Đêm khuya, Tại Trung nằm trên giường nhìn chăm chú Duẫn Hạo nằm bên cạnh, khóe miệng không khỏi cong lên, mỉm cười thật tươi.
.
Ban ngày hai người bọn họ cạnh dây đu đoàn tụ, ôm nhau thắm thiết, rốt cuộc cư nhiên song song hôn mê bất tỉnh. Sau đó Xương Mân đã phải đem cả hai về phòng nghỉ ngơi. Nhớ lại thấy mất mặt quá đi! Bất quá cũng tại ta mấy ngày liên tục thúc ngựa không ngừng nghỉ, thể lực có chút tiêu hao, ngủ một giấc hiện tại đã thấy khá hơn nhiều, nhưng Duẫn Hạo...
.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn dật có vài phần tái nhợt của Duẫn Hạo, ánh mắt Tại Trung trần đầy yêu thương.
.
"Đáng đời! Ai bảo huynh trước đây khi dễ ta!" - Tại Trung khẽ mắng, nhưng viền mắt lại đỏ lên.
.
Chờ khi trời sáng phải nấu thật nhiều món ngon bắt huynh ấy bồi bổ, thân thể Duẫn hạo thực sự quá suy yếu rồi! - Tại Trung dịu dàng nhìn Duẫn Hạo say ngủ, trong lòng thầm tính toán. Duẫn Hạo trước đây thích nhất món canh trứng do chính tay ta nấu, cho nên món này nhất định phải làm! Sau đó ninh thêm một con gà, canh gà tương đối bổ dưỡng cho cơ thể a?
.
Chỉ có điều, đã mười năm rồi ta không vào bếp, không biết tay nghề có bị thụt lùi đi không nữa???
.
Tại Trung tập trung suy nghĩ, bỗng nhiên bị người bên cạnh ôm chặt vào lòng. Tại Trung hơi ngẩng đầu, phát hiện Duẫn Hạo đã thức giấc tự bao giờ.
.
"Tại Trung, đệ thực sự đã trở về?" - Ánh mắt Duẫn Hạo lộ vẻ vui mừng khôn xiết.
.
"Sỏa tử! Ban ngày chẳng phải đã xác minh rồi sao, đến tận lúc này còn hỏi lại ư?" - Tại Trung ôn nhu nhìn Duẫn Hạo chăm chú.
.
"Ta cho rằng... Ta đã nằm mộng!" - Duẫn Hạo khép hờ mắt lại.
.
"Huynh không nằm mơ đâu, ta thực sự đang ở cạnh huynh!" - Trong mắt Tại Trung yêu thương càng biểu lộ sâu sắc hơn, dịch thân thể sát về phía Duẫn Hạo chui sâu vào lòng hắn "Huynh phải biết điều này, Kim Tại Trung không bao giờ chịu nổi nếu Trịnh Duẫn khổ sở! Ta giận dữ đủ rồi, cho nên có thể tha thứ cho huynh, sau này có bị đánh đuổi đi, ta cũng không rời xa huynh nữa đâu!"
.
"Thật như vậy ư?" - Duẫn Hạo dường như còn một chút không thể tin được "Đệ thực sự không trách ta nữa? Ta đã đối xử tệ với đệ, còn phế đi võ công của đệ, khiến võ công của đệ vĩnh viễn không có khả năng khôi phục lại, đệ không hận..."
Duẫn Hạo còn chưa nói xong, liền bị Tại Trung cưỡng hôn. Nhưng bản lĩnh của Tại Trung vốn không cao, rất nhanh đã bị ai-đó đảo khách thành chủ. Duẫn Hạo dường như mang toàn bộ nhớ nhung chờ đợi của hắn mang vào nụ hôn, lâu thật lâu không muốn buông ra, mãi đến khi Tại Trung sắp ngất đến nơi, mới lưu luyến rời đi.
.
Hai bờ môi vừa tách ra, Tại Trung ngả vào trước ngực Duẫn Hạo thở hổn hển, nhiệt khí cứ thế phả từng hơi lên cổ Duẫn Hạo, như là một loại cám dỗ không lời.
.
