Ve Sầu Mùa Thu

Chương 1

Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, lá trên cây cũng từ xanh chuyển vàng. Lá cây phượng chậm rãi rơi xuống, vốn sân gạch màu đỏ nhưng giờ lại bị cây phượng cao to bao trùm chỉ chừa một chút màu đỏ tươi.

Tiết buổi chiều chỉ còn vài phút nữa là tan, trong phòng học học sinh dần dần bắt đầu đứng ngồi không yên. Lớp trưởng ở trên bục giảng lớn tiếng lặp đi lặp lại hai ngày cuối tuần sẽ phải nộp bài tập, các thiếu niên ngồi phía dưới khe khẽ nói nhỏ với nhau:"Chờ tý nữa đi chơi bóng rổ đi!"

"Không đi không đi, ngày hôm qua mới vừa thua xong, Văn Chiêu lớp bên cạnh trâu bò lắm."

Tiếng ồn ào náo động dần dần to lên, lớp trưởng cuối cùng cũng gân cổ lên lớn tiếng nói: "Thứ hai mọi người nhớ rõ nộp bài tập về nhà lại nhé! Nghỉ đi." Vừa dứt lời liền nghe được tiếng rầm rầm vang lên, không ít người cầm cặp sách lên đi ra ngoài.

Giang Thăng không vội thu thập cặp sách. Phía sau có động tĩnh nhỏ tiếp đó thanh âm thanh thúy của nữ sinh vang lên: "Giang Thăng, ngày mai là cuối tuần nên mọi người trong lớp có tổ chức đi xem phim, cậu có muốn đi không?"

Giang Thăng xoay người lại thấy thiếu nữ thẹn thùng nhìn hắn, ngón tay khẩn trương đan xen lẫn nhau, lông mi bất an chớp chớp.

"Không đi, ngày mai tôi có hẹn rồi." Giang Thăng đeo cặp sách lên rồi bước chân đi ra ngoài.

Tôn Khiết nhìn hắn, hình dáng thon dài cao gầy hối tiếc cắn cắn môi.

Giang Thăng đi dọc theo con đường phủ kín lá rụng đi về phía trước, con đường hai bên có rễ cây sâu, lá tốt cao chót vót. Gió xuyên qua các tầng tầng lớp lá để lại một mảng màu vàng hoặc có thể nói mắt thường có thể thấy được tất cả mọi nơi đều là màu vàng.

Giang Thăng trên đường đi thấy bên đường là sân thể dục có vài thiếu niên đang chơi. Văn Chiêu luôn có sức thu hút ánh mắt người nhìn, cậu ở trên mặc áo hoodie màu đen cùng quần thể thao, phía dưới đi giày Converse đen cao cổ, từ mắt cá chân đến đùi vừa dài vừa thẳng.

Người bên cạnh tựa hồ đang cùng Văn Chiêu nói cái gì đó, Văn Chiêu nghiêng đầu nghe xong một hồi biểu tình không kiên nhẫn gật gật đầu sau đó đi về phía trước, phía sau nam sinh như con ong vừa đi vừa nói đi theo cậu. Văn Chiêu có cảm giác ai đó đang nhìn mình liền quay đầu lại nhìn xem ai.

Cậu nhíu nhíu mày liếc Giang Thăng một cái rồi tiếp tục đi về đằng trước. Một thiếu niên nhiệt tình tiến đến quàng tay ôm cổ Văn Chiêu, những người khác cũng vừa đi vừa cùng Văn Chiêu vui cười nói chuyện.

Ánh mắt Giang Thăng đen lại không rõ nhìn chằm chằm cái tay đang ôm Văn Chiêu.

Lúc Giang Thăng đi tới, Văn Chiêu đang ngậm điếu thuốc chăm chú chơi trò chơi trên điện thoại, ngón tay thon dài ấn linh hoạt các thao tác trên bàn phím. Giang Thăng nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu niên đột nhiên dục hỏa lan tỏa toàn thân như làm thiêu rụi lý trí của hắn. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có dục hỏa đốt người cùng hai chữ:" ** em ấy." ( Bản qt có 2 chữ thôi nhưng mình dịch cho thuần việt nên thêm 1 chữ:v)

Giang Thăng lặng yên không một tiếng động đi đến phía sau thiếu niên, ngón tay vuốt ve hầu kết của Văn Chiêu, tay sờ hầu kết từ từ vói vào trong áo cậu đi sờ đầu v*.

Văn Chiêu hô hấp dồn dập, bất mãn mà kêu a một tiếng, ném điện thoại xuống, dùng tay khác cầm một điếu thuốc châm lửa. Giọng giận dữ nói: "Anh mẹ nó có bệnh à!?"

Giang Thăng lôi kéo quần áo Văn Chiêu đem cậu một phen kéo tới gần mình. Đôi môi khô ráo cọ qua khóe miệng cậu lại chuyển qua bên tai, hắn vươn đầu lưỡi liếʍ vành tai cậu. Khàn giọng nói: "Em lặp lại lần nữa thử xem."

Văn Chiêu đẩy hắn ra đi về phía trước. Giang Thăng kéo cậu lại đẩy lên tường, lấy tay mình ghìm chặt hai tay Văn Chiêu xong liền ngang ngược hôn cậu, lưỡi hắn luồn vào miệng cậu liếʍ hàm răng trắng như tuyết, hút đầu lưỡi đỏ mềm của cậu.

Văn Chiêu bị hôn đến hô hấp dồn dập, điếu thuốc trên tay bị đốt hơn nửa cây. Cậu đẩy Giang Thăng ra, miệng hai người lúc tách ra còn thấy một đường chỉ bạc. Thanh âm Giang Thăng khàn khàn nói: "Làm chết em, hôm nay anh phải ** chết em."

