Nói xong, Cảnh Thiên quay người bỏ đi.
Ông Cảnh nhanh chóng lao ra và ngăn lại trước khi cô bước ra khỏi vườn hoa.
“Thiên Thiên, c3on đừng so đo với mẹ con, con cũng biết mẹ con đấy, cái gì cũng tốt chỉ là hơi thiên vị thôi.”
Nhìn ông Cảnh giảng hòa vô nguyên tắc, Cảnh Thiên cười lạnh: “Cái gì cũng tốt á? Chỉ là hơi thiên vị thôi? Bà ấy
tốt chỗ nào vậy? Con làm con gái của bà ấy hai mươi năm, sao con lại không9 biết nhỉ? Hay là bổ nói ra một hai ba
điểm bà ấy tốt với con ra xem nào! Còn về thiên vị thì con không quản được, đó là chuyện của bà ấy, nhưng dựa
vào cái gì mà mỗi lần bà ấy thiên vị, người chịu tổn hại không phải là bà ấy mà lại là con thế? Dựa vào cái gì mà mỗi
lần bà ấy thiên thị thì đều phải dùng lợi ích của con để đánh đổi?”
Ông Cảnh vắt óc suy nghĩ, đừng nói là ba việc, một việc ông ta cũng không nói ra được.
Trước nụ cười chế nhạo của Cảnh Thiên, ông Cảnh ấp úng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Thanh niên chịu chút
ấm ức và thiệt thòi không phải là chuyện gì to tát, đợi sau khi con già rồi sẽ hiểu điều này thôi. Chịu thiệt thòi là
phúc.”
Cảnh Thiên bị những câu này làm cho buồn cười, cô gật đầu, nói: “Được, vậy thì con chúc gia đình mọi người ngũ
phúc lâm môn, phúc như đồng hải, thọ tỉ nam sơn.”
Ông Cảnh: …III
Nói xong, cô không quan tâm đến đám người kỳ cục trong nhà nữa, đi qua vườn hoa rồi mở cổng, bỏ đi.
“Mẹ, chị ta nhất quyết không trả lại vai nữ thứ chính cho con và anh Dịch sao? Làm sao chị ta có thể như vậy được?
Làm sao chị ta có thể nói thay đổi là thay đổi được chuyện Trung Bác và Hoàn Thụy đã quyết định chứ? Chị ta như
vậy thật quá đáng!”
“Được rồi!” Ông Cảnh mất kiên nhẫn ngắt lời Cảnh Lạc: “Chị gái con nói cũng không sai, vai diễn này vốn dĩ là của
con bé, không phải của con. Lúc trước bố đã dặn con rồi, bảo con vừa phải thôi. Tần Dịch là giới hạn của con bé, con
thỏ bị ép đến đường cùng rồi cũng sẽ cắn người. Nhưng con thì sao? Nhất định không nghe! Nhất định phải thân
thiết với Tần Dịch ngay trước mắt nó. Bây giờ con bé nói là ngay cả công ty của nhà họ Cảnh mà nó cũng không
quan tâm nữa, con vừa lòng chưa? Bị mất vai diễn là chuyện nhỏ, sau này còn có cơ hội. Nếu thật sự chọc tức chị
con, sau này nó không viết nhạc nữa cho con nữa, mỗi năm nhà họ Chiến chia tiên cho con bé, nó không mang về
nhà lấy một đồng thì xem bộ xử lý con như thế nào!”
“Ôi thôi! Lạc Lạc cũng không cố ý, ai bảo nó nhỏ mọn như vậy chứ? Thật tức chết tôi rồi! Đồ sao chổi! Nó tưởng
rằng nó gả vào nhà họ Chiến rồi thì có thể kê cao đầu mà ngủ rồi à? Nếu mà thực sự chọc tức tối, tôi sẽ tuồn chuyện
của nó và Tần Dịch ra ngoài, để xem nhà họ Chiến có cần nó nữa không? Nếu nó muốn cá chết lưới rách thì tôi
cũng không phải dạng vừa đâu!”
Tâm trạng của ông Cảnh cũng vô cùng tệ, công việc làm ăn của ông ta chỉ mới bắt đầu khởi sắc, vậy mà thái độ của
Cảnh Thiên đã như thế này, sự khác biệt trước sau quá lớn khiến cho ông ta khó có thể chấp nhận được.
Khi Cảnh Thiên rời khỏi nhà họ Cảnh, Tần Dịch đuổi theo ngày nên anh ta không nghe được người nhà này nói gì.
Anh ta chỉ cảm thấy từ đêm hôm đó, mọi việc dường như đã ngoài tầm kiểm soát của anh ta.
Tương lai, tài nguyên và tiền bạc của anh ta vốn dĩ đã ở ngay trước mắt, nhưng lại đột nhiên như không có gì cả.
Sau khi Cảnh Thiên đi đến một góc đường, xác nhận rằng không có ai ở đó, Tần Dịch mới vội vàng lao tới và chặn trước mặt cô.
“Thiên Thiên.”
Ban đầu anh ta định đưa tay ra để kéo Cảnh Thiên lại, nhưng Cảnh Thiên nhanh hơn, tránh được anh ta.
“Thiên Thiên, em đừng giận anh nữa được không? Anh biết mình sai rồi! Anh không nên đưa Tiểu Lạc đến nhà anh trong khi biết rõ rằng cô ấy thích anh, khiến em hiểu lần và không vui.”
“Nói xong chưa?”