tôi, chỉ cần cô ấy mở miệng hỏi, tôi sẽ nói cho anh biết hết thảy, tuy rằng tôi sợ nhất chính là anh biết…
Nhưng không, anh móc chiếc khăn tay thâm đẫm hương thơm, nở nụ cười khách sáo an ủi phu nhân Kamamoto, lặng lẽ chà lau vết rượu trên sườn xám. Có lẽ anh đứng quá xa nên không nghe được? Hay anh cố tình lãng quên chuyện này? Ngay lúc tôi bối rối nhất, quý bà Kumamoto rời đi, người đàn ông của tôi cúi chào tôi và nói:
“Nhạc khiêu vũ đã bắt đầu, tôi tự hỏi liệu Nguyên phu nhân sẵn lòng điệu nhảy khiêu vũ đầu tiên cùng tôi không?”
Tôi giật mình, ngắm nghía biểu cảm bình tĩnh của anh. Ngập ngừng khoác tay lên bờ vai vững chãi ấy, anh thật sự không nghe thấy ư?
Anh cười cười, ôm eo xoay tôi mòng mòng, giữa sự tín nhiệm và nghi ngờ, giữa trong sáng và đυ.c ngầu, dưới ánh sáng rực rỡ của đất trời, tôi dần dần buông lòng, để anh đưa tôi bay cao mãi.
Nhìn chăm chú cái cằm thon gọn, đường nét gầy guộc trên gương mặt anh, tôi mê mẩn từng tấc da tấc thịt từng thơi thở thiện lành ấy, tôi say đắm những sợi tóc đen nhánh lóng lánh ánh sáng, tôi mê luyến bờ vai bao dung vỗ về…
Tôi bất giác tựa đầu vào vai anh.
“Uyển Như.” Anh thì thầm bên tai tôi cái tên theo tôi suốt bao năm tháng, đôi chút thở dài, lẫn cưng chiều vô hạn.
“Ừ.” Tôi lạc đường mấy rồi, hơi thở ấm nóng của anh vây quanh tôi, tôi mơ màng đáp ứng.
“Một cuộc sống bình thường, là ước mơ của em phải không.” Anh dùng cánh môi mỏng dán vành tôi nói nhỏ.
“Anh đã giúp em thực hiện.” Tôi trả lời, “Em chỉ muốn anh mãi mãi bên cạnh em.” Tôi nhắm mắt, trả lời anh bằng âm thanh không ai nghe thấy.
Đổi lấy chiếc ôm nhiệt tình, đôi môi nóng bỏng áp sát vào tai tôi…
Không phải chưa từng nghĩ đến việc một thư sinh vì sao phải thăm dò tin tức mọi nơi , không phải tôi chưa từng nghi ngờ một người dựa vào sáng tác văn chương lại có thể điêu luyện đối phó với giới nhà giàu. Không phải chưa từng cân nhắc đến, một kẻ nịnh nọt quân Nhật và kẻ Hán gian có thể dung hòa vào xã hội không?
Bởi vì anh là Nguyên Chí Dân, là một người dẫu tôi vứt bỏ toàn bộ thế giới tôi cũng không bao giờ bỏ rơi người, đó chính là chồng tôi, là người đàn ông yêu thương tôi, chiều chuộng tôi, người đàn ông của tôi. Tất cả những khúc mắc hãy để thời gian giải đáp nó, huống chi, anh ấy chưa bao giờ hỏi bí mật của tôi là gì.