Dì Đào thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn sự hỗ trợ của bên cảnh sát lần trước tôi đã nói với cục trưởng Mã rằng sẽ tài trợ kinh phí cho mục đích phá án, cậu yên tâm, sau khi trở về tôi sẽ lập tức thực hiện nó!”
“Vâng, tổng giám đốc Ngô, bà quá khách khí rồi, đây là điều chúng tôi nên làm.”
Từ Minh và Tiểu Ngũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Từ Minh còn làm mặt quỷ nói: “Anh Thiên, lời nói mẹ vợ của anh thật có uy lực! Tôi đã từng nghe nói về tên Vương Triều Khải này, ông ta rất có trọng lượng ở chốn giang hồ vùng Đông Châu. Hôm nay chúng ta gây ra việc lớn như vậy, 6 tỷ đã có thể giải quyết được, thật quá trâu bò!”
Triệu Nam Thiên ngậm thuốc lá, không sửa đúng cách xưng hô của Từ Minh, anh và Tô Mục Tuyết sắp đường ai nấy đi rồi, làm sao có thứ chó má gì gọi là mẹ vợ chứ?
Còn về hướng phát triển của sự việc, anh lại có một cái nhìn tương phản. Vất vả lắm mới bắt được một cơ hội tốt như vậy, đối phương hẳn là không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Anh đang rất nghi ngờ!
Một lúc sau, Vương Triều Khải lần nữa bước ra khỏi phòng bao với nụ cười khó đoán trên mặt.
Cảnh sát chủ động hỏi: “Tổng giám đốc Vương, xem ra đã thương lượng xong kết quả rồi?”
“Đúng vậy, đã có kết quả.”
Cảnh sát cười khà: “Tôi đã nói rồi mà, mọi người đều làm ăn ở Đông Châu, cứ ngẩng mặt lên là nhìn thấy nhau, nào có ân oán gì mà không thể giải quyết được? Hòa thuận mới có thể làm ăn, vậy tôi sẽ chuẩn bị một lá thư hòa giải, hai vị Tổng giám đốc ký tên vào, tôi cũng tiện bề trở về báo cáo.”
Vương Triều Khải cố ý làm ra vẻ bí hiểm nói: “Muốn tôi ký tên không thành vấn đề, nhưng tôi sợ rằng Dì Đào sẽ không đồng ý đâu!”
Dì Đào vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương: “Không biết Tổng giám đốc Vương, lại muốn thêm điều kiện gì?”
Vương Triều Khải cũng châm một điếu thuốc, hút một hơi rồi nói: “Ông chủ của chúng tôi đã nói, giải quyết riêng thì có thể, chẳng qua cái giá mười bảy tỷ vừa rồi của tôi có chút không thích hợp.”
Mọi người đều đang chờ đợi câu sau của ông ta.
Vương Triều Khải chậm rãi nhả ra một ngụm khói, duỗi một ngón tay ra nói: “Ba mươi tỷ!”
Sắc mặt Dì Đào thay đổi, người trước giờ vui giận không biểu lộ sắc mặt lần này bà ta cũng không khỏi nhướng chân mày: “Cậu đang nói cái gì vậy?”
Vương Triều Khải cười gằn một tiếng: “Đúng vậy, chính là ba mươi tỷ, đây chính là thái độ của hội chúng tôi! Đương nhiên rồi, nếu như dì Đào tình nguyện làm bạn với tôi, tôi cũng có thể về bàn bạc lại với ông chủ của chúng tôi, giảm bớt vài ba tỷ cũng không thành vấn đề!”
Sắc mặt dì Đào không ngừng thay đổi, nửa câu cuối cùng của Vương Triều Khải hoàn toàn là một lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn.
Bà ta ở Đông Châu nhiều năm như vậy, đã khi nào chịu sự sỉ nhục như vậy?
Vẻ mặt viên cảnh sát đứng bên cạnh cũng khó coi, anh ta ở trong cục hòa giải nửa ngày, nhưng không những không thể dùng biện pháp hòa bình để giải quyết vấn đề, ngược lại còn khiến mọi chuyện càng trở nên khó giải quyết hơn, chút chuyện nhỏ này mà còn giải quyết không xong, sao anh ta có thể về bàn giao với lãnh đạo được cơ chứ?
Vẻ mặt anh ta không vui hỏi: “Ông chủ Vương, không phải anh đang đùa chứ?”
Vương Triều Khải không trả lời, nụ cười trên mặt càng thêm u ám.
Cảnh sát còn muốn nói thêm gì đó thì điện thoại trên người đột nhiên vang lên.
Dì Đào đang đứng gần, không hiểu vì sao khi tiếng chuông điện thoại vang lên, đột nhiên bà ta có dự cảm xấu rằng chuyện này sợ rằng sẽ phát sinh thêm rắc rối!
Quả nhiên sắc mặt của viên cảnh sát thay đổi mấy lần, sau khi anh ta cúp điện thoại, vẻ mặt cũng có chút khó coi.