Cảnh Thiên nhìn về phía Cảnh Kiệt, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Cảnh Thiên chỉ gõ vài cái lên bàn phím, giao diện trò chơi đã hiện ra.
Quá Khứ Sát Phạt:“Không phải gọi đại thần đến à? Đây chính là đại thần mà chúng mày nói à?"
Hãy Gọi Tôi Là Mâm Họa Bé Nhỏ:“Đại thần cái quần què! Anh Sát, anh đừng nghe bọn nó chém gió! Lần nào mà bọn nó chẳng bị mình cho ăn hành! Cái thú kém cỏi mà cũng dám xưng mình là đại thần à?”
Giáng Điểm Thập Bát Chưởng:“Chúng mày ăn nói cho tử tế! Anh Jie nhà tao nhìn là biết đang bận chuyện gì rồi, giờ đang không có ở đây. Có giỏi thì chúng mày chờ anh Jie quay lại đi!"
"Bịch bịch bịch ...”
“Giáng Điểm Thập Bát Chưởng” vừa nói xong thì đã bị “Quá Khứ Sát Phạt” đánh gục.
“Jie” hiển thị là đang đứng đó, bị đánh quỳ xuống đất, đầu cúi xuống như đang chờ phán quyết cuối cùng của hai người bên cạnh.
“Hai đứa này thối mồm ghê, em xử lý hai đứa này trước đi rồi nói tiếp.”
Cảnh Việt bị bắt tại trận nên vẫn hơi xấu hổ, cậu vội vàng gật đầu.
Cảnh Thiên đang định đứng dậy nhường chỗ cho Cảnh Kiệt, ai ngờ Cảnh Kiệt lại cúi người xuống, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.
Cùng lúc nhanh chóng móc thuốc uống để hồi phục vết thương, Cảnh Kiệt đã xông thẳng về phía “Quá Khứ Sát Phạt” bằng tốc độ nhanh nhất.
Đối phương hoàn toàn không ngờ “Jie” sẽ đột ngột tấn công, tên đó vừa định thần lại rồi nổ súng, “Jie” đã húc ngã “Quá Khứ Sát Phạt”, dẫn đến “Hãy Gọi Tôi Là Mầm Họa Bé Nhỏ” bắn trượt, bùn đất bắn tóe lên.
Cả hai đều mất đi thể thượng phong vì đợt tấn công bất ngờ này, “Jie” đạp chân về phía “Hãy Gọi Tôi Là Mầm Họa Bé Nhỏ”. Ngón tay Cảnh Kiệt múa trên bàn phím, khẩu súng mà đối phương đang cầm trong tay đã bị cướp đi dưới thao tác
của “Jie”, sau đó đối phương bị cậu bắn vào đầu một cách chính xác.
“Hãy Gọi Tôi Là Mầm Họa Bé Nhỏ” còn chưa kịp phản ứng thì màn hình đã tối đi, trên đó hiện: Bạn đang trong chế độ quan sát.
Lúc này thể lực của “Jie” đã khôi phục được một nửa nhờ dùng thuốc, có thể bò dậy tác chiến rồi.
Cậu nhanh chóng tránh được đạn của “Quá Khứ Sát Phạt”, trước khi đối phương ngắm bắn lần nữa, cậu đã dùng viên đạn cuối cùng để bắn xuyên đầu gối đối phương.
“Quá Khứ Sát Phạt” ngã xuống đất, “Jie” gạt chân, đạp thẳng vào chân đối phương.
Trò chơi này tên là “Phản kích Z16”, là một trò chơi đang rất nổi tiếng trên cả thế giới. Trò chơi này được nhiều cư dân mạng trên thế giới yêu thích như vậy là vì độ chân thực của nó.
Cho dù là đại thần hay là người mới, họ đều không sở hữu bất cứ thứ gì khi trò chơi bắt đầu. Mọi người cần lấy được vũ khí từ trong trò chơi, có thể nhặt, có thể cướp từ người khác.
Nếu thao tác trong trò chơi của bạn đạt đến một cấp độ nào đó, cho dù đánh tay không, bạn cũng có thể giành được trang bị từ tay đối thủ đang có súng.
Cảnh Kiệt chính là kiểu người chơi như thế.
“Quá Khứ Sát Phạt” bắn giỏi nhưng tiếc là không giỏi thao tác bằng Cảnh Kiệt, dẫn đến khi hai người đánh giáp lá cà, Cảnh Kiệt hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Hơn nữa Cảnh Thiên nhận ra rằng, từng động tác tay, động tác chân của Cảnh Kiệt đều đâu ra đấy, nếu có thể nắm được nhiều chiêu thức hơn, với thao tác của cậu, cậu hoàn toàn có thể cho tất cả mọi người ăn hành.
Hai bên đánh giáp lá cà chưa được vài hiệp, Cảnh Kiệt đã giải quyết xong “Quá Khứ Sát Phạt”.