Năm Tháng Yên Bình

Chương 6

Lục Hào ngơ ngác nhìn anh, không biết nên phản ứng thế nào, cũng không biết người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì, cho nên chỉ có thể tròn mắt nhìn anh chằm chằm.

Tần Diễm nhìn cô gái nhỏ trước mặt, phát hiện quả thật cô lớn lên thành dáng vẻ khiến người vừa thấy trong lòng đã ngứa ngáy không yên. Ngoại trừ sự trong trẻo ngây thơ trong ánh mắt thì toàn bộ cơ thể đều tản ra hơi thở quyến rũ dụ hoặc mê người. Như thế cũng rất tốt, luồng khí nóng trong lòng Tần Diễm vừa mới tiêu tán đã lại bùng cháy lên. Anh cuối cùng cũng hiểu được, vì sao thằng bé Hình Dịch kia lại lẽo đẽo theo đuổi cô không từ bỏ.

Hờ, ánh mắt của thằng bé kia cũng đủ tinh tường đấy!

Hành động bộc phát vừa rồi của anh chủ yếu xuất phát từ bản năng cùng xúc động, nhưng cũng có một ít là do trong lòng bị tác động bởi sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô gái nhỏ. Anh cảm thấy nếu không chủ động làm gì đó thì khả năng cô gái nhỏ này sẽ biến mất khỏi tầm tay mình.

Tần Diễm cong khóe miệng lên, vén sợi tóc rối bời trước trán của cô ra sau tai.

“Về sau phải ngoan ngoãn ăn cơm cho tôi.”

Nói xong lại hôn một cái lên trên cánh môi sưng đỏ vì bị chà đạp quá mức, nụ hôn này dường như còn mềm nhẹ hơn lông chim, chọc người ngứa ngáy trong lòng.

Chờ tới đến khi Lục Hào phản ứng lại, Tần Diễm đã đi rồi. Cô không biết tại sao mình lại trêu chọc vào người đàn ông đáng sợ này để rồi rơi vào kết cục như vậy.

Nhưng khi nhớ lại nụ hôn vừa rồi khiến cô cảm thấy sợ hãi không nguôi, trái tim lại gia tốc đập thình thịch một cách khó hiểu.

Lục Hào không ăn cơm trưa, buổi tối cũng không ăn, cô vẫn luôn ở trạng thái đần độn mất hồn. Suy nghĩ người đàn ông kia đến cùng là muốn làm gì cứ quanh quẩn trong đầu cô, chẳng lẽ thật sự chỉ vì bắt cô phải ăn cơm?

Sau ngày hôm đó, Tần Diễm không còn nhìn thấy Lục Hào, nói đúng hơn là Lục Hào luôn cố ý trốn tránh anh.

Sau khi Tần Diễm bình tĩnh lại, cũng hơi hối hận, anh chính là thầy giáo, làm thầy dạy người khác. Hai ngày trước anh còn dùng lời lẽ chính đáng để từ chối một học sinh nữ thổ lộ tình cảm với mình, vậy mà hiện tại lại làm ra hành vi khác người, vô cùng hoang đường. Hiển nhiên anh cũng phát hiện, gần đây Lục Hào dường như vô tình mà cố ý trốn tránh mình, dù chỉ nghĩ cũng đều không gặp được.

Thời gian như gió thoảng mây trôi, sau một tháng vất vả thi hết học kỳ, các học sinh đều sôi trào hứng thú bừng bừng. Mà ngay hôm trước ngày nghỉ, Lục Hào nhận được điện thoại của mẹ.

“Hào Hào, sắp được nghỉ học rồi, hai ngày sau con qua bên này với mẹ nhé.”

“Con không muốn đi.” Lục Hào từ chối thẳng thừng.

Mẹ của Lục Hào ở đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát, rồi mở miệng đã hơi nghẹn ngào: “Hào Hào, chẳng lẽ con vẫn còn trách mẹ sao? Mẹ… Mẹ đều vì con...”

Lục Hào yên lặng không nói gì, nhưng tâm tình đã bắt đầu bực bội.

“Hào Hào, mẹ đều đã chuẩn bị tốt rồi, đưa con đi chơi thật vui, nhìn xem con thích trường đại học nào, chờ sau khi tốt nghiệp…”

“Được rồi.” Lục Hào cắt ngang lời nói của bà: “Con nói không đi thì sẽ không đi.”

“Hào Hào…” Lần này, mẹ của Lục Hào thật sự khóc nức nở ra tiếng.

“Không có việc gì, con còn muốn học bài, cứ vậy đi.”

Lục Hào ngắt cuộc gọi, hốc mắt đã phiếm hồng.

Sau khi kết thúc bài thi cuối cùng, chủ nhiệm lớp lại dong dài lằng nhằng mà câu kéo nửa tiếng, rốt cuộc toàn thể học sinh cũng được nghênh đón kỳ nghỉ hè thân yêu. Dù có bao nhiêu ngày cuối tuần cũng không thể so sánh với kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cuối cùng thì cũng có thể yên tâm mà ngủ nướng cả ngày.

“Lục Hào, Hình Dịch nói, nhà cậu ta có việc gấp nên đi trước rồi.”

Hoàng Nhu Nhu đã thu dọn hết đồ đạc, vừa nói xong với Lục Hào cũng vội vàng chạy về.

Thiếu chút nữa thì Lục Hào trợn trắng mắt, đừng nói là cậu ta đã đặt mình vào vị trí bạn trai của cô rồi nhé, mỗi ngày làm như cậu là cô dâu nhỏ của cô vậy.

