Thấy Đông Phương Khả Hinh biểu tình vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, Long Nhất không những chẳng vui mà lại thấy lo âu. Một thiếu nữ mười tám tuổi mà đã có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, chẳng để lại chút dấu tích gì, liệu có thể là người đơn giản sao?
“Thiếu gia. ” Lúc đó, đột nhiên thanh âm của Tiểu Y vọng tới.
Long Nhất quay mình liền trông thấy Tiểu Y lạnh nhạt từ từ tiến lại, trầm lặng đứng sau lưng hắn.
“Man Ngưu và Lệ Thanh đâu? ” Long Nhất hỏi, đối với việc Tiểu Y có thể thoát thân hắn tuyệt không cảm thấy kì quái. Tiểu Y là Dự ngôn sư, tự nhiên là hiểu rất rõ về các quẻ bói nên với trận pháp chắc chắn cũng đã đọc qua.
“Bọn họ vẫn ở trong trận, Tiểu Y lo lắng cho thiếu gia cho nên… ” Tiểu Y khẽ nói, đôi mắt trong suốt lại nhìn chăm chú lên mình Đông Phương Khả Hinh.
Đông Phương Khả Hinh vừa đối mắt với cặp mắt quỷ dị của Tiểu Y, lông tóc toàn thân liền dựng ngược cả lên, trái tim cũng trở nên buốt giá, liền lập tức tránh ánh mắt của Tiểu Y, phất tay thi phóng hai đạo chú bảo vệ tâm linh mới bình ổn lại.
“Biểu ca, huynh đừng để nàng nhìn muội nữa, ánh mắt nàng nhìn muội phát sợ. ” Đông Phương Khả Hinh chuyển đến bên cạnh Long Nhất run sợ nói.
“Ánh mắt Tiểu Y sinh ra đã như vậy, muội không cần phải sợ, nàng ấy không có ác ý. Phải rồi, hai bằng hữu của ta còn bị khốn trong ma pháp trận, muội đi thả bọn họ ra đi. ” Long Nhất cười đáp.
Đông Phương Khả Hinh vừa lên tiếng đáp ứng đã thấy từ phía ma pháp trận nhoáng hiện mấy đạo lục quang, ngay tiếp đó mấy tiếng nổ ầm ầm vang lên, lập tức khói bụi đầy trời.
Long Nhất kéo tay Tiểu Y, thân hình chớp lên xông tới đó. Mấy đạo lục quang đó hiển nhiên là Man Ngưu không kìm nén được nữa dùng sức mạnh phá trận.
Đông Phương Khả Hinh nhìn Long Nhất nắm tay Tiểu Y, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo. Vốn Ti Bích nhanh chân hơn nàng chiếm mất trái tim của Long Nhất đã khiến nàng rất khó chịu, giờ không ngờ lại thêm vào một thị nữ quỷ dị, cặp mắt trong suốt của ả không ngờ khiến nàng run rẩy tận đáy lòng.
Long Nhất vừa tới nơi, ma pháp trận đã bị Phục Ma côn pháp của Man Ngưu phá tan, mấy đôi tinh thạch bị đập nát thành phấn. Ma pháp trận mất đi nguồn cung cấp năng lượng tự nhiên là không thể vận chuyển được nữa.
“Lão đại, huynh không sao a. ” Man Ngưu và Lệ Thanh thấy Long Nhất cùng Tiểu Y xuất hiện, cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Các ngươi còn không việc gì ta lại có chuyện sao? ” Long Nhất cười nói.
Man Ngưu gãi gãi chiếc sừng, ngoác miệng cười: “Ừ nhỉ, lão đại đúng là một con gián đập cũng không chết, cho dù trời sập cũng chẳng có vấn đề gì. ”
Long Nhất tung cước sút vào mông Man Ngưu, cười mắng: “Tên tiểu tử nhà ngươi, muốn tâng bốc ta hay hại ta vậy? ”
Man Ngưu vẻ mặt vui vẻ như cũ, còn Lệ Thanh vẫn trương ra bộ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi đó. Vẻ mặt hắn có lẽ đã đông cứng lại rồi, cũng chẳng biết khi yêu hắn có còn lãnh khốc như vậy không?