Trong mắt Duẫn Hạo tràn ngập sắc dục, thân thể cũng bắt đầu nổi lên phản ứng, nhưng vừa nhớ lại sự lỗ mãng lần trước đã khiến Tại Trung rời xa hắn, liền không dám làm như thế nữa. Nhưng du͙© vọиɠ càng ngày càng mãnh liệt sắp khiến hắn không thể khống chế bản thân, hắn bỗng nhiên đẩy Tại Trung đang an ổn trong lòng mình ra, từ trên giường ngồi bật dậy.
.
"Huynh làm sao vậy?" - Vẻ mặt Tại Trung đầy bất ngờ không giải thích được, không hiểu tại sao Duẫn Hạo bỗng nhiên né tránh y.
.
"Tại Trung a! Đệ đã bôn ba nhiều ngày như vậy khẳng định là đã mệt muốn chết? Tốt nhất nên hảo hảo nghỉ ngơi, ta nên quay về phòng mình!" - Duẫn Hạo vừa nói vừa loay hoay xuống giường.
.
"Đây là phòng của huynh, huynh còn muốn quay về đâu?" - Tại Trung kéo Duẫn Hạo lại.
.
"Tại Trung, ta... Ta sợ..." - Duẫn Hạo lông mày xoăn típ, lắp bắp giải thích.
.
"Sợ cái gì?" - Tại Trung đột nhiên cười khẽ một tiếng "Ta minh bạch! Ta cũng không biết mình có thể tiếp thu nhận huynh không nữa? Bất quá, chúng ta nên thử một lần xem, ta bảo đảm lần này sẽ không bỏ đi!" - Tại Trung vừa nói vừa ôm lấy Duẫn Hạo.
.
"Tại Trung..." - Duẫn Hạo cũng quay lại ôm lấy Tại Trung, khẽ hôn nhẹ lên cần cổ trắng mịn như tuyết "Ta lần này nhất định sẽ không để đệ phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa!" (Ách... Suy nhược mà thế ah???)
.
Tại trung cười cười, tùy ý để Duẫn Hạo hôn y. Từng nụ hôn dè dặt dịu dàng đặt xuống, không ngừng thấp dần, để lại những cánh hoa nhàn nhạt lên trên da thịt non mềm.
.
Vốn ban đầu tinh thần Tại Trung khá tốt, nhưng khi tay Duẫn Hạo thấp dần chạm vào hạ thân, thì toàn thân Tại Trung ngay lập tức trở nên cứng ngắc, thậm chí còn hơi run rẩy.
.
"Tại Trung, đừng sợ!" - Duẫn Hạo yêu thương thì thầm, ngừng động tác, đem Tại Trung ôm vào trong lòng. Nhớ lại bản thân trước đây đã gây ra bao nhiêu thương tổn cho Tại Trung, hắn không khỏi sâu sắc tự trách chính mình "Tại Trung, ta tuyệt đối sẽ không làm đệ bị thương nữa! Tin tưởng ta? Còn nữa... xin lỗi đệ!" - Duẫn Hạo vừa nói vừa hôn lên khắp trán của Tại Trung.
.
Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung, vẫn không ngừng hôn lên trán y, toàn bộ gương mặt thanh tú, còn có đôi môi mềm mại, hôn đến khi nào Tại Trung không còn run nữa, mới một lần nữa bắt đầu lại động tác.
.
Cảm nhận được sự ôn nhu của Duẫn Hạo đối với mình, nhớ tới những hành động trước đây, Tại Trung bỗng nảy sinh ra cảm giác ủy khuất, lệ không nhịn được từ mắt chảy xuống.
.
"Đệ làm sao vậy?" - Thấy nước mắt của Tại Trung, Duẫn Hạo thoáng chốc luống cuống hết cả chân tay "Ta sẽ không động vào đệ nữa! Chúng ta không làm nữa, đệ đừng khóc!" - Duẫn Hạo tay chân lúng ta lúng túng cố lau đi lệ ngân trên mặt y.
.
"Trịnh-Duẫn-Hạo!!!" Tại Trung nghẹn ngào "Huynh trước đây thực sự rất đáng hận!"
.
"Ta biết! Ta biết... Thực xin lỗi! Trước đây đều do ta không tốt!" - Duẫn Hạo yêu thương nhìn Tại Trung.
.
"Huynh sau này phải bồi thường gấp bội cho ta!" - Tại Trung ôm lấy cổ Duẫn Hạo, đột nhiên làm nũng.
.
"Đương nhiên a!" - Duẫn Hạo khẽ hôn Tại Trung hỏi "Chúng ta có nên tiếp tục hay không?"
