Ve Sầu Mùa Thu

Chương 20

" Rầm." Chu Minh đặt mạnh đồ uống ở trên bàn Văn Chiêu.

"Làm gì vậy! Cái bàn có thù oán gì với mày à?"

Chu Minh dùng tay gõ gõ cái bàn của cậu:"Đi xem bảng xếp hạng thành tích đi."

"Không đi." Văn Chiêu để mũ trên bàn, lấy điện thoại ra.

" Hừ, không được, mày nhất định phải đi." Chu Minh cười đắc ý, nói thêm:"Nói không chừng đây là học kỳ cuối cùng tao bao mày đồ uống đó."

Văn Chiêu không muốn đi nhưng cậu bị túm lấy đi xem bảng xếp hạng.

Đã có rất nhiều người vây quanh bảng thông báo, họ nhốn nháo vươn cổ lên nhìn.

" Nhiều người quá! Tao không muốn xem."

Chu Minh túm cậu: "Không được, nếu mày thua mày phải mời tao đồ uống cả học kì. "

"Được rồi." Văn Chiêu lười nhác vẫy vẫy tay ý bảo Chu Minh ra xem đi.

Chu Minh chen vào trong đám đông, Văn Chiêu đứng ở đằng sau chờ Chu Minh. Tự nhiên một đôi tay đặt lên vai cậu, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp:" Tới xem thành tích à?" để lại một trận tê dại.

Văn Chiêu quay đầu lại thấy mặt Giang Thăng gần trong gang tấc, Văn Chiêu hoảng loạn lui về phía sau hai bước.

Chu Minh chạy tới đánh vỡ không khí xấu hổ, ôm lấy Văn Chiêu một cái:" Đệt mẹ đệt mẹ, môn toán của mày đúng là xếp thứ nhất rồi kìa."

Giang Thăng nhìn chằm chằm hai tay trên vai Văn Chiêu, mặt không nhìn ra cảm xúc.

Văn Chiêu nghiêng mặt thấy ánh mắt Giang Thăng, cậu gạt tay Chu Minh trên người mình ra cười nói:" Tao đã đoán được rồi."

Chu Minh lại nhìn nhìn Giang Thăng trước mặt, xấu hổ mà nói: "Đã quên cậu lần này không được môn toán xếp thứ nhất, xin lỗi nha người anh em!"

Giang Thăng cười nhạt, đi tới gần Văn Chiêu nhìn thẳng đôi mắt cậu:" Chúc mừng nhé!"

Văn Chiêu bị hắn nhìn không được tự nhiên tùy ý gật gật đầu.

Chu Minh còn ở một bên nói không ngừng nghỉ, không ngờ mình lại thua cuộc.

Mu bàn tay Giang Thăng cùng mu bàn tay cậu cách rất gần nhau, thỉnh thoảng lại chạm nhau. Văn Chiêu có thể cảm nhận được Giang Thăng dùng ngón tay cọ cọ cổ tay cậu, hắn dùng đầu ngón tay xoa mạch đập trên da thịt khiến cậu khẩn trương nuốt nước miếng.

Chu Minh than thở: " Nhờ kết quả này tao lại phải mua nước uống cho mày cả một học kì rồi."

Văn Chiêu ho khan một tiếng, cậu đưa tay về phía sau, lòng bàn tay ngứa ngáy khiến cậu nhíu mày, cậu quay đầu liếc xéo Giang Thăng.

Chu Minh gãi gãi cằm nhìn bóng dáng Văn Chiêu cùng Giang Thăng, trong lòng khó hiểu, đi vệ sinh thì đi đi, cần gì hai người đi cùng nhau? Đi tiểu còn muốn đợi nhau nữa à?

Hai người chen nhau vào một phòng, Văn Chiêu bị ấn ở cửa hôn môi đến không thở nổi.

Giang Thăng buông cậu ra, hắn liếʍ mυ'ŧ hạ môi cậu, khàn giọng nói "Cởϊ qυầи ra đi."

Hơi thở Giang Thăng nóng rực phả trên mặt cậu, Văn Chiêu khó khăn quay đầu cường ngạch nói:"Bên ngoài còn có người."