Đúng lúc này, mấy đạo thân ảnh vội vã vọt tới, cùng hạ xuống viện tử. Người đến chính là ngoại công của Long Nhất, Đông Phương Khải Minh cùng mấy tên hộ vệ luôn theo sát bên mình.
“Cháu ngoan, cháu định phá nát tòa sơn trang dưỡng già này của ta a. ” Đông Phương Khải Minh sớm đã biết Long Nhất đến. Lão cũng biết Long Nhất nhất định sẽ tìm đến tòa Khải Minh cư này, bất quá lão cố ý không sai người đến nhắc nhở hắn để đợi xem giữa ngoại tôn và tôn nữ của lão phát sinh chuyện gì.
“Ngoại công, cháu chỉ là thấy viện tử này dường như bày biện không được thỏa đáng lắm, nên sửa chữa qua loa một chút, hì hì. ” Long Nhất chẳng cần biết lớn nhỏ, tôn ti trật tự, cười đáp.
“Bớt miệng đi, ngươi gặp biểu muội ngươi chưa? ” Đông Phương Khải Minh cười hỏi.
“Gia gia, cháu và biểu ca vừa mới gặp nhau xong. ” Lúc này, Đông Phương Khả Hinh xuất hiện đúng lúc, mang theo khuôn mặt vui vẻ ngọt ngào chạy tới ôm lấy cánh tay Đông Phương Khải Minh.
“Ồ, vậy sao? Hôm qua còn dài miệng trách gia gia không đưa ngươi đi gặp biểu ca, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được, xem ra miệng ngươi cũng sắp lệch rồi a. ” Cháu trai, cháu gái ở bên cạnh, Đông Phương Khải Minh quả thật lòng già được an ủi rất nhiều a.
“Đáng ghét. Ngoại công sao lại nói tôn nữ của mình như vậy chứ. ” Đông Phương Khả Hinh nũng nịu vẻ không đồng ý.
Đông Phương Khải Minh cất tiếng cười ha hả, nói: “Vũ nhi, lại đây, hôm nay bồi tiếp ngoại công vài chung. ”
Long Nhất và Đông Phương Khả Hinh một trái một phải kèm hai bên đi về chỗ của Đông Phương Khải Minh. Nhưng đi chưa được hai bước, Man Ngưu và Lệ Thanh đã phát sinh xung đột với hộ vệ bên cạnh Đông Phương Khải Minh.
Vốn là Man Ngưu và Lệ Thanh định theo sát sau lưng Long Nhất, còn hộ vệ của Đông Phương Khải Minh lại vung côn cản họ lại, không cho họ tiến gần lão. Man Ngưu là người dễ nổi nóng, thấy khó chịu lập tức thay đổi hành động, mà Lệ Thanh càng là người cao ngạo đến tận xương tủy, làm sao có thể cho phép người khác đối xử với họ như vậy. Song phương chẳng thèm nói một lời đã chuyển sang tư thế sẵn sàng động thủ.
“Vũ nhi, hai người hầu của ngươi thật không tệ a. ” Đông Phương Khải Minh dừng lại cười nói, rõ ràng là không có ý ngăn cản bọn họ. Xem ra lão còn muốn để hộ vệ bên cạnh lão phân cao thấp với hai người Man Ngưu một phen.
“Bọn họ không phải là người hầu, họ là bằng hữu của cháu. ” Long Nhất nhàn nhạt đáp. Hắn từ trước tới nay chưa hề coi Man Ngưu và Lệ Thanh là hạ nhân.
“Ồ, đó là ngoại công giỡn chơi thôi, Vũ nhi đừng để ý. ” Đông Phương Khải Minh thấy Long Nhất không cao hứng liền lập tức nói, cũng chẳng làm ra vẻ bề trên.
