Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 50: Tôi Là Đồ Thiểu Năng À?

Đầu bên kia vọng sang tiếng nói của quản lý Tần Dịch: "Hôm qua Tần Dịch ở công ty cả ngày, nếu em không tin thì chỗ anh có video quay cậu ấy ở công ty. Nhưng mà Cảnh Thiên này, giờ Tần Dịch đã là lưu lượng mói rồi, em không thể quấn lấy cậu ấy như hồi trước được. Nếu chuyện của hai đứa mà bị người hâm mộ phát hiện ra thì cậu ấy flop ngay đấy. Nếu em không muốn cậu ấy flop thì em phải bình tĩnh một chút, đừng lúc nào cũng đi hỏi lịch trình hay hằng ngày..."

Cảnh Thiên không muốn nghe những gì Lưu Cương định nói phía sau nên cúp ngay, sau đó cô nở nụ cười mỉm vô hại với Tân Dịch đang tái mét mặt: "Lại còn ngoại cảnh... Trong nhận thức của anh, tôi là đồ thiểu năng à?"

Tần Dịch: ...

Cảnh Thiên quay người định bỏ đi, Tần Dịch đuổi theo ngay lập tức.

Anh ta tưởng Cảnh Thiên sẽ xông ra ngoài đi ngay, ai ngờ cô lại xông vào phòng ngủ của anh ta, sau đó đi thắng vào phòng treo đồ.

“Thiên Thiên!"

Tần Dịch định cản lại nhưng bị Cảnh Thiên xô ra.

Tần Dịch bị đẩy mạnh, phải lùi lại phía sau mấy bước. Anh ta đã ngã ngồi xuống đất rồi mà vẫn suýt bổ ngửa ra sau vì lực đẩy.

Còn Cảnh Thiên thì nhân lúc này mà mở hết các cánh tủ xung quanh ra.

Khi mở đến ngăn kéo cửa tủ thứ hai, nội y, quần, giày của Cảnh Lạc và một số đồ dùng tình thú ùa ra bừa bãi trước mặt cô,

Nháy mắt, Cảnh Thiên cảm thấy tim và não mình đau nhói lên, mặt cô trắng bệch đi vì đau.

Tần Dịch đang ngã ngồi bên cạnh cũng trắng bệch mặt.

Bà Tần và Cảnh Lạc xông vào sau, thấy Cảnh Thiên lục được quần áo của Cảnh Lạc từ trong ngăn kéo ra, sắc mặt hai người cũng trở nên lúng túng.

Nhưng ngoại trừ vẻ lúng túng trên mặt Cảnh Lạc, trong mắt cô ta còn có sự đắc ý mơ hồ vì cướp được đồ của Cảnh Thiên một lần nữa. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là đồ của Cảnh Thiên thì cô ta sẽ muốn giành lấy. Ai bảo cùng là con gái của bố mẹ mà Cảnh Thiên lại có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành như vậy?

Cảnh Thiên không những mặt đẹp mà dáng cũng đẹp, còn khỏe mạnh.

Còn cô ta thì sao? Không có được ngoại hình như Cảnh Thiên thì thôi đi, lại còn mắc bệnh tim bẩm sinh từ khi chui ra khỏi bụng mẹ.

Cô ta chỉ có thể nhìn Cảnh Thiên nổi bật trước mặt mình, khen Cảnh Thiên vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.

Thế nên cô ta hận Cảnh Thiên!

Mục tiêu từ nhỏ của cô ta chính là giành lấy tất cả sự nổi bật của Cảnh Thiên và tất cả những gì Cảnh Thiên đã sở hữu.

Bao gồm cả Tần Dịch.

Lúc này, thấy Cảnh Thiên tức giận đến mức mặt trắng bệch, từng giọt mồ hôi to chảy trên trán vì Tần Dịch nɠɵạı ŧìиɧ, Cảnh Lạc vô cùng hài lòng.

Cô ta cứ đứng tủi thân ở cửa như vậy, nhưng trong mắt lại lấp lánh sự hưng phấn khó có thể che giấu.

"Thiên Thiên, em nghe anh nói đã, em nghe anh giải thích đi!"

Lúc này Tân Dịch nhấp nhổm bò dậy định giữ Cảnh Thiên lại, nhưng Cảnh Thiên lại cầm chiếc bốt trong tủ lên, ném thẳng vào đầu anh ta.

Tuy đã không còn “khí" nữa nhưng sức mạnh cơ bản của cô vẫn lớn hơn người thưòng rất nhiều. Cô ném một cái làm Tần Dịch lảo đảo, còn va phải chiếc ghế phía sau.

"Anh Dịch!"

Cảnh Lạc kêu to một tiếng rồi nhào về phía Tần Dịch, thấy đầu anh ta sưng vù lên, cô ta quay sang mắng nhiếc Cảnh Thiên.

"Chị à, chuyện này là em không tốt, là lỗi của em! Là em thích anh Dịch nên không thể khống chế được chính mình, vì vậy mới đến nhà anh ấy, còn kiếm có không chịu đi!"