Năm Tháng Yên Bình

Chương 27 ( H )

Tiếng đóng cửa vang lên rầm một cái, Lục Hào co rụt bả vai theo bản năng.

“Thầy làm gì thế!”

Lục Hào gạt tay Tần Diễm ra.

“Em muốn làm gì?!”

Tần Diễm hét lên một câu, lại bắt lấy cổ tay cô, trong ánh mắt tràn ngập cảm xúc Lục Hào chưa từng gặp qua.

“Em về….”

Không chờ Lục Hào nói xong, Tần Diễm đã ghì chặt gáy cô, hôn lên môi cô dường như mang theo cả sự giận dữ.

“Ưm!” Lục Hào đẩy anh: “Ưm… Ưm…”

Nụ hôn kéo dài như vô tận, Tần Diễm mang theo sự tức tối bá đạo mà tàn sát môi răng cô một cách bừa bãi, khi anh buông tha cho Lục Hào thì cô đã sắp nghẹn thở đến mức đau xốc hông.

“Em còn học được cách bỏ nhà ra đi cơ đấy!”

Tần Diễm nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, sự tức tối mất kiểm soát vừa rồi đã giảm đi một nửa.

“Cái kia…..” Lục Hào muốn nói lại thôi.

“Sao?”

Vẻ mặt Lục Hào do dự, nghĩ nghĩ, lại hỏi:

“Thầy Tần, thầy đừng nói là thầy đã kết hôn rồi nhé?”

“….”

Tần Diễm vừa mới hạ hỏa một chút đã lại bị cô gái nhỏ này đổ thêm một ca dầu khiến anh bùng cháy trở lại, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, thật là muốn tàn nhẫn ‘đánh’ cô một trận.

“Vừa rồi….”

Lục Hào ở trong phòng nghe thấy hai ba con Tần Diễm nói chuyện, cảm giác dường như có nội tình ẩn giấu sâu xa, lúc đó cô mới nghĩ nên dọn về nhà mình trước.

“Đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Tần Diễm hôn cô: “Nghe lời.”

Lục Hào đang định nói thêm thì đã bị Tần Diễm đè trên tường, móng vuốt sói không thành thật mà tiến vào trong quần áo cô. Tần Diễm nuốt trọn những lời cô chưa kịp nói, gặm cắn cánh môi mềm mại của cô, một tay đã phủ lên bộ ngực sữa mềm mại.

Tần Diễm linh hoạt cởi bỏ áo trên của Lục Hào, men theo cần cổ mà hôn thẳng một đường xuống phía dưới. Sau đó cắn một con thỏ con trắng muốt đầy đặn, mạnh mẽ bú ʍúŧ, đầu lưỡi trêu đùa liếʍ láp đưa vòng tròn quanh đầṳ ѵú, hai quả anh đào nhỏ ngạo nghễ đứng thẳng lên, Tần Diễm dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn.

Hai chân Lục Hào bị anh đặt quấn lên eo mình, giờ phút này cô chỉ có thể ôm lấy bả vai Tần Diễm để đảm bảo mình sẽ không bị trượt xuống.

Tần Diễm nâng cặp mông nhỏ của cô lên, một tay mạnh mẽ vuốt ve chạm lên khe mông.

“A!” Lục Hào oán trách nhìn anh.

“Cho em giận anh này.”

Tần Diễm tà mị cười, cắn một ngụm lên nhũ thịt trắng như tuyết của Lục Hào.

“Ưm…”

Lục Hào ôm chặt anh, cảm giác huyệt nhỏ đã ươn ướt.

Tần Diễm bế Lục Hào thẳng vào phòng ngủ, cởi phăng quần áo của hai người, đè trên người cô. Ngón tay xẹt qua hoa huyệt, mật dịch đã thấm tràn ra.

“Bảo bối nhỏ, em ướt rồi….”

Tần Diễm nói nhỏ bên tai cô.

“Ưm….”

Lục Hào mơ màng rêи ɾỉ.

Ngón tay cọ xát vào huyệt nhỏ, hai mảnh cánh hoa thấm ra chất lỏng trong suốt, Tần Diễm chỉ việc ngựa quen đường cũ mà thăm dò vào sâu bên trong. Từng lớp thịt non mềm trong huyệt nhỏ bao vây lấy ngón tay anh, Tần Diễm thọc vào rút ra vài cái, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi bên trong thịt non.

