Giang Thăng quả thực rất thích bộ dáng này của Văn Chiêu, hắn hết gặm cắn rồi mυ'ŧ cổ cậu, khiến chiếc cổ trắng nõn của cậu tràn đầy vệt đỏ. Văn Chiêu khó chịu đẩy đầu hắn ra: " Shh, đừng cắn nữa sẽ có dấu vết."
Giang Thăng ngẩng đầu lên nhìn cậu: " Sợ người khác nhìn thấy như vậy sao?"
Văn Chiêu cười nhạo, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn: " Anh là chó hả? Gặm xương còn muốn để lại dấu vết."
Giang Thăng hôn lấy miệng cậu, mυ'ŧ nước miếng cậu, ngậm lấy đầu lưỡi cậu,hắn hôn cậu làm cậu ho khan không ngớt. Hắn nắm tóc của cậu bắt cậu nhìn hắn: " Anh muốn trên người của em toàn là dấu vết của anh!"
Văn Chiêu lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí không kiên nhẫn: " Có làm không đấy?"
Giang Thăng dùng tay cởϊ qυầи ra, dương v*t cực đại thô dài cứng nhếch lên cao, đầu trứng gà còn phun ít dịch thẳng tắp hướng về phía Văn Chiêu.
Giang Thăng dùng dương v*t cọ cọ Văn Chiêu, trên đỉnh còn chảy ra chất lỏng làm cho cả dương v*t bóng loáng, phía dưới là hai trái trứng nặng trĩu, theo dương v*t di chuyển mà đong đưa nhè nhẹ, cổ họng Văn Chiêu khô khốc khiến cậu phải nuốt một ngụm nước miếng.
Giang Thăng âm trầm nói: "Có muốn liếʍ dương v*t không?"
Văn Chiêu cảm giác không khí đến gần xoang mũi nóng rực, tiếng thở dốc cũng trở nên nặng hơn, cậu nhũn chân bước về phía Giang Thăng, quỳ xuống bên chân hắn. Một cây dương v*t thẳng tắp trước mặt cậu, xoang mũi cậu đều nồng nặc mùi nam tính cùng mùi tanh dương v*t.
Văn Chiêu cảm thấy đầu mình bắt đầu mơ hồ. Cậu dùng tay cầm dương v*t, ngón tay không được tự nhiên run rẩy cuộn tròn lên như bị độ nóng của dương v*t làm bỏng. Hơi thở cậu nóng rực phả vào dương v*t.
Văn Chiêu như bị dương v*t tản ra hơi cực nóng này mê hoặc, cậu dùng tay loát động dương v*t thô to, cảm giác được nó ở trên tay lại thô vài phần, một tay cậu loát động dương v*t một cái tay khác lại cọ qυყ đầυ dương v*t Giang Thăng.
Giang Thăng thở hổn hển, tay đặt trên gáy của Văn Chiêu không nặng nhẹ mà vuốt ve: "Liếʍ liếʍ nó."
Văn Chiêu vươn đầu lưỡi liếʍ qυყ đầυ dương v*t, Giang Thăng lập tức phát ra một hơi thở dốc thỏa mãn.
Văn Chiêu ngậm qυყ đầυ ở trong miệng phun ra nuốt vào, liếʍ qυყ đầυ chảy ra chất lỏng tanh mặn, lỗ nhỏ dưới háng không biết liêm sỉ mà chảy ra d*m thủy. Cậu động tình mà liếʍ qυყ đầυ, vươn đầu lưỡi liếʍ quanh qυყ đầυ. Một cái tay khác vuốt ve hai quả trứng dái nặng trĩu, lỗ nhỏ run rẩy chảy ra giọt nước đọng trên mặt đất.
Hắn nhìn Văn Chiêu phun ra nuốt vào dương v*t hắn, cảm thấy Văn Chiêu như một bông hoa xinh đẹp mê người có độc khiến hắn phải mê luyến cậu. Hắn nghĩ Văn Chiêu quá da^ʍ, hắn nên nhốt Văn Chiêu lại mỗi ngày làm huyệt cậu, làm hỏng lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ của cậu, làm cậu đến khi nói muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình.