“Bạn trai…”

Lục Hào nhỏ giọng mà lầm bầm một câu, một tháng qua, cô cố ý trốn tránh người kia, nhưng thật ra trong lòng lại luôn chờ mong anh sẽ đột nhiên xuất hiện như lần trước.

“Khốn kiếp, cái quái gì đây!”

Càng nghĩ càng phiền, Lục Hào dừng chân trước cửa một quán lẩu gần trường học. Cô tìm một góc xó xỉnh, gọi một nồi lẩu siêu cay lại thêm một bàn đồ ăn, cuối cùng còn kêu thêm một tá bia.

Người phục vụ nhìn thấy cô mặc đồng phục học sinh thì hơi do dự, nhưng làm gì có đạo lý có tiền mà không kiếm, có khi người ta đã đủ mười tám tuổi từ lâu rồi.

Chưa ăn được hai miếng, Lục Hào đã uống no một bụng bia, trong lòng cô thật sự cảm thấy nghẹn khuất.

“Bọn học sinh được nghỉ, rốt cuộc chúng ta cũng có thể hơi rảnh một chút.”

“Đúng vậy, đã lâu không tụ tập vui như vậy.”

Một nhóm người cả nam lẫn nữ đi từ phòng phía trong ra ngoài, Tần Diễm theo ở phía sau không nói gì, anh cũng không phải rất thích kiểu liên hoan này, chỉ là việc xã giao là phải làm, đây là đạo lý đối nhân xử thế.

“Mọi người xem có ai tiện đường thì cùng nhau về thôi.” Có người lên tiếng đề nghị.

“Phía Bắc thành phố thì tới ngồi xe của tôi…”

“Phía Nam…”

“…”

Các thầy cô giáo kết bạn theo tốp năm tốp ba rời đi, cuối cùng chỉ còn mấy người chưa đi.

“Tiểu Tần, thầy đi như thế nào?”

Trong phòng chỉ còn lại cô giáo Ngô và Tần Diễm.

“Cô Ngô yên tâm, lát nữa tôi còn phải về ký túc xá ở trường học một chuyến, cô cứ đi trước đi.”

“Được rồi, về cẩn thận nhé, ông xã tôi tới đón rồi.”

“Được.”

Tần Diễm mỉm cười tiễn mấy người còn lại, nhưng không ai phát hiện, sau khi ra ngoài thì vẻ mặt của anh rõ ràng không đúng lắm, giờ phút này đã cố gắng hết sức mà ẩn nhẫn.

Rốt cuộc chỉ còn lại một người là Tần Diễm, anh đi thẳng tới bàn trong góc tường, đứng ở bên cạnh bàn nhìn chằm chằm Lục Hào đã hơi say. Anh cảm thấy gần đây mình quá bất cẩn rồi, rõ ràng biết cô gái nhỏ này không phải đèn cạn dầu, làm sao lại không chú ý cô cho tốt.

Giờ phút này Lục Hào đã nửa tỉnh nửa say, một tay chống đầu, một tay dùng đũa chọc chọc trong chén trống không, phát hiện không có gì để ăn, lại chọc đũa vào nồi nước lẩu bị phủ kín ớt cay xè.

“Rất có bản lĩnh đấy!” Tần Diễm đoạt lấy đôi đũa của cô, ném lên trên bàn.

Tiếng leng keng vang vọng, làm đổ một vỏ chai bia. Lần này thì khiến Lục Hào tỉnh táo ngay lập tức. Cô giương mắt nhìn thấy một người mơ hồ trước mặt, lại cảm nhận được ánh mắt đáng sợ quen thuộc.

“A?” Lục Hào cười: “Thầy Tần à, trùng… Ợ, trùng hợp quá…”

Sau khi Lúc Hào say đến mức không nhận ra tình huống gì, cô không còn cảm giác khẩn trương khi đối mặt với người đàn ông này, mạnh dạn túm chặt cánh tay anh.

“Tới, thầy Tần, em gọi nhiều quá, cùng nhau… Ợ, cùng nhau ăn đi.”

“…”

Tần Diễm bị chọc cho tức giận đến nỗi nói không nên lời.

Không thèm quan tâm đến lời nói của kẻ say rượu, Tần Diễm thanh toán hóa đơn, rồi nửa lôi kéo nửa ôm cô đi ra ngoài.

“Thầy Tần, lần trước thầy…” Lục Hào được anh đỡ, bản thân cô không còn chút sức lực nào.

“Lần trước thầy ăn đậu hũ thì tính như thế nào đây?”

Lục Hào nói không rõ ràng, cũng không biết đang lầm bầm làu bàu một mình hay là muốn nói cho anh nghe.

Lục Hào bị gió lạnh ban đêm tạt qua, khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu. Cô ngẩng đầu giương mắt nhìn Tần Diễm, giống như chính mình cũng cảm thấy không rõ ràng nên vươn tay xoa xoa mặt anh.

“Hắc hắc, thầy Tần… Thầy thật là đẹp trai…”

Tần Diễm muốn phát điên, cô gái này không cảm giác được rằng, hiện tại anh đã nhẫn nại tới cực hạn rồi ư, thế nhưng còn dám trêu chọc anh.

Lục Hào không nhận được đáp án, cô bĩu môi, sau đó nghĩ đến điều gì mà lại nhìn anh. Lục Hào mị nhãn như tơ*, nở nụ cười vừa quyến rũ lại vừa đáng thương.

*mị nhãn như tơ: chỉ ánh mắt gợi cảm quyến rũ.

“Dù sao em cứ như vậy…”

Giống như bị rút cạn sức lực, cô chỉ việc dựa cũng không làm được, trượt xuống khỏi người Tần Diễm.

Tần Diễm đành phải bế cô lên, nụ cười vừa rồi khiến anh thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng lại thấy rất đau lòng.