Bốp!
Một cái tát vang dội vang vọng trong không trung.
Vương Triều Khải đã sớm bị chuyện xảy ra trước mặt làm cho sững sờ, anh ta chưa từng gặp Tô Mục Tuyết bao giờ, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô.
Mặc dù trông có vẻ thảm hại, nhưng khí chất và sự mỹ mạo của cô lại không thể nào che giấu nỗi, ngay cả động tác ngẩng cao đầu ngẫu nhiên cũng khiến cô trở nên kiêu hãnh như một con thiên nga trắng.
Sớm biết như vậy, sao anh ta có thể nhường cơ hội như vậy cho người khác!
Cái rác rưởi họ Hàn kia thế nhưng khá tốt, chuyện này cũng không giải quyết xong?
Dì Đào thở phì phò, tức giận không thôi nói: “Ở đây không có chỗ cho con nói chuyện, người đâu, đưa nó về cho tôi!”
Vương Triều Khải và những người khác đưa mắt nhìn nhau, muốn mở miệng ngăn cản họ.
Ánh mắt Dì Đào sắc bén như chim ưng: “Triệu Nam Thiên các người có thể đưa đi, nhưng nếu như các người dám động đến người nhà họ Tô, vậy thì đừng trách tôi không nhắc nhở các người, thuyền hư vẫn còn ba cây đinh, các người đừng ép tôi “
Nói xong, vệ sĩ của nhà họ Tô đã bước tới.
Tô Mục Tuyết trừng mắt lạnh lùng nhìn: “Tôi xem các người ai dám!”
Một đám vệ sĩ ngây người tại chỗ, tiến cũng được lùi cũng không xong.
Dì Đào tức giận, dứt khoát hỏi: “Con rốt cuộc muốn thế nào?”
Tô Mục Tuyết không chừa chút đường sống nào, ngửa bài nói: “Muốn bắt, thì cứ bắt cả tôi và Triệu Nam Thiên! Muốn bảo vệ thì phải bảo vệ cả hai người! Muốn bắt hay muốn bảo vệ, bà xem đó mà làm! “
Dì Đào nào đem sự uy hϊếp của Tô Mục Tuyết để vào trong lòng, ra hiệu cho người đứng sau lưng, Trần Quân ngay lập tức đứng ra.
Anh ta là vệ sĩ do Dì Đào mang đến từ nhà mẹ đẻ, cả nhà họ Tô, ngoại trừ Dì Đào không ai có thể ra lệnh cho anh ta.
Do đó, Tô Mục Tuyết phản kháng nên anh ta chỉ có thể cứng rắn đưa cô xuống.
“Anh muốn làm gì?” Vẻ mặt Tô Mục Tuyết thay đổi, nhanh chóng lùi lại về phía sau, nhưng bàn tay của cô đã bị Trần Quân nắm lấy!
Trái tim cô chùng xuống, theo bản năng muốn quay đầu nhìn về phía Triệu Nam Thiên.
Chưa đợi cô quay đầu lại, cơ thể đã bị người khác ôm vào trong lòng, mùi hương quen thuộc khiến cô sửng sốt một lúc.
Khi cô phản ứng lại, Triệu Nam Thiên đã nắm chặt cánh tay của Trần Quân vào trong tay.
Khi hai cánh tay va vào nhau.
Cuộc chiến bắt đầu!
Sắc mặt Trần Quân chuyển từ trắng thành đỏ, dù có dùng sức ra sao, bàn tay của Triệu Nam Thiên vẫn giống như chiếc kiềng sắt không thể nhúc nhích!
Tô Mục Tuyết mím miệng cười rạng rỡ, cô cảm thấy sự yên lòng trước giờ chưa từng có.