Đầu trọc lại nhìn về phía anh cả: “Làm sao vậy, mày cũng là chủ nhà?”
Triệu Nam Thiên nhìn về phía hắn ta, tiến lên hai bước: “Liên quan gì đến ông, rốt cuộc ông có chịu đi hay không?”
Đầu trọc xoa xoa cằm uy hϊếp: “Vậy nếu như tao không đi thì sao? Nếu ép ông đây, ông liền đốt nhà mày, có tin hay không?”
Đừng nói đến Triệu Nam Thiên, ngay cả anh cả cũng bị những lời này của hắn làm cho tức giận: “Con mẹ nó mày thử nói lại xem!”
Được lắm, định bắt nạt người khác đến tận cửa nhà luôn phải không?
“Anh, phí lời cùng bọn chúng làm gì!”
Triệu Nam Thiên hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, nhấc một cái ghế ở bên cạnh lên liền muốn động thủ.
Anh Lý vội vàng kéo anh cả, Lý Khả Hân ở bên cạnh cũng vội vàng kéo lấy Triệu Nam Thiên.
Cô ta chưa từng thấy khung cảnh thế này bao giờ, đã bị dọa sợ đến sắp phát khóc: “Anh Nam Thiên, em đi xin lỗi ông ta, anh đừng…”
Triệu Nam Thiên đẩy cô ta ra: “Chuyện này không liên quan gì đến cô, cô trốn đi xa một chút.”
Anh cảm thấy đám lưu manh trước mặt này đặc biệt đến để gây rối, mặc dù anh vẫn chưa biết nguyên nhân cụ thể.
Tuy nhiên, Triệu Nam Thiên có linh cảm có liên quan đến việc cải tạo khu nhà được đồn đại gần đây.
Tên đầu trọc không nói, chỉ cười lạnh.
Một đám lưu manh giống như đã được ra lệnh từ trước, từng tên xoa tay hằm hè, xếp thành hình bán nguyệt bao vây lấy Triệu Nam Thiên và anh cả ở giữa.
Bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng, mùi thuốc súng trong không khí dường như có thể đốt cháy mọi thứ trước mặt bất cứ lúc nào!
Đúng lúc này, có tiếng trách mắng từ phía sau truyền đến, đó là tiếng của Tô Mục Tuyết.
“Triệu Nam Thiên, anh muốn làm gì? Định leo lên nóc dỡ ngói ra sao?”
Triệu Nam Thiên tức thì như bóng xì hơi, ngoan ngoãn kiềm chế lại tính khí nhìn về phía sau: “Sao em lại ra ngoài?”
Trong khi nói, anh bảo vệ ba người phụ nữ ở phía sau, sợ một trong số đám lưu manh ngỗ ngược sẽ bất ngờ ra tay.
Mẹ Triệu không chút sợ hãi, đẩy Triệu Nam Thiên ra nói: “Có người muốn đốt nhà tôi, tôi không thể ra xem sao?”
Đầu trọc nhìn Tô Mục Tuyết thêm mấy lần mới thu hồi ánh mắt: “Bà, bà cũng là chủ nhà sao?”
Thần sắc mẹ Triệu vẫn như thường: “Ông muốn làm gì?”
Tên đầu trọc cầm ly rượu lên uống một hớp: “Một người dân thường, tới đây ăn cơm.”
“Tôi chưa từng thấy qua người dân thường nào như ông, ở đây không chào đón ông, mời ông về cho!”
Tên đầu trọc cười xùy: “Vậy nếu tôi không rời đi thì sao?”
Mẹ Triệu mắng một tiếng: “Vậy thì ông thử xem!”
Tô Mục Tuyết ở bên cạnh cạn lời, bây giờ cô đã biết tính khí của Triệu Nam Thiên được thừa hưởng từ ai rồi.
Vốn dĩ tưởng để mẹ Triệu ra khuyên can bọn họ đừng gây gổ, kết quả liền ngược lại, mẹ Triệu không hề nhân nhượng ai, vừa mở miệng liền trực tiếp muốn đuổi người.
Là con cháu, cô đương nhiên không thể nói gì.
Nhưng trong lòng không khỏi nghi ngờ, đám lưu manh trước mặt này đến Triệu Nam Thiên còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ mẹ Triệu sao?
Vừa nghĩ đến đó, đám đông bên ngoài cửa liền tán ra, hơn chục chú thím tóc hoa râm bước vào.
Dù đã lớn tuổi nhưng họ đều rất có tinh thần, mỗi người đều mang chiếc băng màu đỏ.
Một thím nói: “Có chuyện gì vậy? Ai ở đây làm loạn, gây rối trật tự xã hội khu phố chúng ta?”
Tên đầu trọc cười: “Ôi, chào thím, ở đây không có ai dám gây chuyện cả, chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi.”
Triệu Nam Thiên ngược lại không sợ, nhưng những chú thím trước mặt này anh phải cân nhắc một chút.
Thím đó không chịu nhường nửa bước: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy giải thích rõ ràng rồi nhanh chóng rời đi. Ở đây là đường Đông Phong, các người không được phép đến đây náo loạn!”
Tên đầu trọc cười ha hả: “Đúng, đúng, đúng, thím nói đúng. Chúng tôi liền đi ngay!”
Một đám lưu manh cũng theo đó gật gật đầu, hoàn toàn không thấy có chút cứng rắn nào.
Trước khi đi, tên đầu trọc nhìn Triệu Nam Thiên một cái đầy thâm ý.
Chính ánh mắt này khiến cho loại cảm xúc đè nén lâu nay trong cơ thể Triệu Nam Thiên, xông thẳng lên đầu!