Long Nhất

Chương 296

Rốt cuộc đôi môi của Long Nhất cũng nhẹ nhàng chạm vào môi của Nạp Lan Như Nguyệt, hương vị ngọt ngào từ hơi thở của Nạp Lan Như Nguyệt làm cho Long Nhất kích động vạn phần.

Đang lúc muốn thừa thắng xông lên, Nạp Lan Như Nguyệt bỗng dùng sức đẩy Long Nhất ra, ngồi xụi lơ trên ghế, hô hấp một cách kịch liệt, khuôn mặt đã ửng hồng, trên mũi vãi mồ hôi hột, bộ ngực kịch liệt phập phồng theo nhịp thở, đích thực cực phẩm trong cực phẩm a!

Cảnh đẹp như thế Long Nhất đời nào bỏ qua, hai mắt dán vào bộ ngực của Nạp Lan Như Nguyệt, hận không thể đem chúng nó nuốt vào. Nạp Lan Như Nguyệt chỉ cảm thấy bộ ngực nóng lên, aaa một tiếng, hung hăng nhìn Long Nhất, yêu kiều hừ một tiếng, nói:

” Ngươi còn xem, có tin ta móc mắt ngươi ra hay không? ”

Long Nhất lấy lại tinh thần, hắc hắc cười nói:

” Đúng a, để con mắt ta cạnh người nàng, để cho chúng nó mỗi ngày đều được ngắm cảnh đẹp a”

“Vô lại”. Nạp Lan Như Nguyệt trợn mắt nhìn Long Nhất, có chút không hiểu về tính cách của hắn, lúc hắn cười giống như ánh mặt trời buổi sớm, thậm chí cũng rất âm lạnh, nàng không rõ hoàn cảnh thế nào mà hắn lại có được cá tính như thế.

“Đa tạ khích lệ, mặc dù nàng không phải là người đầu tiên nói như vậy, nhưng có thể nói câu đó rất hay a”.

Long Nhất nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, mang theo một nụ cười thần bí.

“ Không đùa với ngươi nữa, rốt cuộc vì sao lại đến tìm ta? ”

Nạp lan nhu nguyệt thấy Long Nhất đã khôi phục bình thường, liền đi vào vấn đề chính.

“ Nàng không biết gì hết sao? Còn phải hỏi ta nữa à? ” Long Nhất mỉm cười nói.

“ Ta không phải thần tiên, chỉ có quỷ mới biết ngươi nói chuyện gì. ” Nạp Lan Như Nguyệt bình thản nói. Trong lòng hắn đã có ta? Hắn là bởi vì chuyện ta cùng long ưng ở cùng một chỗ mà đến hỏi sao? Thì ra trong lòng hắn cũng không thoải mái, Nạp Lan Như Nguyệt tự nói với mình.

“Ta hỏi quỷ, quỷ nói hắn cũng không biết”, Long Nhất cười nói, ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm nạp lan như nguyệt.

“ Ngươi… ngươi nếu không có chuyện gì thì mời ngươi trở về”. Nạp Lan Như Nguyệt xoay người hướng lí gian đi tới, dù sao chỉ cần đối mặt với hắn, nàng đều trở nên không bình thường.

Nạp Lan Như Nguyệt đi được hai bước, đột nhiên phát hiện phía sau có tiếng bước chân, không khỏi dừng lại, cuối cùng nhịn không được bèn quay lại thì thân ảnh của Long Nhất đã biến mất rồi.

“ Này bại hoại, như thế nào nói đi là đi, trước đây có thấy hắn nghe lời như vậy đâu”. Nạp Lan Như Nguyệt chà chà tiểu cước, trong lòng có chút mất mát, nàng không dám thừa nhận rất muốn ở cùng một chỗ với Long Nhất.

“ Ai, ta đang suy nghĩ gì vậy, nhất định là điên rồi”. Nạp Lan Như Nguyệt súy súy đầu. Ở với tên vô lại kia thường xuyên nên giờ bị hắn ảnh hưởng.

“Chi nha” tiếng cửa phòng tắm mở ra, Nạp Lan Như Nguyệt có chút thất thần đi vào phòng tắm. Nàng nghĩ hảo hảo tắm rửa rồi sau đó ngủ một giấc, tỉnh lại thì mọi chuyện ưu phiền đều sẽ không cánh mà bay.

Mở vòi nước nóng trên vách tường ra, nước từ mặt trên của lỗ nhỏ bắn ra, phòng tắm trở nên ấm cúng hơn.

