Ánh trăng sáng, trời đất hỗn loạn, gió mang theo hơi ẩm, lá cây Phượng nghiêng ngả xiêu vẹo.
Văn Chiêu tựa vào trên giường, giường bây giờ như một đống hỗn độn. Ánh trăng soi chiếu vào căn phòng đen tối soi rõ chiếc lưng trắng nõn chứa đầy dấu hôn, xanh tím vết cắn, tóc dính mồ hôi cùng vẻ mặt chết lặng.
Tiếng dương cầm vang lên tràn ngập trong không gian yên tĩnh. Ngón tay Giang Thăng đánh nhanh trên phím đàn, cảm xúc hắn như nóng nẩy lại mang theo sự sung sướиɠ kì lạ.
" Ầm " một tiếng, tiếng đàn ngừng lại. Giang Thăng dùng tay đang run rẩy đi che lại mặt, hắn khanh khách nở nụ cười, vừa kinh sợ lại quỷ dị. Thật lâu sau thanh âm nức nở từ khe hở ngón tay truyền ra tới, bả vai Giang Thăng đang run không ngừng.
Yêu, hận, tham lam, giận dữ, du͙© vọиɠ, ham muốn khiến người ta điên cuồng, nếu không điên cuồng thì đó không phải là người bình thường.
Hắn bắt được bông hoa hồng trắng, hoa hồng trắng lại phai màu khô héo. Hắn cho rằng lòng hắn sẽ tràn đầy vui mừng nhưng cảm giác đau đớn bén nhọn qua tâm hắn làm hắn mờ mịt hoảng loạn, sung sướиɠ lại đau khổ. Cuối cùng hắn cười khổ, miên man suy nghĩ, đúng rồi, hắn rốt cuộc lại biến thành kẻ đi hại người khác. Hắn như biến thành từng làn khói bay lả lơi rồi bị nước biển màu đen nhấn chìm.
Văn Chiêu dựa vào trên giường sắc mặt âm trầm mệt mỏi mang theo tia chết lặng. Cậu hút thuốc, đầu giường chồng chất tàn thuốc cũng khói thuốc. Vẫn còn âm thanh đang phát ra một bài hát dài, ánh lửa của tàn thuốc lúc sáng lúc tối.
Tiếng ve sầu kêu kéo dài không ngớt. Trên tay có cảm giác lạnh lẽo, là nước mắt cậu. Cậu duỗi tay lau cạn nước mắt trên mặt. Cậu im lặng, mệt mỏi nhưng lại như khóc to thất thanh. Ngoài cử sổ tiếng mưa to áp theo tiếng khóc của cậu.
Tối nay họ như một trò đùa hoang đường. Đoàn tàu tự nhiên lệch khỏi quỹ đạo đường ray mà lại hướng về phía dãy núi cao ngất như không sợ trời sụp đất nứt.
Bọn họ tựa như đối chọi nhau gay gắt lại như sẽ dây dưa với nhau không bao giờ tách nhau.
Bọn họ làʍ t̠ìиɦ ở bất kì chỗ nào dù đó là cưỡng bức hay là uy hϊếp thì cuối cùng cả hai đều sẽ đắm chìm sâu trong du͙© vọиɠ. Cơ thể ướt nóng, tiếng rêи ɾỉ không ngừng, không gian chật chội cùng kɧoáı ©ảʍ liên tục.
Bọn họ dù đêm khuya hay đến tận rạng sáng mai đều làʍ t̠ìиɦ không ngừng nghỉ. Họ đắm chìm sâu trong sự kɧoáı ©ảʍ cao trào khi làʍ t̠ìиɦ.
Giang Thăng sẽ dùng đôi môi khô ráo liếʍ toàn thân cậu. Dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào chỗ sâu nhất trong thân thể cậu.
Khu phòng thí nghiệm bỏ hoang hay nhà vệ sinh nam hay sân thượng đều tràn ngập chứa đầy vết tích mồ hôi của họ.
Giang Thăng sẽ kéo Văn Chiêu vào WC nam, dùng ướt nóng trơn trượt đầu lưỡi liếʍ bí ẩn nữ huyệt kia. Ép buộc Văn Chiêu dùng mông ngồi vào trên mặt hắn, dùng huyệt ướŧ áŧ kiều nộn kia đè ở mặt hắn.
Giang Thăng sẽ giống một tên biếи ŧɦái liếʍ sạch d*m thủy cậu. Hắn dùng đầu lưỡi đem Văn Chiêu làm đến khi dục tiên dục tử. Văn Chiêu sẽ vừa khóc vừa co rút. Cậu loạng choạng dùng tay bám vào cửa WC.
Cuối cùng cậu phun ra lượng d*m thủy lớn phun lên mặt Giang Thăng. Mông cậu run rẩy, hai chân tách ra. Mông cậu ngồi lên mặt hắn đang ở giữa hai chân mình. Thịt huyệt sưng đỏ kia sẽ bị tóc hắn cọ đến phát ngứa không chịu nổi. Chiếc mũi cao thẳng của Giang Thăng cùng cái miệng đỏ thấm đều bị thịt huyệt cậu cọ qua, chảy xuống dính đầy thủy da^ʍ.
Giang Thăng sẽ không màng cậu phản kháng mà tiếp tục bắt lấy đôi chân thẳng tắp kia tiếp tục hút phì nộn thịt môi cùng kiều nộn âm đế, thẳng đến khi Văn Chiêu cái gì cũng bắn không ra thì mới thôi. Tiểu huyệt đều đã sưng đỏ đến đáng thương thì mới từ giữa hai chân Văn Chiêu ra tới.
