TrướcSau
“Tôi không biết khi nào thì tế bào thần kinh của anh có thể thông được. Một khi thông được thì sẽ rất đau, tốt nhất
tay anh không nên động đ3ậy, nếu cử động mạnh quá thì tôi chỉ có thể trói anh lại thôi.”
“Yên tâm đi, không đâu.”
Sau khi nhận được câu trả lời của 1Chiến Lệ Xuyên, Cảnh Thiên bắt đầu tiêm nước linh tuyển vào cơ thể anh thông
qua đầu kim. Đồng thời, cô cũng dùng một luồng nguyên khí, biế9n nước thành hơi nước, từ từ tràn vào qua thần
kinh cột sống.
Ngay khi nguyên khí tràn vào đã chịu một lực cản cực lớn, Cảnh Thiên 3không hề vội vàng, tiếp tục gia tăng lực
phóng thích nguyên khí, tăng tốc độ truyền nước linh tuyền vào.
Thứ sắc bén nhất trên đời 8này chắc chắn không phải là dao, mà là nước.
Chỉ cần tăng áp lực nước đến một mức độ nhất định, thanh thép cũng có thể bị cắt đứt.
Tuy rằng nguyên khí của cô không thể đạt tới mức độ đó, nhưng xương sống của Chiến Lệ Xuyên cũng không phải
là một thanh thép.
Trong mắt người ngoài, cây kim bạc của Cảnh Thiên chỉ đâm sâu vào sống lưng của Chiến Lệ Xuyên mà thôi, Cảnh
Thiên chỉ cầm cây kim bạc trong tay, còn không phải là loại nổi điện, trong mắt hai y tá bên cạnh, châm cứu như
vậy hoàn toàn không thể nào khôi phục thần kinh được.
Nhưng chỉ có Hồng Lục biết, thuật châm cứu của đại ca hoàn toàn khác với thuật châm cứu của những người cấp
bậc đại sư bên ngoài.
Bởi vì trong cơ thể của đại ca ẩn chứa một sức mạnh thuần hậu.
Đây là lý do tại sao rất nhiều cuộc phẫu thuật chỉ có thể do đại ca thực hiện.
Đương nhiên, trước đây khi đại ca vẫn đối xử rất tốt với Đổng Duyệt Đồng, cô đã dạy cô ta luyện khí nhập môn, vì
vậy Đổng Duyệt Đồng cũng có sức lực như đại ca. Đây cũng là lý do tại sao Đổng Duyệt Đồng tuyên bố rằng có thể
giúp được Chiến Lệ Xuyên,
Nhưng thực lực của đại ca và Đổng Duyệt Đồng vẫn cách nhau một trời một vực. Cảnh Thiên không ngừng nhẹ
nhàng xoay cây kim bạc để đầu kim hướng về các vị trí khác nhau bên trong xương sống của Chiến Lệ Xuyên.
Ba phút sau, đột nhiên có một luồng khí xuyên qua chỗ bị chặn vững chắc, một luồng khí lao xuống, gần như lao
thẳng tới xương sống l*иg ngực phía dưới.
Trên bàn mổ, hai tay Chiến Lệ Xuyên đặt ở hai bên cơ thể lúc này đột nhiên nắm chặt lại, gân xanh trên thái dương
nổi lên, nhưng anh lại không kêu lên tiếng nào. Cảnh Thiên cảm nhận được sự thay đổi của Chiến Lệ Xuyên, cô liếc
nhìn anh nhưng thấy đầu đối phương không hề ngẩng lên, cơ thể cũng không động đậy. Khi thấy bàn tay đang
nắm chặt, trong lòng cô khó chịu một cách kỳ lạ.
“Nếu đau thì có thể kêu lên.”
Cảnh Thiên rút cây kim ra khỏi lưng của Chiến Lệ Xuyên.
Lúc này Chiến Lệ Xuyên đã cảm nhận được cảm giác đau nhói khi kim rút ra khỏi cơ thể mình. “Tôi không sao, tôi có thể chịu được, cô yên tâm làm phẫu thuật đi.”
Cảnh Thiên không nói gì, cô lấy thuốc vừa mới lấy từ tầng hầm thứ ba trong thùng giữ nhiệt ra, dùng kim tiêm rút ra một ít rồi tiêm vào cột sống của Chiến Lệ Xuyên. Cơn đau do hơi nước xuyên qua cột sống quả thực là rất khó tả, nhưng sau khi đau đớn đến cùng cực thì không quá đau nữa. Có điều sau khi thuốc này được tiêm vào, Chiến Lệ Xuyên cảm nhận được sự lạnh lẽo đến thấu tim. Sự lạnh lẽo này gần như xuyên qua cổ và đầu anh, sau đó cảm giác thấm vào phần eo từng chút từng chút một. Chiến Lệ Xuyên biết, hình như cơ thể mình đã thông rồi. “Hơi lạnh, cố gắng chịu đựng một lát, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì thuốc này có thể giảm đau.” Quả nhiên, một lúc sau, cảm giác lạnh lẽo đã biến mất, thay vào đó toàn bộ phần lưng trở nên ấm áp lạ thường. “Có cảm thấy rất ấm không?” Cảnh Thiên hỏi.