Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạc Duệ cau mày, giống như rất không hài lòng về việc mình đang nói chuyện với chị Thâm Thâm thì bị quấy rầy, buồn bực lấy điện thoại ra, thấy tên hiện trên màn hình, bất đắc dĩ nghe điện thoại, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ba.”
Dừng một lúc, Bạc Duệ “dạ”, cúp điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm Thâm, hiểu chuyện nói: “Chị Thâm Thâm, ba em ở dưới lầu chờ em cùng đi ăn cơm, em phải đi rồi.”
Lâm Thâm Thâm cầm cặp Bạc Duệ, đứng lên, đưa Bạc Duệ ra ngoài.
Bạc Duệ nhận lấy cặp của mình, vẫn lưu luyến xoay người, phất tay với Lâm Thâm Thâm: “Chị Thâm Thâm, em đi đây, tạm biệt chị.” Nói xong, Bạc Duệ còn nhìn lướt qua điện thoại sáng màn hình trong tay Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm cười phất phất tay: “Tạm biệt, anh bạn nhỏ đẹp trai Duệ Duệ.”
Bạc Duệ lại đỏ mặt, hơi ngượng ngùng chạy về phía thang máy.
Lâm Thâm Thâm đứng ở cửa nhìn Bạc Duệ vào thang máy mới đóng cửa lại, thu hồi nụ cười trên mặt.
Cô cũng không phải người dễ dàng gần gũi với người khác, ngược lại, cô có xuất thân cực tốt, sống trong nhung lụa, khó tránh khỏi có hơi kiêu ngạo, tỏ ra không thân thiện bình dị, nhưng mà hôm nay, cô không biết tại sao, chỉ là cảm thấy bé trai tên Bạc Duệ kia vô cùng gần gũi.
Cô không kiềm được muốn gần gũi với bé.
Có thể xuất hiện ưu tư như vậy khiến bản thân Lâm Thâm Thâm cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau kinh ngạc, Lâm Thâm Thâm giải thích cho mình, có lẽ vì con cô bị người ta ôm đi, chẳng biết đi đâu, cho tới bây giờ, vừa khéo lớn bằng Bạc Duệ, cô vì con mình mới có thể thân thiết với Bạc Duệ.
Chẳng qua, không biết con cô giờ lớn lên có bộ dạng thế nào, sống có tốt hay không? Có phải cũng hiểu chuyện đáng yêu như bé trai vừa rồi không?
…
Bạc Duệ xuống lầu, liền thấy xe Cẩm Dương, nhanh chóng chạy lại, mở cửa xe, leo lên.
Cẩm Dương ở trong xe đang tiếp điện thoại, thấy con trai mình lên xe, chỉ chỉ dây an toàn, Bạc Duệ lập tức thức thời cài dây an toàn cho mình.
Lúc này Cẩm Dương mới mặt liệt quay đầu, nhìn đường phía trước nghe điện thoại.
Không biết trong điện thoại nói gì, lông mày thanh nhã của Cẩm Dương khẽ cau lại, trong mắt thoáng qua phiền não, sau đó nhanh chóng thản nhiên trở lại, không gợn sóng nói: “Ban đầu tôi đã đáp ứng các người, nếu năm năm sau tôi không đợi được mẹ Duệ Duệ trở lại, tôi về thành phố X, chính thức tổ chức họp báo, tiếp quản chức vị CEO Tập đoàn Bạc Đế, nhưng mà bây giờ tôi có chút việc, tôi cần ở lại Bắc Kinh một thời gian, cụ thể bao lâu thì tôi vẫn chưa xác định.”
Tập đoàn Bạc Đế, mạch máu của kinh tế toàn cầu, chi nhánh công ty trải rộng toàn cầu, công ty chính ở thành phố X Trung Quốc.
Còn Cẩm Dương, là người thừa kế tiếp theo của Tập đoàn Bạc Đế.
Ban đầu anh mười bốn tuổi, vì hưởng thụ cuộc sống của người bình thường, che giấu bối cảnh gia tộc và thực lực mà đến Bắc Kinh học đại học.
Anh thật sự là một thiên tài, chỉ mất hai năm rưỡi đã học xong chương trình bốn năm đại học, bao gồm cả nghiên cứu sinh thạc sĩ tiến sĩ, anh chỉ dùng không tới bốn năm, trong bốn năm đó, anh còn nỗ lực nghiên cứu học vị tiến sĩ quản lý Phật học và tiến sĩ kinh tế của Ivy League*.
(*) Ivy League hay Liên đoàn Ivy là một liên đoàn thể thao bao gồm tám cơ sở giáo dục đại học ở miền Đông Bắc Hoa Kỳ. Cụm từ này được sử dụng chính thức trên danh nghĩa thể thao sau sự thành lập của liên đoàn thể thao Division I trực thuộc Hiệp hội Thể thao Đại học Hoa Kỳ vào năm 1954.