Nạp Lan Như Nguyệt từ từ thoát y, lộ ra thân thể như ngọc. Song phong trắng như tuyết, trên đó điểm thêm hai điểm yên hồng như hoa mai, ngạo nghễ đỉnh lập. Nạp Lan Như Nguyệt chạm vào dòng nước, nhân nước chảy ấm áp lần lượt trùng soát ngọc thể của mình.

Một cặp mắt gian xảo từ cửa phòng tắm nhìn vào, trong mắt lộ ra ngọn lửa nóng rực. Long Nhất thật sự không nghĩ Nạp Lan Như Nguyệt vừa vào cửa đã đi tắm ngay, vốn hắn muốn đùa với nàng một chút, lúc Nạp Lan Như Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, hắn liền lách vào trong khuê phòng của nàng. Vốn nghĩ nàng sẽ tức giận, không ngờ nàng lại như thất hồn lạc phách đi về phía phòng tắm, ngay cả một người sống ngồi trên giường cũng không phát hiện.

Mặc dù nói là phi lễ, rình coi không phải là hành vi của quân tử, nhưng Long Nhất trong lòng cũng thẳng thắng, hắn không phải là rình coi mà là quang minh chính đại nhìn, hơn nữa rình coi là chuyện mà hắn chưa bao giờ làm.

Đôi sắc nhãn của Long Nhất quét khắp người Nạp Lan Như Nguyệt, từ song phong phơi phới hạ xuống vùng tiểu yêu, bụi cỏ chỉnh tề bị nước chảy nằm rạp xuống, mặt trên là một hạt anh đào đỏ hồng. Đối với cái này Long Nhất có ấn tượng rất sâu, lúc trước ở thước á công quốc, hắn đã nhìn thấy một lần.

Nha đầu kia như thế nào lại vô tâm vậy? Nếu là ta thì sẽ chẳng có chuyện gì, Long Nhất trong lòng thầm nghĩ.

Đang lúc Long Nhất suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của tiểu thúy: ” Công chúa, người ở bên trong sao? ”.

Nạp Lan Như Nguyệt đột nhiên lấy lại tinh thần, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một đôi mắt tham lam đang nhìn mình, bản năng tự nhiên muốn la lên.

Long Nhất liếc mắt hỉu được vấn đề, lắc mình một cái tiến vào phòng tắm, từ phía sau một tay che miệng nàng, nói nhỏ vào tai nàng: ” Đừng nhúc nhích, là ta”.

Nạp Lan Như Nguyệt thân thể cứng đờ, hung hăng cắn vào lòng bàn tay của Long Nhất một miếng. Long Nhất chỉ biết cười khổ hai tiếng, lúc bị Nạp Lan Như Nguyệt cắn, toàn thân hắn bị ướt sủng, mà trong lòng ngực lại đang ôm một đại mĩ nhân tiểu Long Nhất không cam chịu vùng lên khởi nghĩa, mà nó lại đang ở ngay tiểu yêu của Nạp Lan Như Nguyệt thế mới khổ.

“Kì quái, vừa mới ở đây, chẳng lẽ công chúa đã đi rồi? ” Tiểu thúy thấy không ai đáp lại lẩm bẩm mấy câu rồi xoay người đi.

Nạp Lan Như Nguyệt không dám cử động, nàng hỉu rõ tư thế lúc này nguy hiểm cở nào, cũng biết vật dưới đồn bộ mình là cái gì, nàng sợ cử động sẽ khiến cho Long Nhất xúc động.

Long Nhất hít thở ngày càng nóng bỏng, bàn tay đặt bên hông của Nạp Lan Như Nguyệt bắt đầu mò lên trên, một bả liền nắm được một khối nhuyễn nhục.

Nạp Lan Như Nguyệt toàn thân run lên, không chịu được rên lên một tiếng, không thể phủ nhận Long Nhất vuốt ve mang đến cho nàng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Tiếng rêи ɾỉ của Nạp Lan Như Nguyệt làm cho Long Nhất mất đi tia ý chí cuối cùng, hắn mang thân thể mềm mại của Nạp Lan Như Nguyệt đặt dựa vào bức tường, hôn lên vai nàng một cách cuồng nhiệt, hai bàn tay to chia làm hai đường, một mặt là song phong một mặt là khe cốc.