.
Tại Trung nở một nụ cười quyến rũ mê người, cúi đầu, rốt cuộc y đã ngầm đồng ý.
.
Duẫn Hạo cúi xuống trước ngực Tại Trung, há miệng khẽ ngậm lấy điểm đỏ sẫm đang run rẩy trong hàn khí ban đêm, nhẹ nhàng mυ'ŧ vào rồi lại nhả ra.
.
"Ân~~" - Tại Trung nhịn không được phát sinh một tiếng rêи ɾỉ, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng.
Duẫn Hạo ra sức trêu đùa nhưng điểm mẫn cảm trên người Tại Trung, khơi mào du͙© vọиɠ của y, bàn tay lang thang phía dưới hạ thể Tại Trung, một ngón tay ngập ngừng thăm dò mật động nhạy cảm.
.
"Ô..." - Cảm giác kỳ lạ từ dưới thân truyền lên khiến Tại Trung nhăn mày, thân thể lại bắt đầu run rẩy trở lại.
.
"Tại Trung! Sẽ không có việc gì đâu, rất nhanh sẽ thích thôi, đệ đừng sợ!" Duẫn Hạo vừa thì thầm vừa đặt từng nụ hôn nhỏ dịu dàng trấn an tinh thần Tại Trung. (Đúng là giọng điệu "Sắc lang dụ cừu" =.=|||)
.
Dường như những lời Duẫn Hạo nói khiến Tại Trung an tâm, thân thể y nhanh chóng bớt run rẩy.
.
Ngón tay Duẫn Hạo tiếp tục đi sâu vào trong mật động khép chặt, không ngừng đào sâu mày mò, khuấy động nội bích non mềm. Rốt cục, sau một hồi tìm kiếm miệt mài Duẫn Hạo đã chạm vào điểm hơi nhô lên sâu bên trong, nhẹ nhàng nhấn vào.
.
"Aaa~~~" - Một cảm giác tê dại xông thẳng lên đại não, khiến Tại Trung không nhịn được kêu sợ hãi một tiếng "Đừng... Đừng chạm vào đó..."
.
"Đệ không thích sao?" - Duẫn Hạo cười cười, ngón tay lại nhẹ nhàng nhấn thêm một cái.
.
"A~~" - Tại Trung chỉ có thể vô lực rêи ɾỉ, gương mặt ửng hồng đầy mê hoặc.
.
Duẫn Hạo dịu dàng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn hiện đang bị du͙© vọиɠ uẩn nhiễm của Tại Trung, một ngón tay nữa bắt đầu nhập cuộc, chậm rãi chà sát vào ra không ngừng mở rộng mật động nhỏ bé, chật hẹp. Ngón tay thứ ba cũng chẳng chờ đợi thêm được nữa, mà do dự tiến vào...
.
Đến khi cảm thấy cúc hoa kia đã nở rộ, sẵn sàng chào đón mình, Duẫn Hạo mới rút ba ngón tay ra khỏi nơi ấm áp dịu dàng kia của Tại Trung. Sau đó từ từ chuyển động, đem hạ thân từ lâu đã cứng rắn nóng bỏng tiến vào đóa cúc hồng tươi kia.
"Ân~~" - Dưới thân truyền đến cảm giác kéo căng đau nhức, nhưng không hề giống với nỗi đau thấu xương khó nhịn mà bao lâu nay in đậm trong tâm trí Tại Trung.
.
"Tại Trung... Đệ có thấy đau không?" - Duẫn Hạo gắng nhịn kɧoáı ©ảʍ bất động thân thể, nhỏ tiếng hỏi Tại Trung.
.
Nhìn người nam nhân vì mình mà đang cực lực nhẫn nại du͙© vọиɠ, Tại Trung khẽ nở một nụ cười dịu dàng "Ta không sao!"
.
Duẫn Hạo nghe xong câu đó mừng như "tử tù được đặc xá", ngay lập tức động thân, nhưng hắn vẫn không ngừng lo lắng cho Tại Trung, bởi vậy mỗi một động tác đều cẩn cận dực dực. Không hề lỗ mãng, mà chỉ có nhẫn nại cùng yêu thương, chờ đợi Tại Trung thích ứng tiểu huynh đệ đang khí thế bừng bừng kia. (Ngại quá đi *đỏ mặt*)
.