Giang Thăng sẽ ôm Văn Chiêu vào trong lòng ngực mυ'ŧ hôn mặt cậu, hắn cùng Văn Chiêu trao đổi nụ hôn có chứa chính dịch thể cậu. Hắn dùng đầu lưỡi ẩm ướt mà liếʍ mặt cậu rồi khàn khàn giọng mà nói "Không chơi, không chơi." Nhưng lại không hề có thành ý mà dùng thô dài côn th*t cọ xát sưng đỏ huyệt kia.
Trong những cái đánh cùng giãy giụa của Văn Chiêu thì hắn lại dùng dương v*t mình cắm vào lỗ nhỏ hẹp ướŧ áŧ kia làm cậu dùng tay chống ở cửa nhô cao mông. Giang Thăng dùng tay nắm chặt eo cậu, vừa tàn nhẫn vừa đẩy nhanh chóng từ phía sau thọc vào rút ra.
Gầy nhưng rắn chắc eo bị véo ra thành vết. Bờ mông đầy đặn bị che kín bởi vết tay. Mông chu lên cao từ phía sau dương v*t đen tím thọc vào rút ra. Văn Chiêu bị làm đến nỗi hai chân đều run rẩy, giương miệng hô hấp. Đôi môi đỏ thắm không nuốt kịp nước miếng đều bị chảy ra ngoài. Nước mắt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rơi xuống, tiếng rêи ɾỉ kêu đến đứt quãng.
Giang Thăng bẻ mông cậu ra để tiến vào sâu hơn, đỉnh tới tử ©υиɠ cậu. Văn Chiêu bị kɧoáı ©ảʍ ập tới kẹp mông đi phía trước muốn trốn. Giang Thăng kiềm chặt eo cậu nặng nề đỉnh đi vào. Đôi mắt Văn Chiêu mở to, miệng há lớn, nước miếng chảy xuống trên cổ, nước mắt chảy đầy mặt, trên cổ gân xanh nổi lên, giương miệng không tiếng động rêи ɾỉ.
Giang Thăng dùng qυყ đầυ nghiền áp miếng nhỏ đang co rút không ngừng. Văn Chiêu khóc kêu "Muốn chết, không cần làm nữa... Lỗ nhỏ muốn hỏng rồi." Văn Chiêu sớm đã bị làm đến thần trí không rõ.
Giang Thăng giọng chứa đầy tìиɧ ɖu͙© khàn khàn mà nói: " Vậy không được rồi, anh còn chưa bắn mà." Hắn trầm thấp cười.
Dứt lời đem Văn Chiêu mặt đối mặt bế lên đặt cậu ở trên tường, mặt đối mặt cắm dương v*t vào ẩm ướt hoa huy*t kia. Tư thế này khiến dương v*t vào được càng sâu, Văn Chiêu cơ hồi như là đang ngồi trên dương v*t Giang Thăng vậy. Lôиɠ ʍυ của Giang Thăng thô cứng cọ xát thịt môi sưng đỏ. Mỗi lần Giang Thăng đỉnh vào đều như muốn đem cả túi trứng đều cho vào.
Trứng túi bạch bạch đánh vào kiều nộn cửa môi, ** ra những bọt biển màu trắng. Nhục thịt bên trong cực hạn co rút lại đem dương v*t thô to hơn người kia cắn nuốt. Văn Chiêu bị làm hai mắt trắng dã, cực hạn kɧoáı ©ảʍ làm đầu cậu đều hôn mê, tiếng rên cũng không hoàn chỉnh.
Giang Thăng đẩy qυყ đầυ ** mở miệng tử ©υиɠ kiều nộn ra rồi từng cái từng cái đỉnh sâu đi vào. Văn Chiêu chịu không nổi dùng tay đánh đầu Giang Thăng. Mông muốn nhổm lên lại bị Giang Thăng đè ép xuống. Văn Chiêu khóc đến run rẩy, ngập đầu kɧoáı ©ảʍ làm cậu đôi mắt trắng dã, nhục thịt run rẩy co rút kẹp Giang Thăng côn th*t, phun ra đại lượng lớn d*m thủy. Cậu bị ** đến cao trào không ngừng, dương v*t vô lực bắn ra một đạo màu vàng khiến toàn thân Giang Thăng bị dính nướ© ŧıểυ.
Giang Thăng giữ chặt Văn Chiêu, một luồng nhiệt dịch bắn vào Văn Chiêu tử ©υиɠ.
Dư vị cao trào làm Văn Chiêu không ngừng run rẩy. Giang Thăng vuốt ve đầu Văn Chiêu giúp cậu hít thở dễ hơn.
Văn Chiêu ở trong lòng ngực Giang Thăng bị dư vị cao trào làm cho rùng mình.
Giang Thăng vuốt mái tóc ướt rơi trước mặt Văn Chiêu ra sau, hôn gương mặt ướŧ áŧ dầm dề của cậu, liếʍ nước miếng bên khóe miệng cậu. Mặt dán mặt thấm mồ hôi của Văn Chiêu cọ xát. Giọng nói khàn khàn:" Hôm nay mất khống chế, lần sau sẽ không như vậy. Ngoan, ngoan không khóc."
- ------
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!