Dọn đến Trương gia khiến Vương Ngưng vẫn còn sợ hãi, cả nhà chưa đến nơi thì Trương Kiến Quốc đã cho người tìm lang trung ở trong thôn khám cho tiểu Tam tử, vào cửa liền bắt mạch khai đơn, đối với cả nhà nàng thì mười phần ân cần. Lý Thục Phân giúp đỡ chỉnh lý đồ đạc, hỏi han chu đáo, quả thử coi cả nhà nàng như ân nhân.
Nhược Thuỷ trước kia xem Phong Thuỷ thẩm Mệnh Lý, những chuyện như thế này nàng đã quen. Vui vẻ tiếp nhận hảo ý của Trương gia. Tới buổi tối khi ăn cơm, cả gia đình Trương gia đều tụ họp, hoan nghênh Trương Kiến Quốc đương quan trở về. Đại khái là Trương Kiến Quốc chào hỏi qua mọi người, Trương gia ai cũng đối với Nhược Thuỷ thập phần cung kính. Trừ Trương lão thái thái không tới ăn cơm, cả nhà đều rất vui vẻ, hài hoà.
Giữa bữa cơm, đệ đê của Trương Kiến Quốc, Trương Kiến Quân gắp đồ ăn cho Nhược Thuỷ, nói cảm tạ Nhược Thuỷ cứu cháu gái mình. Nhược Thuỷ nhìn qua Trương Kiến Quân một cái, thấy thái độ chu đáo liền cười nói :”Trương nhị thúc gần đây có phải đang đầu tư ?”
Trương Kiến Quân hơi sửng sốt, đồ ăn vẫn đang gắp trên đũa :”Ngươi…Người như thế nào mà biết?”
Nhược Thuỷ từ từ nuốt miếng thịt khó tàu chậm nói:” Từ tướng mạo mà xem, tài bạch cung của ngươi nổi lên một cỗ hắc khí, trên mắt ẩn ẩn có Bạch hổ tướng, chứng tỏ gần đây người bị tiểu nhân xúi giục đầu tư, tổn thất tiền là chắc chắn.”
Trương Kiến Quân sắc mặt đại biến, đứng lên nói :”Ngươi nói thật? “ Nói thật, trước khi tới đây nghe Trương Kiến Quốc nói Chu gia nhị nha đầu là thần toán, chân chính Đại sư, chính tay cứ Tiểu Quyên nhà hắn một mệnh, hắn cơ bản không tin. Hắn đã sớm nghe lão nhị Chu gia có vợ xinh đẹp, hơn hẳn đại tẩu, khuê nữ tự nhiên cũng không kém được. Trương Kiến Quốc hiện giờ làm quan trở về, đem hai mẹ con một nhà về, phỏng chừng là “Kim ốc tàng kiều", muốn kiếm vợ bé. Nhưng tới giờ này hắn mới bắt đầu dần tin lời đại ca nói, phải biết rằng việc hắn đầu tư là cơ mật, ngay cả người nhà cũng không nói, huống hồ đại ca mình ra khỏi nhà đã lâu nên chắc chắn không biết. Chả nhẽ nha đầu này bói được ?
Nhược Thuỷ khẽ gật đầu nói :” Trương nhị thúc bây giờ nhanh chân đuổi theo vẫn còn kịp, chậm một chút là tiền sẽ không trở lại đâu.”
Trương Kiến Quân do dự nói :”Chính là một vị huynh đệ ta, cơ hội kiếm tiền hắn đem đến thực sự tốt, khẳng định có thể kiếm bộn tiền a.”
Nhược Thuỷ mắt mở nhẹ, chỉ nhàn nhạt nói:” Hắn chẳng thể kiếm tiền, còn đem tiền của thúc đi mất. Tin hay không thì Trương nhị thúc tự kiếm chứng đi.”
Trương Kiến Quốc nghe vậy vội vàng ghé vào tai nói nhỏ với đệ đệ :”Nhị đệ, nhị nha đầu đó là chân chính đại sư, người chạy nhanh đem tiền về đi.”
Trương Kiến Quân năm trước ở trong thành làm công, tích góp tiền, tuy không nói là nhiều nhưng đều là tiền mồ hôi nước mắt của hắn. Nếu mất hết thì hắn điên lên mất, cắn chặt răng nói :” Hảo, ta đây liền đi lấy tiền về.” Nói xong liền xoay người mau chóng rời đi.
Nhược Thuỷ vẫn biểu hiện như cũ, ngồi xuống ăn cơm. Những người ở đây ánh mắt nhìn Nhược Thuỷ rất mâu thuẫn. Thực sự bọn họ trước đây cũng giống như Trương Kiến Quân, tưởng Kiến Quốc làm quan rồi thì muốn kim ốc tàng kiều, phong hoa tuyết nguyệt. Đến giờ mới cảm thấy hình như không phải vậy.
Trương Kiến Quân nghe lời Nhược Thuỷ vội vội vàng vàng hạy đi tìm huynh đệ Triệu Thụ Nhân đòi tiền, bởi vì đòi tiền còn cùng với huynh đệ trở mặt, trong lòng không thoải mái, cầm tiền về lúc sau cũng không quay lại tìm Nhược Thuỷ, trong lòng hậm hực trở về nhà.
Hắn ở nhà đã hai hôm, trong lòng vẫn cảm thấy có điểm băn khoăn, rốt cục nhiều năm là huynh đệ như vậy, liền có ý nghĩ tới cửa xin lỗi huynh đệ. Ai biết vừa đến nhà Triệu gia liền thấy mười mấy người vây quanh nhà hắn chật như nêm. Trương Kiến Quân lập tức đi dò la xem đã xảy ra chuyện gì. Sự việc thấu tỏ, hắn toàn thân đổ mồ hôi lạnh.