Làm cậu mỗi ngày bẻ ra lỗ nhỏ kiều nộn cho hắm liếʍ, nhưng mỗi liếʍ thôi còn chưa đủ, hắn nên hút hỏng huyệt cậu, hút đến khô thì thôi.
Máu toàn thân Giang Thăng như đang chảy ngược, Văn Chiêu kiêu ngạo cao cao tại thượng đang liếʍ dương v*t cho hắn, hai mắt Giang Thăng đỏ ngầu bóp cổ cậu, đem dương v*t cho vào trong miệng cậu đi làm nó vào sâu hơn nữa. Duơng vật nhanh chóng ở trong miệng Văn Chiêu được đẩy ra đẩy vào.
Văn Chiêu bị thọc đến đầy mặt đỏ bừng, tay nắm quần Giang Thăng, nước mắt sinh lý từ khóe mắt chảy xuống. Giang Thăng bị cái miệng nhỏ của Văn Chiêu hút đến thở hổn hển, dương v*t được đầu lưỡi non mềm của cậu hút liếʍ không ngừng.
Nước miếng Văn Chiêu theo khóe miệng chảy xuống từng tý một, trong miệng phát ra tiếng nức nở mơ hồ không rõ.
Giang Thăng càng đẩy càng sâu cơ hồ muốn chọc tận sâu trong cổ họng cậu, hắn bóp cổ Văn Chiêu ngang ngược mà thọc vào rút ra, mặt Văn Chiêu nghẹn đến mức đỏ bừng dùng tay vỗ vỗ chân hắn, trong miệng phát ra tiếng kêu ô ô. Giang Thăng bị cậu hút đến phát đau, giữ gáy cậu đẩy mạnh một cái rồi bắn vào trong cổ họng cậu.
Văn Chiêu bị bắn trong cổ họng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn nuốt gần hết, Giang Thăng rứt dương v*t mình từ trong miệng cậu ra, Văn Chiêu quỳ rạp trên mặt đất khụ khụ đến khàn cả giọng.
Giang Thăng kéo Văn Chiêu lên ôm vào trong ngực giúp cậu dễ thở hơn, liếʍ hôn mặt cậu: " Em như đang làm nũng vậy."
Văn Chiêu làm bộ muốn đẩy hắn ra, bị Giang Thăng bắt lấy tay đặt ở bên miệng vừa cắn vừa mổ: "Càng làm nũng anh càng thích."
Giang Thăng moi lỗ nhỏ của cậu, dùng tay cắm vào lỗ nhỏ thọc vào rút ra, Văn Chiêu mềm dựa ở trên người hắn kêu rên.
Giang Thăng bế cậu lên đi vào phòng học bên trong, bên trong phòng thí nghiệm cũ có một căn phòng lưu trữ đồ đạc, Giang Thăng đá cửa phòng đi vào, vật phẩm bên trong đã sớm bị dọn ra ngoài, chỉ chừa một cái giường sắt.
Giang Thăng cởϊ qυầи áo ra lót ở trên giường sau đó bế cậu lên giường.
Văn Chiêu nằm ở trên giường sắt mà đầu như ngất đi, cậu nhìn Giang Thăng đang đứng trước giường dưới ánh sáng đèn, tóc đen từng sợi xếp thành từng hàng tựa lên lông mi, mũi hắn cao và hắn dùng ánh mắt đen ướt nhìn chằm chằm cậu. Hắn có một vẻ đẹp quỷ dị kì lạ mang theo vẻ thần kinh. . TruyenHD
Ánh mắt như đang giấu sóng ngầm, Văn Chiêu cảm giác chính mình như là bị loài rắn máu lạnh theo dõi.
Văn Chiêu vươn tay gọi hắn, đôi mắt ửng hồng ngạo kiều nhìn hắn:"Lại đây."
Giang Thăng bắt lấy tay cậu đặt ở trên tay hắn, như là con thú thu hồi răng nanh của mình, tựa như tín đồ nguyện trung thành đi theo Văn Chiêu.
