Nhìn bộ dạng hết lòng chỉ dạy của Triệu Nam Thiên, chị dâu đứng bên kia nói đùa: “Mục Tuyết, vẫn là em có bản lĩnh, chỉ mới có mấy ngày đã thuần phục được con ngựa hoang này của nhà chúng ta!”
Mặt Tô Mục Tuyết đỏ bừng, liếc mắt nhìn Triệu Nam Thiên một cái rồi nói: “Ai mà thèm.”
Mọi người cười ồ lên, đúng lúc này bên ngoài vang lên những âm thanh hỗn loạn…
Tiếng động gì đó nghe giống như tiếng kính vỡ kèm theo tiếng la hét thất thanh của một người phụ nữ.
Cùng lúc đó có một người đàn ông hét lên: “Mẹ kiếp, đập hết cho tao!”
Mẹ Triệu đặt đũa xuống nói: “Hai anh em con ra ngoài xem có chuyện gì vậy.”
Mẹ Triệu từ trước đến nay chưa từng sợ bất cứ chuyện gì, huống chi sống ở một nơi như khu này, nếu quá hiền lành thì đã bị bọn côn đồ đó ức hϊếp lâu rồi.
Không giống như những chủ nhà trọ khác, mẹ Triệu đã cho anh Lý đã thuê mặt bằng của mình để kinh doanh thì nhà họ Triệu không thể nào trơ mắt đứng nhìn khi có chuyện xảy ra được.
Hai anh em họ vội vã đi ra ngoài cửa.
Khi đến hành lang, anh cả giật mình kinh ngạc.
Mặc dù khu này hơi lộn xộn nhưng hầu hết không có ai ở phố Đông Phong này dám đến đây gây chuyện.
Chưa kể, mẹ Triệu là chủ tịch huyện, tuy chỉ là một tổ chức phi chính phủ tự phát nhưng cũng là một nhóm các ông lớn, bà lớn.
Đám côn đồ địa phương ở đây còn phải ngoan ngoãn gọi một tiếng “ông, bà”, thế mà có tên nào dám đến tận đây gây chuyện
Bên cạnh đó còn có Triệu Nam Thiên, từ khi anh tham gia vào quân ngũ, mấy tên côn đồ trên đường dám gây rối đều bị anh đánh cho tơi tả.
Cả con phố này cũng chẳng có ai dám đến đòi phí bảo kê.
Vì vậy, hai anh em họ đều có chung một nhận định rằng những tên côn đồ này chắc hẳn không phải người địa phương.
Anh cả kêu lên: “Cẩn thận!”
Triệu Nam Thiên gật đầu, nhanh chóng bước vào đại sảnh trước một bước, bảy tám bàn ăn chật ních người vô cùng náo nhiệt vừa rồi giờ đây đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ngoại trừ có một đám người núp ở ngoài cổng xem náo nhiệt, một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Trên mặt đất đều là những mảnh vỡ của ly rượu và chén bát, vài cái bàn cũng đã bị đập vỡ.
Ở giữa có một tên trọc đầu đang ngồi đó, một bên lấy khăn tay ra xoa mặt, một bên cười lạnh.
Triệu Nam Thiên nhìn anh ta một cái, vạt áo trước và trên mặt anh ta đều là rượu, cách đó không xa còn thấy Lý Khả Hân run bần bật trốn sau lưng chị Lý, không cần suy nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Tên đầu trọc không nói chuyện, một tên côn đồ đứng bên cạnh quát to: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau qua đây lau mặt cho đại ca.”
Có người giễu cọt nói: “Lau thôi làm sao mà sạch được? Đại ca, anh đừng cử động, để mấy con quỷ nhỏ kia liếʍ sạch cho anh thì tốt hơn.”
Dứt lời, bên tai tràn đầy những lời lẽ thô tục khó nghe.
Anh Lý vội vàng tiến lên: “Đại ca, là em gái em không hiểu quy củ, vừa dưới quê lên, anh đừng chấp nhặt nó.”
Chị Lý cũng tiếp lời: “Đúng đó đại ca, là em chồng em không hiểu chuyện. Bữa ăn hôm nay bọn em miễn phí cho anh, hơn nữa còn bồi thường cho anh tiền phí giặt quần áo, anh thấy thế nào?”