Lúc đó bốn gã hộ vệ của Đông Phương Khải Minh thấy chủ nhân không ngăn cản bọn chúng, tự nhiên là hiểu rõ ý tứ của chủ nhân, liền tản ra bao vây Man Ngưu và Lệ Thanh.
Man Ngưu cũng chẳng quản ba bảy hai mốt, rút Lục Ngọc Tài Quyết ra vận khởi Phục Ma côn pháp công tới. Bá khí trùng thiên của thần khí lập tức khiến cho áp suất không khí xung quanh ngưng đọng, khí thế lăng lệ khiến người bên ngoài trường trái tim nảy lên thình thịch.
“Thần khí? ” Đông Phương Khải Minh chấn động hô lên, lại thấy chiêu thức kì đặc thế công lăng lệ đó của Man Ngưu, trong lòng càng thêm kinh ngạc. Lão thế nào cũng không hiểu nổi, tại sao một gã tùy tùng bên cạnh ngoại tôn lại có binh khí cấp thần khí.
Mà lúc này, Lệ Thanh cũng huy xuất ra hai đạo khí cực lạnh, kiếm quang màu lam nhạt cũng theo sát phóng tới. Sự phối hợp giữa ma pháp và đấu khí thập phần thành thục.
Nhưng đám hộ vệ bên cạnh Đông Phương Khải Minh cũng chẳng phải tay vừa. Trong bốn người thì hết ba là kiếm sư đỉnh cao, còn một người đã đạt đến cảnh giới ma đạo sĩ. Bốn người rõ ràng chuyên môn luyện chiến thuật giáp công, lợi dụng ba kiếm sư nổi danh đối phó với địch nhân còn pháp sư ngâm chú thi phóng ma pháp.
Long Nhất xem mấy người đả đấu, trong lòng biết Man Ngưu và Lệ Thanh quá nửa phải thua. Hai người mạnh ai nấy đánh còn bốn người kia lại hỗ trợ cho nhau phối hợp liền lạc như áo trời không vết vá.
Ma pháp sư kia là thổ hệ pháp sư, đầu tiên hắn thi phóng lên Man Ngưu và Lệ Thanh mấy đạo trọng lực thuật nhằm hạn chế hành động của họ, sau đó bắt đầu niệm một tràng chú ngữ cực dài. Long Nhất vừa nghe liền biết ngay đó là thổ hệ pháp thuật cấp chín Đại sơn áp đỉnh, là từ không khí triệu hoán ra một ngọn núi đè chết địch nhân. Pháp thuật Đại sơn áp đỉnh này phân ra làm hai tầng, một tầng là cấm chú cấp chín còn một tầng lại là cấp mười một, hai người căn bản không cách nào so sánh được. Cấm chú Đại sơn áp đỉnh cấp chín chỉ triệu xuất ra một hòn núi nhỏ, không giống như cấp mười một, ngọn núi đó mới chân chính là một ngọn đại sơn a.
Lúc này, Man Ngưu đã có hai vết thương. Mặc dù Kim Chung tráo của gã đã có tiểu thành nhưng vẫn tuyệt chưa đạt tới dạng thân thể kim cương bất hoại, cùng lắm chỉ được coi là mình đồng da sắt mà thôi. Chỉ cần đòn công kích đạt tới cường độ nhất định là có thể đả thương được. Man Ngưu bị kích lên dã tính trong cơ thể, sát khí huyết tinh ẩn đi phần lớn trước đó lại bị kích phát xuất ra. Hắn gầm lên một tiếng cuồng loạn, đột nhiên ngạnh tiếp một kiếm bổ tới của một kiếm sư, cánh tay bị vạch một vết thương dài, Lục Ngọc Tài Quyết trong tay vẽ nên một đạo lục quang quét tới tên kiếm sư nọ. Tên kiếm sư mặc dù tránh né cũng coi là nhanh nhưng không ngờ Man Ngưu là sử ra đòn lấy mạng đổi mạng, thanh kiếm cứng rắn trong tay bị Man Ngưu đạp tan thành bụi phấn, bất tỉnh ngay đương trường.