Văn Chiêu như mang trên người chất độc của loài hoa, mỗi phút mỗi giây đều mê hoặc Giang Thăng in đậm trong cốt tủy cùng máu của hắn.
Giang Thăng đè trên người cậu mυ'ŧ đầu v* cậu, tách chân cậu ra dùng dương v*t cọ xát thịt huyệt sưng đỏ của cậu. Văn Chiêu bám vào cổ hắn ngửa đầu rêи ɾỉ " Ư Ưm a a a." Hai chân khó nhịn treo trên người Giang Thăng, dựng thẳng hông phóng đãng đón ý hùa dương v*t Giang Thăng cọ xát.
"Hút đầu v* bên kia nữa, ngứa ư a a!" Mặt Văn Chiêu ửng hồng phóng đãng, nói.
Giang Thăng dùng sức liếʍ hôn hai bên đầu v* cậu, hút đầu v* vừa hồng vừa sưng của cậu, dương v*t ở bên ngoài thọc vào rút ra tiểu âm đế, chỉ cọ cọ với lỗ nhỏ thôi chứ không đi vào.
Văn Chiêu ngứa đến chịu không nổi "Cắm vào đi, có thể...đừng cọ nữa."
Khuôn mặt Giang Thăng trầm xuống, hỏi: "Cắm nơi nào? Có phải muốn đại dương v*t cắm vào lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ của em không?."
Văn Chiêu bị trêu đùa chịu không nổi, bên trong hoa huy*t dường như có con kiến bò qua, cậu chỉ nghĩ muốn một đồ vật nào đó cắm vào trong để ngăn ngứa. Cậu nức nở:" Muốn đại dương v*t cắm vào tới, cắm vào tới ngăn ngứa cho lỗ nhỏ da^ʍ."
Giang Thăng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đỏ mắt, cuối cùng bẻ ra chân cậu cắm vào, phá vỡ tầng tầng thịt mềm bên trong thẳng một đường cắm đến miệng tử ©υиɠ. Văn Chiêu ngẩng cổ, gân xanh trên cổ hiện ra, cậu không phát ra được một chút âm thanh nào. Trước mắt như có một tia bạch quang xuất hiện, trong đầu ầm ầm vang lên.
Cậu khóc nức nở, Giang Thăng nằm ở trên người cậu đưa đẩy không ngừng vừa nhanh lại vừa mạnh, mỗi một lần đâm vào đều phá vỡ miệng tử ©υиɠ, ý đồ muốn làm đến tận cùng bên trong.
Mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ bao phủ cậu, làm cậu biến thành con thuyền nhỏ phập phềnh giữa sóng biển, Giang Thăng chính là sóng biển hung hăng muốn nhấn chìm cậu.
" Ư ư không được, lỗ huyệt muốn bị ** hỏng rồi."
"Anh chính là muốn làm nát hoa huy*t của em, đ*t nát lỗ huyệt em, làm em biến thành kỹ nữ của riêng anh được không?."
" Bị làm chết tôi rồi. A ư ư ưm thịt huyệt phải bị đại dương v*t ** hỏng." Văn Chiêu đã bị ** đến ý thức không rõ ràng, nước miếng cùng nước mắt chảy đầy mặt.
Giang Thăng ôm Văn Chiêu vào trong ngực làm cậu cưỡi lên dương v*t hắn, Văn Chiêu run rẩy, mặt cậu dựa vào trên vai Giang Thăng chảy nước miếng.
Đầu lưỡi Giang Thăng như lửa nóng trơn trượt liếʍ hôn miệng cậu, hắn liếʍ sạch nước miếng chảy ra của cậu: " Vậy không được, như này vẫn chưa trải qua làm." Thanh âm Giang Thăng chứa đầy tìиɧ ɖu͙© lại khàn khàn ở bên tai cậu vang lên.
Văn Chiêu nghiêng mắt thấy hắn liền vươn đầu lưỡi liếʍ hắn, đầu lưỡi nhỏ hồng liếʍ hàm răng trắng tinh. Văn Chiêu có ý định câu dẫn Giang Thăng.