“A, ưm… Ưm…”

Khao khát tìиɧ ɖu͙© luôn luôn bị Lục Hào kiềm chế không muốn phóng thích, nhưng mỗi lần đều bị Tần Diễm dẫn đường, dần dần Lục Hào cũng thả lỏng một chút. Âm thanh rêи ɾỉ của Lục Hào nhỏ nhẹ mà khêu gợi, Tần Diễm cực kỳ thích nghe, mỗi lần đều sẽ thú tính bùng phát.

Côn ŧᏂịŧ của Tần Diễm cọ xát bên ngoài huyệt nhỏ, qυყ đầυ cọ cọ vào mật dịch do huyệt nhỏ thấm ra, rồi căng ra hai cánh hoa mà cắm vào.

“Ưm…” Lục Hào rêи ɾỉ một tiếng.

Hai chân bị nâng lên quấn vào hai bên sườn anh, Tần Diễm thẳng lưng đưa đẩy, từng chút một từng chút một đánh vào hoa tâm.

Tiếng vang “bạch bạch” hòa lẫn cùng tiếng rêи ɾỉ của Lục Hào, gậy thịt của Tần Diễm thọc vào rút ra bên trong huyệt nhỏ của Lục Hào, kɧoáı ©ảʍ cọ xát khiến hơi thở của anh trở nên dồn dập hổn hển. Mỗi một lần rút ra đều mang ra thịt non hồng nhuận, Tần Diễm không hề giảm tốc độ mà rong ruổi khắp cấm địa của riêng mình.

“Ưm… A…”

Lục Hào rùng mình một cái, ôm chặt Tần Diễm, một luồng chất lỏng ấm áp phun thẳng ra, bao bọc lấy chỗ kết hợp của hoa huyệt và gậy thịt. Mã mắt bị mật dịch sền sệt ngọt ngào của thiếu nữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tần Diễm lao mạnh tới một cái, thẳng tiến vào chỗ sâu nhất trong huyệt nhỏ, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới ướt đẫm nhụy hoa.

“Ưm…” Lục Hào cắn môi, cơ thể như trống rỗng hư không.

Cao trào qua đi, hai người động cũng chưa động, một lát sau, Tần Diễm rút ra gậy thịt đã hơi mềm xuống, bế Lục Hào lên đi vào phòng tắm rửa sạch.

Nhanh nhẹn thu dọn một cái mà cũng đã 8 giờ tối, mặc dù Lục Hào bị lăn lộn cũng hơi mỏi mệt, nhưng vẫn không thể ngăn cản được con sâu tham ăn trong bụng.

Cuối cùng Tần Diễm vẫn đưa cô ra ngoài ăn cơm.

Tiếng rung động ‘xèo xèo’ vang lên trên bếp nướng, từng miếng thịt vàng óng ánh dầu mỡ đang tỏa ra hơi nóng, Lục Hào cắn cắn đầu đũa mà trông mòn con mắt.

“Uống cái này đi.”

Tần Diễm đặt một ly trà lạnh tới tầm tay của Lục Hào.

“Được ạ?”

Nhìn từng dải thịt ba chỉ thơm ngon khiến người thèm nhỏ dãi, trong mắt Lục Hào nào còn có thứ khác.

“Còn chưa chín, chờ một lát.”

Tần Diễm lật thịt nướng sang mặt khác, lại bỏ thêm ít rau dưa nướng ở bên cạnh.

“Ui….” Lục Hào dùng đũa chọc chọc thịt: “Chín rồi?”

“…..”

Tần Diễm cạn lời, chọn chỗ lửa cháy khá to mà kẹp thịt nướng cho cô.

“Em là con mèo nhỏ tham ăn.”

“Ăn ngon lắm~” Lục Hào cười tủm tỉm nhìn anh: “Thầy Tần lại có tay nghề nướng thịt đặc biệt tốt!”

Tần Diễm đặt miếng thịt đã nướng chín trước mặt cô, lại làm một lượt mới.

“A ~”

Lục Hào thấy Tần Diễm vẫn luôn bận nướng thịt, còn chưa kịp ăn miếng nào, cô gắp một miếng đưa đến bên miệng anh.

Hôm nay ba Tần vừa đến đã náo loạn một trận gay gắt như vậy, chắc không quá hai ngày liền sẽ có chiêu mới, Tần Diễm thầm nghĩ.

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Lục Hào, Tần Diễm cảm thấy cuộc sống hiện tại chính là điều anh mong muốn nhất. Mà cô gái nhỏ có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ mỗi một dây thần kinh của anh đang ngồi trước mặt, cũng là lựa chọn duy nhất của anh.