Giang Thăng đem đầu đặt ở trên vai cậu buồn cười nói: "Lần trước làm ở WC, em sướиɠ đến nỗi bắn ba lần."

Hơi thở Giang Thăng phun ở trên cổ cậu khiến cậu một trận tê dại. Tai Văn Chiêu đỏ lên, khuỷnh tay cậu huỵch trên người Giang Thăng: " Câm miệng."

Giang Thăng kéo quần áo cậu ra, gặm cổ cậu, hắn dùng hàm rằng cọ những vết trên cổ cậu, để lại dấu răng đậm nhạt khác nhau.

Văn Chiêu ngửa đầu thở phì phò cảm nhận được những vết gặm cắn của Giang Thăng. Qua vài tuần, vết thắt cổ trên cỏi cậu đã thành một màu tím sẫm, trông rất quỷ dị và kinh khủng như cậu đã từng bị treo cổ.

Giang Thăng liếʍ mυ'ŧ vết ngân trên cổ Văn Chiêu khiến nó càng thâm, hắn vừa lòng ngẩng đầu vỗ mông Văn Chiêu:" Lỗ nhỏ có ngứa không?"

Nửa thân Văn Chiêu tê dại, da^ʍ huyệt chảy d*m thủy đầy mông. Văn Chiêu vội vàng dùng tay cởϊ qυầи, tay cậu run rẩy không sao cởi được.

Giang Thăng giúp Văn Chiêu đem quần cởi xuống dưới mông, hắn dùng tay sờ dưới háng cậu cùng mông cậu:" Dâʍ đãиɠ, qυầи ɭóŧ đều dính đầy d*m thủy của em này."

Văn Chiêu dùng tay vỗ vỗ mặt hắn bực bội nói: "Muốn làm thì nhanh lên. Nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì?"

Giang Thăng đưa tay vói vào qυầи ɭóŧ cậu, hắn dùng tay khuấy động lỗ thịt ướt đẫm kia. Văn Chiêu cắn môi dưới không dám rêи ɾỉ, thở hổn hển rêи ɾỉ.

Giang Thăng dùng tay xoa âm đế cậu, bóp chặt âm đế ấn. Văn Chiêu sướиɠ đến nỗi nước mắt đều sắp chảy ra, môi dưới bị cắn đến sưng huyết, mông co rút đến tê dại, côn th*t trên âm đ*o co giật.

Văn Chiêu đem đầu tựa vào vai Giang Thăng, cậu vòng tay qua cổ hắn, khàn khàn nhỏ giọng nói: "Đừng véo, ưm ưm ngứa quá."

Giang Thăng hừ cười dùng tay bao toàn bộ môi âʍ ɦộ xoa nắn, d*m thủy bên trong tiểu âʍ ɦộ dính vào tay hắn khiến tay hắn trơn trượt.

Văn Chiêu há mồm cắn cổ Giang Thăng kêu rên, sướиɠ đến nước mắt chảy ra làm cổ Giang Thăng ẩm ướt một mảng.

Giang Thăng rút tay ra, dùng tay cầm lấy cằm Văn Chiêu làm cậu nhìn, cậu ngẩng đầu thấy trên tay Giang Thăng dính đầy dám thủy của mình.

Giang Thăng vươn đầu lưỡi liếʍ d*m thủy trên tay, đôi mắt nhìn chằm chằm Văn Chiêu nói:" Thật ngọt, còn mang theo hương vị dâʍ đãиɠ."

Ánh mắt Văn Chiêu né tránh không dám nhìn thẳng, lỗ tai ửng đỏ lên.

Giang Thăng đem d*m thủy trên tay bôi lên mông Văn Chiêu. Hắn dùng tay xoa bóp eo cậu đem cậu đè trên tường xoa giữa hai chân cậu.

Giang Thăng đem quần cởi xuống, đương vật cương cứng bật ra. Cán dương v*t có những đường gán nổi rõ rệt, qυყ đầυ cực lớn phun ra dâʍ ɖị©ɧ trên mắt ngựa.

Văn Chiêu chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khiến lỗ nhỏ cậu ngứa đến run rẩy. Văn Chiêu dùng tay cầm lấy dương v*t Giang Thăng loát hai cái rồi nâng hông muốn Giang Thăng cắm vào.