Đầu Giang Thăng như bị hôn mê, chỉ nghĩ đem cậu đ*t chết ở dưới thân.
Giang Thăng điên cuồng đưa đẩy đ*t người dưới thân không lưu tình một chút nào, Văn Chiêu dụ dỗ hắn, có dự tính câu dẫn hắn.
Đôi môi đỏ Văn Chiêu lúc đóng lúc mở, cậu dán gần tai hắn giọng mềm mại như làm nũng, như là tiểu yêu câu dẫn người khác cùng với vòng eo mềm dẻo và đôi mắt đỏ hồng. Văn Chiêu cầm cổ tay hắn, một chút một chút dụ dỗ hắn, mê hoặc hắn, làm hắn cam tâm tình nguyện mà điên cuồng quỳ gối dưới háng cậu, cuối cùng đem cậu trở thành một vị thần.
Đôi mắt Giang Thăng đỏ ngầu ** Văn Chiêu đến nức nở dựa vào trên vai hắn, Văn Chiêu chịu không nổi mà cào lưng hắn khiến lưng hắn toàn những vệt đỏ, trên mặt khóc đầy nước mắt rối tinh rối mù. Mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ làm cậu sướиɠ đến nỗi hai mắt trắng trợn, sướиɠ đến hai mắt trắng dã mãi sau khi Giang Thăng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào trong hoa huy*t của cậu.
Văn Chiêu chịu không nổi thét chói tai bị Giang Thăng dùng tay che lại, nước mắt cậu theo mu bàn tay Giang Thăng trượt xuống. Thân thể run rẩy không bình thường mà ửng hồng.
Giang Thăng dùng nửa ngạnh côn th*t nhợt nhạt mà thọc vào rút ra ở thịt huyệt lầy lội, Văn Chiêu không tiếng động khóc nức nở, cẳng chân run rẩy.
Cửa sổ phòng cách gian nho nhỏ có thể thấy bên ngoài lá phượng ố vàng rơi trên sân, gió thổi vào trong phòng. Trong phòng chiếc giường kẽo kẹt kêu vang.
Văn Chiêu nằm ở trên giường dẩu mông, không biết đây là lần thứ mấy rồi. Bụng nhỏ cậu nhô lên như mang thai ba tháng, bên trong bụng cậu tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Giang Thăng, hậu huyệt cũng bị Giang Thăng nhiệt tình ** khai phá. Đến khi Giang Thăng bắn lần tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng ra thì cậu đã nằm ở trên giường không thể nhúc nhích được rồi.
Cậu như bị Giang Thăng chơi hỏng rồi, cậu nằm liệt trên giường thở thô suyễn, thân thể vẫn còn dư vị cao trào. Ở trên giường run rẩy không ngừng, thân thể đổ mồ hôi như nước mắt.
Giang Thăng ôm cậu vào trong ngực.
Cậu ở trong lòng ngực Giang Thăng run rẩy co rút, Giang Thăng ôm cậu giống như vớt được thân thể cậu từ trong nước ra, tựa như tín đồ cúng bái. Hắn vỗ về sau lưng thấm mồ hôi của cậu.
Mặt Giang Thăng dán mặt cậu, khàn giọng nói: "Hôm nay mất khống chế, lần sau sẽ không như vậy."
Đầu Văn Chiêu choáng váng suy nghĩ, Giang Thăng mỗi lần đều hứa như vậy nhưng vẫn làm quá đà.
Mặt Giang Thăng dán gần mặt cậu lải nhải nói rất nhiều thứ, cuối cùng vùi mặt vào cổ cậu, thanh âm nhỏ đến mức phảng phất như nghe không thấy: "Anh không muốn về nhà một chút nào."
Văn Chiêu giơ tay ôm lấy đầu hắn, trấn an vuốt tóc của hắn, khóe miệng hiện lên một tia cười.
Cậu biết cậu thao túng được Giang Thăng hết sức vui vẻ, làm Giang Thăng đối với cậu si mê điên cuồng, vì cậu mà đánh mất lý trí.
- -------
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!