TrướcSau
Cảnh Thiên vừa làm phẫu thuật vừa bảo Chiến Lệ Xuyên cử động.
Chiến Lệ Xuyên vẫn luôn tự mình làm chuẩn bị trước 3phẫu thuật, cả người rất thoải mái.
Thời gian trôi qua chậm rãi, nhưng bởi vì ở bên cạnh Cảnh Thiên nên Chiến Lệ1 Xuyên cảm thấy trôi qua rất nhanh.
“Phẫu thuật đã bắt đầu rồi đúng không?”
Căn phòng rất yên tĩnh, anh 9sợ Cảnh Thiên căng thẳng, vì vậy đã bắt chuyện.
Y tá bên cạnh thậm chí còn không dám nói một lời, đây là quy địn3h của Viện nghiên cứu Lawrence. Tuy ở đây
kiếm được nhiều tiền, có thể học được nhiều thứ, nhưng quy định cũng rất nghiê8m ngặt.
Khi bệnh nhân làm phẫu thuật, cẩm tuyệt đối không được bắt chuyện với bác sĩ. “Ừ, đã bắt đầu được nửa tiếng rồi,
tôi đã lấy định thép mà bác sĩ cố định trên cột sống ngực của anh trước đó ra rồi, sau đó tháo đốt cột sống đã bị gãy
ra, lắp cột sống nhân tạo vào rồi. Bây giờ đang chuẩn bị khâu dây thần kinh nhân tạo.”
Cột sống nhân tạo…
Dây thần kinh nhân tạo…
Chiến Lệ Xuyên cảm thấy mình luôn đi trước nhân loại về những thứ như khoa học, rất ít có thứ người khác nghĩ
tới mà anh không nghĩ tới.
Nhưng những thứ khoa học y tế mà Cảnh Thiên nói đã làm mới nhận thức của anh.
Anh còn có thể lĩnh ngộ được cột sống nhân tạo, nhưng dây thần kinh khâu nhân tạo như thế nào vậy?
Cho dù là khâu rồi, cũng chỉ giống như một người giả mà thôi.
Thứ quan trọng nhất bên trong đã đứt mất rồi.
Nếu thực sự chỉ cần thay xương và dây thần kinh mà bệnh nhân bại liệt có thể khỏi bệnh, tin rằng loại vết thương
kiểu như liệt nửa người trên này cũng không phải là vấn đề nan giải mà thế giới không thể khắc phục được nhỉ.
Mặc dù có vô số nghi vấn nhưng Chiến Lệ Xuyên vẫn âm thầm kìm nén lại. Nếu đây là sân khấu của Cảnh Thiên,
nếu đã giao tính mạng cho cô rồi thì nên hoàn toàn tin tưởng cô.
Cô nói rồi, anh sẽ khỏi.
Cô còn nói rằng, đợi khi anh khỏi rồi, cô sẽ thích anh.
Nghĩ đến đây, khóe môi Chiến Lệ Xuyên khẽ nhếch lên.
Còn công việc của Cảnh Thiên cũng đang được tiến hành đầu vào đấy. Bởi vì Chiến Lệ Xuyên bị liệt nửa người trên,
từ đốt sống ngực thứ ba trở xuống đều không có bất kỳ cảm giác nào, cho dù lúc này đang làm một ca phẫu thuật
lớn đến da thịt, dây thần kinh, xương, nhưng cũng không cảm thấy đau, cho nên tốc độ của Cảnh Thiên vô cùng
nhanh, ổn định, chính xác.
Khâu lại dây thần kinh, lắp được một nửa cột sống nhân tạo, một nửa còn lại thì Cảnh Thiên bắt buộc phải thông
qua thiết bị quét, tìm và lấy những mảnh vụn xương sống đã rơi vào trong tủy trước đây ra. Nếu không những
mảnh vụn xương này ngâm trong tủy xương một thời gian dài, chắc chắn sẽ gây nên viêm xương.
Trong phòng phẫu thuật yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng va chạm nhẹ của thiết bị. Nhưng Cảnh Thiên lại đột
nhiên lên tiếng.
“Dây thần kinh đã được khâu lại rồi, mới lắp được một nửa đốt xương, bây giờ tôi phải làm sạch một số vụn xương bên trong tủy xương của anh. Bởi vì lúc trước xương ngực của anh đã được xác định là bị gãy, tế bào thần kinh bị tổn thương, sau này sẽ không có khả năng khôi phục lại được, cho nên khi đó bác sĩ không hề làm sạch hoàn toàn những vụn xương đó.”
“Lúc đó khi phẫu thuật, bác sĩ đã mất hai tiếng để làm sạch phần vụn xương cho tôi.” Chiến Lệ Xuyên trả lời. “Ồ, vậy thì là kỹ thuật của họ không tốt. Bởi vì bên trong vẫn còn rất nhiều vụn, số vụn này đã rơi vào cột sống, trộn lẫn vào trong tủy xương rồi. Cho nên tôi phải làm sạch từ từ.”
“Cô cứ từ từ, không cần vội, tôi không sao.” Chiến Lệ Xuyên khuyên nhủ. Anh sợ rằng Cảnh Thiên sẽ căng thẳng vì làm phẫu thuật cho mình, cộng thêm việc mình lại không thể bị gây mê.
Anh luôn cảm thấy mình đã thêm rất nhiều phiền phức cho vợ.