*Continue*
Bị bàn tay Ý Hiên siết chặt, kèm theo lời đe doạ.
- Cậu mà dám đυ.ng vào em ấy, thì chuẩn bị biến mất đi là vừa.
Hoắc Minh nói nhỏ vừa đủ cho 2 người nghe.
- Ây ya, bình tĩnh. Không đυ.ng thì không đυ.ng.
Rồi anh ta giữ lấy tay mình xoa xoa, đưa ánh mắt lườm quýt Ý Hiên. Giải quyết xong tên này, Ý Hiên cười ôn nhu quay qua bên Băng Di.
- Vậy thôi em lên lớp đi, hẹn em giờ ra chơi nhé.
Băng Di gật đầu rồi quay đi lên lớp. Cô lên lớp thư thả ngồi nghe nhạc, ánh mắt thì cứ dán ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài Di Lăng đứng ở phía ngoài cửa lớp gọi vào.
- Chị Băng Di.
Nghe tiếng kêu cô quay qua, thấy Di Lăng bèn tháo tai nghe, đứng dậy ra phí hành lang.
- Sao thế.
Di Lăng ngó ngang ngó dọc, như đang tìm kiếm ai đó. Băng Di nói.
- Em tìm Thường Hi à, cậu ấy cùng chị em nay có buổi chụp hình gì đó. Nên đã xin nghỉ, chị em không nói cho em biết sao.
Nghe xong, khắp người Di Lăng nổi lên trận lửa nhiệt lớn.
- Vậy mà dám nói với mình là nay đi học, bà chị già, thiệt tức chết mà.
Băng Di nhìn mà thầm cầu khấn cho Di Gia sẽ được an toàn. Rồi cậu ta đưa mặt cười tươi.
- Vậy em cảm ơn, gặp chị sau.
- Ừm.
Chưa kịp đi thì từ đâu Hân Nghiên đã chạy tới khoác lấy tay cậu, nũng nịu.
- Di Lăng, ra cậu ở đây. Tớ tìm cậu mãi.
Di Lăng chán ghét đẩy cô ta qua 1 bên.
- Cậu tránh ra chút. Đừng làm phiền tôi.
Bị chửi đến vậy, cô ta vẫn cứ mặt dày đeo đeo theo cậu. Uyển Dư từ đâu đã đi tới, bộ dạng thánh thiện, thục nữ đến trước cô, cười tươi.
- A, Băng Di, cậu đến sớm thế.
Băng Di hừ lạnh.
- Đó là thói quen của tôi.
Từ sau ả ta, cả 4 tên nam nhân đó lại xuất hiện. Di Lăng bèn đứng chắc trước cô, Băng Di vỗ vỗ vai cậu.
- Em về lớp đi, chị sẽ không sao.
Mặc dù cậu không muốn đi, nhưng cô đã bảo không sao thì tức là không sao, vốn không nên ở lại. Cậu dứt khoát gạt tay của Hân Nghiên mà đi về lớp mình. Băng Di đưa mắt qua nhìn ả và tên Việt Trạch kia đang âu yếm, cả người cô nổi hết cả gai gốc lên.
Thế là cô cho học cục lơ to đùng, cô quay đi về chỗ ngồi của mình. Tiếp tục sự việc nghe nhạc, nhưng sự việc đó cũng không diễn ra lâu. Việt Trạch đi lại trước bàn cô, cúi xuống nói.
- Tôi nói nghe này, sao em lại không gia nhập cùng chúng tôi nhỉ. Dù sao thì em cũng đường đường là tiểu thư của gia tộc Lãnh. Cần gì mà phải kiên quyết bênh vực những thứ hạ đẳng đó.
Băng Di gỡ tai nghe ra.
- Anh đang làm phiền tôi đấy. Tránh ra đi.
Việt Trạch nắm lấy cổ tay cô.
- Đừng nghĩ tôi hạ mình năn nỉ thì em được nước làm tới.
Băng Di nói.
- Sự nhịn nhục của tôi là có giới hạn. Anh, buông ra.
Việt Trạch tiến đến sát gần cô, giương vẻ mặt tự đắc.
- Em nên biết bản thân mà chống trọi với cả 4 gia tộc thì cũng chẳng nhẹ nhàng là bao đâu.
Băng Di thờ ơ.
