Sự nghiệp của Tần Dịch hiện giờ đang trong giai đoạn phát triển, bà ta còn mong Tần Dịch trở thành Ảnh đế kìa, làm sao bà ta thả Cảnh Thiên đi được?
Bà Tần chặn ngay trước mặt Cảnh Thiên, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Cảnh Thiên, cháu thực sự khiến bác thất vọng quá! Nhà bác..."
Bà Tần còn chưa nói xong đã bị Cảnh Thiên mạnh mẽ cắt ngang.
"Tôi chưa ăn được của nhà bà miếng com nào, bà có thất vọng hay không thì liên quan quái gì đến tôi!"
Bà Tần: ...
Tần Dịch: ...
"Chó ngoan không cản đường, cút ra!"
Bà Tần: ...
Tần Dịch: ...!!!
"Thiên Thiên, sao cô có thể nói năng với mẹ tôi như vậy? Dù gì bà ấy cũng là bề trên của cô!"
Tần Dịch nổi cáu, bởi vì anh ta nhận ra Cảnh Thiên thật sự không bị anh ta kiểm soát nữa, thế là anh ta muốn đổi thái độ để cưỡng chế kéo cô lại.
"Nếu tôi với anh còn yêu nhau thì bà ta là bề trên của tôi. Nhưng tôi và anh đã chia tay rồi, bà ta chẳng là cái quái gì với tôi cả."
Tần Dịch: ...
Đối mặt với lời chia tay đột ngột và những lời cay nghiệt bất ngờ của Cảnh Thiên, Tần Dịch hoàn toàn không biết nên ứng phó như thế nào, chi còn lại vẻ ngơ ngác và không dám tin.
"Chị, em sai rồi, chị tha thứ cho em được không? Em biết thực ra là chị đang giận em, nhưng em biết chị cũng yêu anh Dịch mà, chị không thể chia tay với anh Dịch vì giận em được. Em thực sự chi ở nhà anh Dịch một ngày hôm qua thôi, với cả em ở phòng cho khách mà. Nếu chị để bụng thì em... em sau này sẽ không đến nữa được không chị? Chị đừng chia tay anh Dịch nhé?"
"Cảnh Lạc đã nói vậy rồi, dù gì con bé cũng là em gái ruột của cô, có gì mà không thể tha thứ được? Hơn nữa cô cũng kết hôn rồi đấy thôi. Tần Dịch nhà tôi cũng có chia tay với cô vì cô kết hôn đâu!" Bà Tần lại ngang ngược xen vào.
Thấy nụ cười của Cảnh Thiên tươi dần nhưng hơi lạnh trong mắt lại đậm lên, Tần Dịch thấy tim mình thắt lại, bởi vì anh ta chưa bao giờ thấy ánh mắt như thế.
“Mẹ, là con thuyết phục Thiên Thiên gả vào nhà họ Chiến, không liên quan đến cô ấy, muốn trách thì mẹ hãy trách con đi! Con không nên để cô ấy lấy người khác, con nên giữ chặt cô ấy bên mình."
Nói xong, Tần Dịch quay sang nói với Cảnh Thiên: “Thiên Thiên, là lỗi của anh, anh hứa sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Em là người yêu duy nhất của anh, cũng là người duy nhất mà Tần Dịch yêu trong cả cuộc đời này. Tuy Tiểu Lạc ngủ lại nhà anh nhưng anh xin thề anh không hề chạm vào cô ấy. Sau này anh sẽ để em kiểm tra lịch trình, để em bắt gian, chuyện lần này anh cũng tùy em xử lý, chi cần em không chia tay là được."
"Tùy tôi xử lý, chỉ cần không chia tay là được?" Cảnh Thiên nhìn dáng vẻ thâm tình của Tần Dịch, hỏi một cách giễu cợt.
"Phải! Tùy em xử lý, chỉ cần không chia tay là được." Sắc mặt xám xịt của Tân Dịch sáng lên.
"Được thôi! Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ không cho anh một đồng nào nữa, cũng không cho anh bất cứ tài nguyên gì nữa. Từ nay về sau, anh và Cảnh Lạc đừng hòng lấy được bất cứ lợi ích gì từ tôi. Đây chính là trừng phạt của tôi."
Thoáng chốc, sắc mặt của tất cả mọi người trong phòng đều trở nên vô cùng khó coi.
"Chị, sao chị lại có thể như vậy? Chị thay đổi rồi!" Cảnh Lạc rưng rưng: “Em đã xin lỗi chị rồi, vì sao chị vẫn nhất quyết không bỏ qua như thế?"
"Tao thay đổi hay là mày thay đổi? Giành đồ của người khác phát nghiện rồi đúng không? Quyến rũ người yêu của chị gái mình, con cáo động dục như mày giỏi thật đấy. Mày ngủ với người yêu của chị mày rồi quệt miệng xin lỗi, ăn sạch rồi lại vυ't về cho tao đón lấy, dựa vào cái gì hả?"