Mà lúc này, Lệ Thanh đã thi phóng ra một trận mưa đá, bắt tên kiếm sư gây ra vết thương trên lưng y phải trả giá đắt bằng một cái lỗ ở bụng, một đoạn ruột lập tức đổ ra.
Đúng lúc Man Ngưu và Lệ Thanh gặp khó khăn nhất thì chú ngữ của tên thổ hệ ma pháp sư cũng hoàn thành. Chỉ thấy trên trời xuất hiện một ngọn núi do đá nham thạch cứng rắn tạo nên nhằm Man Ngưu và Lệ Thanh tàn nhẫn giáng xuống.
Long Nhất mục quang lóe lên. Hắn thấy Man Ngưu và Lệ Thanh đã sức cùng lực tận, e là tránh không nổi một kích trí mạng này.
Vào lúc Long Nhất đang định xuất thủ, Lục Ngọc Tài Quyết được Man Ngưu hai tay siết chặt đột nhiên bạo phát một trận lục quang chói mắt. Gã rống lên một tiếng như tiếng gầm của dã thú, nhằm đỉnh ngọn đại sơn phang tới. Đại sơn bị ánh lục quang của Lục Ngọc Tài Quyết bạo phát giáng tới chấn động một chút, không ngờ đã bị chặn lại ở giữa không trung.
Long Nhất thở ra một hơi nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười, không ngờ đến thời khắc quan trọng tên to xác Man Ngưu đó lại đột nhiên phát ra được lực lượng trên Lục Ngọc Tài Quyết. Trước đây gã chỉ có thể phát huy ra được ba phần uy lực của thần khí, có thể nói tiềm lực cực lớn vẫn chưa được khai thác.
Gã thổ hệ ma đạo sĩ cũng gia tăng áp lực. Gã cấp tốc ngâm chú để gia tăng áp lực của ngọn đại sơn, còn Man Ngưu đã dần dần không trụ nổi nữa. Các đường gân cơ trên đầu gã hằn lên, sắc mặt đỏ lựng, hai mắt trợn ngược như muốn nứt ra, thân thể bắt đầu bị ép xuống.
“Man Ngưu, ta tới giúp ngươi. ” Lúc này, Lệ Thanh cũng thấp giọng gầm lên một tiếng, trường kiếm bắt đầu múa lên tạo ra một màn băng hoa, mái tóc xanh sẫm tung bay trong gió.
Cặp mắt Lệ Thanh đột nhiên biến thành màu xanh sẫm, trước thân ẩn ước xuất hiện bóng hình của một động vật kỳ quái, loáng thoáng có thể thấy là một con vật toàn thân có vảy rồng, dáng sư tử, miệng như chậu máu, trên đầu có cặp sừng dài.
‘Gừ… àooo’ Lệ Thanh đột nhiên phát ra một tiếng gầm như tiếng sấm, bóng hình trước thân đột nhiên chuyển động, hóa thành một đạo cực quang xông tới đỉnh ngọn sơn phong.
“Thần thú phụ thể, gã này có Thiên thần huyết mạch của Mạc Tây tộc! ” Đông Phương Khải Minh lại kinh ngạc kêu lên, trong lòng càng thêm chấn động. Hai kẻ tùy tùng của ngoại tôn hết người này đến người khác khiến cho lão giật mình kinh ngạc.
“Thiên thần huyết mạch? ” Long Nhất nghi hoặc nhắc lại.
“Mạc Tây tộc từ trước tới nay là hậu duệ của Phong thần, mỗi đại tộc trưởng và một người con trai đều được kế thừa huyết mạch đó, có thể sử ra công phu Thần thú phụ thể quỷ dị này. ” Đông Phương Khải Minh giải thích.
“Chẳng lẽ Lệ Thanh là con trai của tộc trưởng Mạc Tây tộc? ” Long Nhất trong lòng chấn động, không ngờ nổi tên tùy tùng mình thắng cuộc có được lại có lai lịch lớn đến như vậy.