Khi cảm giác khó chịu ban đầu qua đi, Tại Trung cảm thấy kɧoáı ©ảʍ lan tràn khiến toàn thân tê dại, bất giác hạ thân cũng hòa nhịp phối hợp với từng chuyển động của Duẫn Hạo. Phản ứng đó của y dường như đã khích lệ cổ vũ Duẫn Hạo, khiến động tác của hắn càng ngày càng nhanh hơn, mỗi lần sáp nhập đều chạm đến nơi sâu nhất của Tại Trung.
.
"A... Ân... Ân... Duẫn~~" - Từng cơn kɧoáı ©ảʍ ập đến như cuồng phong bạo vũ, khiến Tại Trung ngay cả thở cũng không thể, miệng chỉ đơn giản liên tục khép mở để những tiếng rêи ɾỉ kiều mị phát ra. Không còn thống khổ, không phải âm thầm chịu đựng, chỉ còn thăng hoa cùng ái tình đậm sâu.
.
"Tại Trung... Ta yêu đệ..." - Duẫn Hạo nói, cố sức hướng nơi sâu nhất của Tại Trung dứt khoát tiến vào.
.
"A~~"
.
Một tiếng rên cao vυ't cất lên, hai người cùng nhau phóng ra tinh hoa ái tình.
.
Cơn kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Tại Trung gục đầu trên ngực Duẫn Hạo thở hổn hển, hoan ái tràn ngập khiến gương mặt đỏ bừng.
.
"Vừa rồi... Ta có làm đệ đau không?" - Duẫn Hạo có chút lo lắng hỏi nhỏ.
.
Tại Trung không nói, chỉ lắc đầu. Đây là lần đầu tiên y cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tuyệt đỉnh của ái tình. *lau mồ hôi*
.
Ở trong lòng Duẫn Hạo cọ tới cọ lui (Ách... muốn bị ăn nữa sao???), Tại Trung tìm thấy một tư thế tương đối thoải mái, vô tình nhìn thoáng qua, Tại Trung trông thấy một vết sẹo thật sâu do bị kiếm đâm trên ngực Duẫn Hạo.
.
"Khi đó, huynh nhất định là rất đau a?" - Bàn tay Tại Trung nhẹ nhàng xoa xoa vết sẹo. Nó là do chính tay y lưu lại.
"Đệ lúc đó nhất định cũng rất đau a?" - Bàn tay của Duẫn Hạo cũng dịu dàng vuốt ve vết sẹo nhạt màu, cũng do kiếm lưu lại trên ngực Tại trung. Nó cũng do chính tay hắn gây ra.
.
"Hiện tại không còn đau nữa!" - Tại Trung nắm lấy tay Duẫn Hạo.
.
"Ta hiện tại cũng không còn đau nữa!" - Duẫn Hạo cũng nắm lấy tay Tại Trung.
.
Hai người, mười ngón tay quấn quýt đan chặt vào nhau.
.
"Sau này, chúng ta không bao giờ... như thế nữa, có đúng hay không?" - Tại Trung vùi sâu vào lòng Duẫn Hạo.
,
"Nhất định là như vậy! Ta sẽ dùng toàn bộ thời gian còn lại, dùng toàn bộ con tim cùng tâm trí để yêu thương, cưng chiều đệ, Tại Trung của ta!" - Hai cánh tay vươn ra đem toàn bộ thân thể Tại Trung giam giữ trong l*иg ngực.
.
"Ta cũng vậy!" - Tại Trung ngọt ngào cười cười, ở trong lòng Duẫn Hạo nhắm hai mắt lại, an tâm chìm vào giấc ngủ.
.
Duẫn Hạo yêu thương nhìn Tại Trung hồi lâu, rồi cũng nhắm hai mắt lại. Rốt cục ta đã chờ được người trân quý tưởng như đã mất quay trở về!
.
Ngoài cửa sổ, vầng thái dương từ đường chân trời dần dần mọc lên, dương quang rực sỡ soi rọi khắp nhân gian...
. --------------------------HOÀN-----------------------
Cuối cùng cũng xong akkk^^
Rất cảm ơn mấy bạn đã theo mình 1 đường dài như vậy akk^O^
"Để ta làm thế thân" đó là truyện về Tuấn Tú và Hữu Thiên. Mọi người tìm mà đọc nha^^ Tại có người đăng rồi nên mị lười đăng nữa quá 😂