" Đút vào đi, ngứa quá!"

" Đút vào chỗ nào? Nói anh biết đi."

Văn Chiêu cho Giang Thăng một cú đấm, cạu hung tợn cắn miệng Giang Thăng sau lại ôm cổ hắn ở bên tai hắn lam nũng, mê hoặc nói:" Đút nó vào trong lỗ nhỏ của em, ư ưm mau tiến vào đi."

Da đầu Giang Thăng tê dại, bóp cằm cậu tàn nhẫn nói: "Mở chân ra."

Văn Chiêu ôm cổ hắn, vùi đầu ở hắn trên vai, Giang Thăng treo qυầи ɭóŧ cậu một bên không cởi ra hết, hắn đẩy dương v*t cắm vào lỗ thịt nhỏ hẹp.

Chân Văn Chiêu run rẩy, cậu càng ôm chặt cổ Giang Thăng hơn.

Giang Thăng nắm lấy chân Văn Chiêu, mặt đối mặt hắn rồi tàn nhẫn đẩy dương v*t cắm vào bên trong. Cắm mở một đường đầy nước, đỉnh tới tận tử ©υиɠ sâu bên trong.

dương v*t cắm vào rút ra mang theo một lượng lớn d*m thủy, làm ướt qυầи ɭóŧ của Văn Chiêu trên chân, tinh hoàn đáng âʍ ɦộ phát sưng đỏ. Văn Chiêu ôm cổ Giang Thăng mới miễn cưỡng đứng được, hai chân cậu mềm nhũn.

Tiếng rêи ɾỉ của Văn Chiêu từ trên vai Giang Thăng kêu ra, cậu như biến thành một chiếc lá xanh trên cành bị mưa rền gió dữ làm dung chuyển, những giác quan như mất cảm giác chỉ có cảm giác âm đ*o phía dưới hòa cùng Giang Thăng được phóng to không ngừng.

Bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng xả nước còn có tiếng nói chuyện. Ở bên trong căn phòng cách gian WC này Văn Chiêu bị Giang Thăng làm khiến cậu chảy mồ hôi đầm đìa. Họ như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, thân thể mẫn cảm vô cùng. Trước nguy hiểm bị nhìn trộm khiến bọn họ có được kɧoáı ©ảʍ vô hạn.

Văn Chiêu ngẩng đầu lên cùng Giang Thăng môi lưỡi hôn nhau, cắn nuốt nước miếng đối phương. Văn Chiêu duỗi đầu lưỡi muốn hắn ngậm, muốn hắn hút, Giang Thăng ngậm đầu lưỡi cậu liếʍ mυ'ŧ, nụ hôn càng ngày càng sâu. Giang Thăng đem mọi góc cách trong miệng cậu đều cẩn thận liếʍ qua, đầu lưỡi cuốn đầu lưỡi giao nhau.

Văn Chiêu bị hôn đến không thở nổi, cậu mềm mại mà dựa vào trong lòng Giang Thăng cùng hắn dùng lưỡi hôn nhau, dương v*t Giang Thăng hung ác ** lỗ thịt của cậu. Lỗ nhỏ của cậu bị co sát đến sưng tấy.

dương v*t Giang Thăng mỗi lần cắm vào đều đỉnh mở miệng tử ©υиɠ cậu, hắn đối với miệng nhỏ đó nghiền cọ xát. Nước mắt Văn Chiêu không kiềm chế được rơi xuống, miệng cậu bị gặm sưng đỏ hết lên vẫn không được buông ra, cậu cảm thấy mình hít thở không thông phải được lỗ nhỏ làm sướиɠ đến chết.

Cậu đẩy ngực Giang Thăng tát cho hắn một cái, Giang Thăng buông miệng cậu ra, khi hai người tách ra còn có sợi chỉ bạc.

Văn Chiêu nghẹn ngào dựa vào trên vai hắn run rẩy, đầu bởi vì thiếu oxy khiến cậu choáng váng.

hoa huy*t tê dại đến đau nhức, d*m thủy tí tách tí tách dính ở chân.