“ Không… không được làm thế, bằng không ta sẽ hận ngươi cả đời” hai tay nạp lan như nguyệt vô lực áp trên đôi vai của Long Nhất, trên mặt không rõ là nước mắt hay thủy châu, nàng có chút căm giận chính mình, tại sao thân thể mình không thể kháng cự Long Nhất, ngược lại còn cảm thấy kɧoáı ©ảʍ.

Long Nhất vừa nghe liền ngước lên, có chút không đành lòng, hắn than nhẹ một hơi thật lòng nói: ” Xin lỗi, là ta không đúng”. Nạp Lan Như Nguyệt không ngước nhìn trầm mặc không nói.

Long Nhất buông Nạp Lan Như Nguyệt ra rồi lùi lại 2 bước, Nạp Lan Như Nguyệt liền xụi lơ theo vách tường đi xuống, Long Nhất dành phải vươn tay ôm nàng nâng dậy lại.

Tắt vòi nước, Long Nhất từ giá phòng tắm lấy xuống một cái khăn tắm, bọc Nạp Lan Như Nguyệt trong đó sau đó ôm nàng ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng đặt nàng xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Nạp Lan Như Nguyệt nhắm mắt lại, tâm tình rối loạn, lúc này nàng muốn ôm lấy Long Nhất không cho hắn rời đi.

Long Nhất nhìn Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ giọng nói: ” Ta đi trước, nàng hảo hảo nghỉ ngơi đi. ”

Thật lâu sau, Nạp Lan Như Nguyệt mở to mắt, trong phòng đã không còn thân ảnh của Long Nhất nữa.

Ta nên làm gì bây giờ? Nạp Lan Như Nguyệt mở to mắt lẩm bẩm nói, nhưng không ai có thể nói cho nàng đáp án.

Mặc dù cuồng long đế quốc từ xưa đến nay đối với ngạo nguyệt sứ đoàn đều không quá nhiệt tình, nhưng cái gì cần làm thì phải làm, tỷ như lễ hội nghênh đón.

Yến hội, nếu không phải vì Mộ Dung Thục Ngọc Long Nhất căn bản không muốn tham gia trực tiếp để cho chưởng quản dịch quán tiếp đãi.

Thật vất vả trong biển người, Mộ Dung Thục Ngọc mới tìm được Long Nhất.

Hai người đi đến hoa viên của dịch quán, lúc này đêm dã khuya, hoa viên lộ ra hai ngọn ma pháp đăng, tiếng côn trùng từ bụi cỏ không ngừng truyền ra, làm cho cảnh vật có vẻ hoang sơ.

“Thục ngọc công chúa, chẳng biết nàng tìm ta có chuyện gì? ” Long Nhất tựa vào một cây đại thụ nhìn Mộ Dung Thục Ngọc dưới ánh trăng có vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt.

“ Ta muốn nói chuyện gì, ngươi cũng đã đoán được, là về sự tình của Mộ Dung Bác”.

“Mộ Dung Bác? Cuồng long đế quốc kiếm thánh, ngươi hỏi hắn để làm gì? ” Long Nhất rất kinh ngạc, tựa hồ thật sự ngoài dự đoán.

Mộ Dung Thục Ngọc hít thở khó khăn, hận không thể gϊếŧ chết hắn.

“Chiều hôm nay ngươi nói gì? ” Mộ Dung Thục Ngọc không kiên nhẫn nữa.

“Chiều nay? Ta có nói gì sao? Ngươi nghe ta nói gì a? ” Long Nhất vô tội nói.

“Ngươi… ngươi luôn làm người khác tức chết như vậy sao? ” Mộ Dung Thục Ngọc kiềm hãm tức giận bình tĩnh hỏi.

“Là ngươi ta mới thế, đổi lại là người khác thì thôi nghỉ đi”. Long Nhất vô lại cười nói.

“Nói như vậy ta nên cảm thấy vinh hạnh đúng không? ” Mộ Dung Thục Ngọc nhàn nhạt nói.

“Ngươi có thể nghĩ như vậy ta không có ý kiến”. Long Nhất cười nói.

Mộ Dung Thục Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Long Nhất, nói hắn làm nàng tức chết cũng không ngoa vì thế nàng nói thẳng: ” Mộ Dung Bác là gia gia của ta, ta muốn biết vì sao ngươi biết ông và ta có quan hệ? ”

Long Nhất mục quang lấp lóe, mặc dù đã sớm nhận định nhưng từ miệng của Mộ Dung Thục Ngọc nói ra cũng làm hắn giật mình.