- Nói xong chưa, xong rồi thì bỏ tay tôi ra.
Cùng lúc đó tiếng chuông báo vào lớp reo lên, Việt Trạch thả lỏng tay cô ra.
- Được thôi, ra chơi gặp lại, hậu bối.
Băng Di không thèm để tâm, về chỗ ngồi. Buổi học lại tiếp tục được diễn ra.
*Giờ Ra Chơi*
Băng Di đứng dậy, đi xuống căn tin. Chọn 1 chỗ ngồi mà uống nước, bao nhiêu cặp mắt cứ dán chặt lên người cô, ai ai cũng ráng tranh thủ lấy đồ ăn rồi ngồi vào bàn gần cô để được ngắm vẻ đẹp của cô.
Không chỉ học viên của khu S,A mà còn có cả khu B,C. Bị nhìn chằm chằm khiến cho cô cảm thấy hơi khó chịu, thầm đưa mắt nhìn lên nói.
- Nhìn chằm chằm người khác vui lắm sao.
Lập tức cả đám liền líu ríu quay ra nói chuyện với nhau, không dám đưa mắt nhìn cô nữa. Ý Hiên và Hoắc Minh cũng đi xuống căn tin, đám con gái liền hò hét.
- Oa, nhóm Prince kìa.
- Anh Ý Hiên, nhìn em đi.
- Hoắc Minh, anh thật đẹp trai.
Bla....bla....
Băng Di đầu nổi chữ thập 💢💢, thầm than phiền phức. Cô vốn rất không ưa ồn ào cho lắm. Cầm lấy điện thoại, quay gót đi ra ngoài phía sau khuôn viên học viện. Ngồi tựa vào thân cây, bấm điện thoại, gió thoang thoảng làm mái tóc hạt dẻ của cô đung đưa.
Môi cô khẽ cong lên, làm cho khung cảnh trở nên sinh động, Cao Lãng vô tình đi dạo xuống thấy cảnh đó cũng bị làm rung động. Nơi anh nhìn thấy là 1 bức tranh của cô hoà quyện cùng với cây xanh nơi đó.
Nhận thấy có ai đó đang nhìn mình, cô quay qua thì chạm phải ánh mắt của anh. Cao Lãng cất lời.
- Là em.
Cô nói.
- Là tôi thì sao.
Cao Lãng lắc đầu.
- Không có gì.
Băng Di thấy anh ta im lặng, nên cô cũng không bận tâm nhiều, mắt vẫn dán vào khung cảnh xung quanh. Cao Lãng cũng chỉ đứng đó, nhìn ngắm cô, cố gắng nhớ rõ khung cảnh bây giờ.
Trong lòng anh mong rằng khung cảnh này vẫn sẽ giữ nguyên như vậy, trong lúc anh thẩn thờ 1 lúc. Lúc thoát ra khỏi suy nghĩ của mình thì đã thấy mắt cô nhắm nghiền mất.
Anh nhẹ nhàng đi lại, ngồi xuống bên cạnh cô, nghe thấy tiếng cô thở đều, đầu cô không tự chủ được mà dựa hẳn lên vai cậu. Cao Lãng hơi giật mình, nhưng cũng không có ý định đánh thức cô dậy.
Anh vén vài sợi tóc cho cô, rồi nhìn ngắm trong lúc cô ngủ.
- Ngoài thấy em lạnh lùng như vậy, nhưng khi ngủ lại có mặt dịu dàng, dễ thương ấy chứ.
Ngồi cho đến lúc, tiếng chuông reo giờ vào học vang lên, cô mới giật mình mở mắt, thấy đang được Cao Lãng cho mượn bờ vai dựa, nên cô nhanh chóng nhít người ra, đứng dậy nói.
- A, xin lỗi.
- Không sao, thấy em ngủ ngon quá. Nên tôi cũng không định đánh thức em đâu.
Cao Lãng nói, rồi đứng dậy phủi bụi. Băng Di cúi chào, Cao Lãng đã đưa tay áp lên đầu cô từ lúc nào, xoa xoa nụ cười trên môi có chút cong lên.
- Em đừng khách sáo.
Băng Di cắt đứt cuộc nói chuyện.
- Đến giờ học rồi, tôi đi trước.
Rồi nhấc chân, đi lên lớp.