Văn Chiêu dựa vào bả vai Giang Thăng nhỏ giọng rêи ɾỉ: "Ô ô Giang Thăng em muốn chết, lỗ nhỏ xót quá! dương v*t thật nóng... Em muốn hỏng rồi..."

" Có sướиɠ không? Anh chính là muốn ** hỏng lỗ nhỏ của em, đem en về nhốt lại chỉ có một mình anh đ*t, đ*t đến khi em mang thai, lớn bụng bị anh liếʍ huyệt, mèo cái nhỏ của anh."

Giang Thăng bắt lấy hông cậu đâm càng mạnh, đem Văn Chiêu đâm phá mở tử ©υиɠ. Bụng Văn Chiêu bị đâm nhô lên, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cậu muốn nôn khan. Cậu run rẩy ôm cổ Giang Thăng chảy nước miếng, nước mắt nước miếng đem cổ Giang Thăng làm cho thấm ướt.

Văn Chiêu bị đun đến đầu óc choáng váng, cậu ở trên vai hắn lung túc lắc đầu, nhỏ giọng nói loạn:" Ưm ưm Ưm Từ bỏ... Thật lớn, sau quá muốn hỏng a a."

Giang Thăng cởϊ qυầи áo xuống đem chúng buộc quanh eo, hắn dùng răng gặm vai cậu, lưu lại những vệt răng thâm sâu, từng chút gặm xuống đem Văn Chiêu từ vai đến cổ cắn không thể nhìn thẳng.

Giang Thăng dùng miệng cắn vành tai Văn Chiêu, ở bên taibVăn Chiêu lạnh lẽo nói: " Anh thấy gã đặt tay lên vai em. Em là của anh, của anh!"

Văn Chiêu câu lấy cổ hắn hôn lên miệng hắn trấn an mê hoặc "Là của anh, là của anh."

Giang Thăng bóp chặt eo Văn Chiêu, dương v*t phá vỡ cửa tử ©υиɠ đi vào bên trong tử ©υиɠ rồi bắn vào bên trong.

Văn Chiêu bị kɧoáı ©ảʍ bắn bên trong làm cho da đầu tê dại, hoa huy*t co chặt muốn chết, co rút hàm chứa dương v*t Giang Thăng.

Văn Chiêu ngã vào trong lòng ngực hắn, Giang Thăng ôm không để cậy ngồi trên mặt đất. hoa huy*t run rẩy của cậu hàm chứa dương v*t nửa mềm của hắn đang co giật, dương v*t Giang Thăng di chuyển nhỏ nhẹ thôi cũng có thể làm cậu run rẩy không ngừng.

Giang Thăng ôm cậu, hôn rớt mồ hôi trên trán cậu, liếʍ đi giọt lệ đọng trên mi, Giang Thăng đang muốn rút dương v*t từ thân thể cậu ra.

Văn Chiêu giữ hắn lại, khàn giọng nói:" Để em hàm nó, đừng rút ra, đừng rút ra!"

Văn Chiêu dựa vào trong lòng ngực hắn thở dốc, cậu dùng tay vuốt nơi kết hợp giữa hai người tự nhiên cảm thấy an tâm. Nơi này chỉ có bị Giang Thăng lấp đầy chứ không phải một vết nứt hay một bộ phận dị dạng.

Chỉ khi bị hắn lấp đầy mới khiến cậu yên tâm.

Một lúc lâu sau tiếng chuông tan học vang lên vài hồi, Giang Thăng mới lấy dương v*t đã mềm ra khỏi cơ thể Văn Chiêu.

Cửa huyệt Văn Chiêu bị căng lớn không khép lại được, d*m thủy kết hợp cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống chân, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng d*m thủy dính trên âʍ ɦộ nhìn da^ʍ mĩ cực kì.

Giang Thăng kéo quần áo trên eo xuống lau sach chân dính đầy d*m thủy của Văn Chiêu.

Bả vai Văn Chiêu bị gặm đầy dấu hôn cùng dấu răng, quần áo trên người chỉ cởi một nửa, mông cùng eo bị vèo đến xanh tím.

Văn Chiêu liếc mắt nhìn Giang Thăng một cái, quần áo mặc ở trên người đã hơi phai màu một chút chỉ để lộ ra dương v*t.

Sự đối lập này làm Văn Chiêu tức giận, cạu ở trên cổ hắn gặm ra không ít dấu răng.

Giang Thăng dung túng vuốt đầu cậu, tùy ý cậu gặm cắn loạn xạ.

Quần áo Văn Chiêu bị làm bẩn, Giang Thăng đem áo khoác thể thao cao cổ cởi ra cho cậu mặc, hắn đem khóa kéo cao để che khuất cổ cậu.

Giang Thăng chỉ ăn mặc mỗi áo hoodie bên trong cùng Văn Chiêu đi ra ngoài.

Lúc trở lại phòng học thì cũng là tiết học cuối.

Văn Chiêu gục ở trên bàn nghỉ ngơi, hoa huy*t cảm giác sưng to mãnh liệt cùng dị vật căng ra làm cậu cảm giác không khỏe.

Văn Chiêu gối lên cánh tay vuốt cúc áo của áo khoác thể thao, toàn thân cậu như bị bao quanh bởi mùi hương của Giang Thăng.

Ngửi mùi của hắn làm hoa huy*t cậu không tự giác co chặt, Văn Chiêu bị kɧoáı ©ảʍ còn sót lại làm rùng mình.

Văn Chiêu đem cổ tay áo đặt ở gần mũi ngửi hương thơm của hắn, cậu nằm ở trên bàn run rẩy.

Ngơ ngác nghĩ lại hôm đó cậu bị Giang Thăng ấn ở trên giường **, cậu xoay người ngồi ở trên đùi Giang Thăng ôm lấy cổ hắn ngang ngược nói:" Lần này môn toán anh không được cao điểm nhất."

Giang Thăng câu môi cười nói: "Được."

Cho dù Giang Thăng không chiếm vị trí thứ nhất thì trước mắt vẫn có vài cái lợi.

Buổi tối bọn họ ngồi ở trong thư phòng, cậu ngồi ở đùi Giang Thăng, Giang Thăng ôn cho cậu những dạng câu hỏi chắc chắn xuất hiện trong bài kiểm tra.

Cậu nghe mà sững sờ, Giang Thăng không ngại phiền liền giảng lại cho cậu mấy lần, cuối cùng bóp mông cậu đè cậu ở bàn sách hung hăng làm cậu.

Trong ảo giác mơ hồ huyền huyễn này, Văn Chiêu gối đầu lên cánh tay ngủ mất.

Bạch Nguyễn mang Giang Thăng đi tới bệnh viện, đây là bệnh viện tư nhân của Giang gia, tầng thứ ba là ngoại khoa, tầng thứ tư là phụ khoa, tầng thứ năm là khoa thần kinh.

Có hai hình bóng trong tấm kính mờ cách gian.

"Chúng ta bây giờ hãy nói về gần đây đã xảy ra gì với cậu, cậu đã làm những gì? Hoặc có điều gì đó khiến cậu thất không ổn."

Một thanh âm lạnh băng vang lên:" Tôi gần đây hay bị ảo giác mà còn sẽ xuất hiện ảo giác tạm thời."

" Đó là ảo giác về ý thức hay ảo giác về thị giác? Cụ thể thì đó là người hay là vật? Hay cậu suy nghĩ ảo giác cái khác?"

Hắn nói " Ý thức thỉnh thoảng khác nhau và xuất hiện rất nhiều vật."

" Ví dụ đi."

"Biển."

"Còn có cái khác nữa không?"

"Không có."

Một lát sau hắn lại nói: "Nhưng là em ấy tin tưởng, em ấy nói cũng cảm thấy đó là biển, em ấy lúc nào cũng đồng tình với tôi."

" Vậy là cậu ấy đồng tình với cậu."

Hắn tạm dừng và suy nghĩ một lúc lâu " Em ấy đồng tình với tôi, em ấy hiểu tôi." Hắn lộ ra nụ cười đầu tiên.

Lại qua thật lâu hắn nói: "Tôi thiếu chút nữa không khống chế được muốn gϊếŧ em ấy."

Bác sĩ tạm dừng một chút lại nói: " Loại xúc động này là ở khi nào?"

Hắn cười nói "Ở trên giường, tôi tưởng bóp chết em ấy."

- --------------------------------

Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!