Nói xong, hắn dùng tay vói vào trong quần Văn Chiêu, bàn tay đi vào vuốt ve dương v*t cậu. Văn Chiêu thoải mái, khóe mắt phiếm hồng, cậu hít điếu thuốc một hơi, đột nhiên nắm tóc Giang Thăng đem đầu hắn ngẩng lên, mặt cậu tiến gần mặt hắn, phun ra một ngụm khói trên mặt hắn:" Sờ sờ phía dưới của tôi đi. Nó ướt."

Giang Thăng hung ác nham hiểm nhìn cậu một cái, không nhịn được phun ra hai chữ: "Dâʍ đãиɠ."

Giang Thăng hướng xuống phía dưới dương v*t nơi che dấu một cái huyệt, là hoa huy*t của Văn Chiêu, hắn bắt đầu sờ soạng. Giang Thăng dùng tay xoa véo âm đế của cậu, dùng sức nghiền áp. Văn Chiêu thoải mái khiến mông giật từng đợt muốn lùi về sau, thiếu chút nữa điếu thuốc đều kẹp không được. Trong miệng phát ra dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ:" Ưm ưʍ...Giang Thăng nhẹ một chút."

Giang Thăng nghe được cậu dùng thanh âm mang theo tìиɧ ɖu͙© kêu tên của mình, dương v*t càng ngày càng cứng, nổi lên rõ rệt ở trong quần, kí©ɧ ŧɧí©ɧ da đầu hắn tê dại. Hắn giờ chỉ nghĩ làm sao để đem người này đặt ở dưới thân hung hăng mà làm, tốt nhất là đ*t đến chết thì thôi.

Giang Thăng dùng sức hôn Văn Chiêu, liếʍ láp thịt non trong miệng cậu, truy đuổi đầu lưỡi của cậu, hút lưỡi mềm của cậu. Văn Chiêu hô hấp dồn dập, nước miếng dọc theo khóe miệng chảy xuống cằm. Tay Giang Thăng cũng không ngừng nghỉ, ngón tay tách môi âʍ ɦộ cậu, lại dùng sức xoa xoa âm đế, d*m thủy không ngừng từ trong huyệt chảy ra, tay Giang Thăng không chứa được hết lại chảy xuống mặt đất.

Văn Chiêu bị hôn đến không thở nổi muốn xô đẩy Giang Thăng ra, Giang Thăng dùng tay nhéo âm đế cậu, dùng sức ấn xoa nắn.

"A, không được." Đầu một trận tê dại trống rỗng, âm đ*o Văn Chiêu cực nhanh co rút lại, phun ra d*m thủy. Cao trào lần thứ nhất tới rất nhanh, cậu nhũn người xuống đem đầu dựa vào vai Giang Thăng thở dốc.

Âm thanh Giang Thăng chứa đầy tìиɧ ɖu͙© có vẻ khàn khàn trầm thấp giọng, nói: "Mở chân ra để anh giúp em liếʍ lỗ nhỏ."

Giang Thăng ngồi xổm xuống để một chân Văn Chiêu gác lên trên vai hắn, dương v*t Văn Chiêu ngẩng đầu chảy ròng ròng dâʍ ɖị©ɧ, hoa huy*t phía dưới chảy nước, lộ ra nho nhỏ âm đế, hoa huy*t thịt hồng nhạt xinh đẹp cực kỳ. Giang Thăng nhìn hoa huy*t, hô hấp dồn dập, hắn cơ hồ như có phản xạ vươn đầu lưỡi đi liếʍ nó.

Giang Thăng hô hấp nóng rực đánh lên âʍ ɦộ Văn Chiêu, đầu lưỡi liếʍ láp hoa môi, hàm răng ma sát âm đế, đầu lưỡi của hắn chui vào lỗ huyệt. hoa huy*t Văn Chiêu chảy nước như lũ, Giang Thăng như ác ma mà hút d*m thủy của Văn Chiêu:" Đồ dâʍ đãиɠ, sao em lại da^ʍ như vậy, mới bị nam nhân liếʍ một cái thôi mà em đã chảy nhiều d*m thủy vậy rồi, liếʍ hỏng em."

Một chân Văn Chiêu đạp lên vai Giang Thăng run run, sướиɠ đến đầu ngón chân đều cuộn tròn lại. Cậu vừa tê dại vừa sướиɠ, lỗ huyệt ngứa đến tê dại, sắc mặt Văn Chiêu ửng hồng dựa vào trên tường thở dốc, trong tay kẹp một điếu thuốc sớm đã cháy hết, đầu mẩu thuốc lá cháy hết một đường dài rơi xuống.

Mặt Trời vẫn chưa lặn xuống, ánh tà đỏ như máu chiếu trong phòng hiện ra một loại cảnh mông lung, cửa sổ không đóng, gió từ ngoài bay vào khiến rèm cửa trắng bay lên cao, nhiều lần như thể muốn bay vào trong tay Văn Chiêu.

Trong miệng Văn Chiêu phát ra âm thanh như làm nũng, dường như chịu không nổi mà đưa ngón tay mình lên miệng cắn, đôi môi đỏ ướt cắn ngón tay khiến ngón tay dính toàn là nước miếng ẩm ướt. Giang Thăng dùng đầu lưỡi ở lỗ huyệt đưa đẩy thọc vào rút ra, dâʍ ɖị©ɧ càng ngày càng nhiều theo cằm Giang Thăng chảy xuống, Giang Thăng đột nhiên hung hăng hút mạnh lỗ huyệt.

"A a!" Văn Chiêu phát ra tiếng thét chói tai ngắn ngủi, phun ra một luồng dâʍ ɖị©ɧ dính lên mặt Giang Thăng.

hoa huy*t Văn Chiêu từng đợt tê dại, mang theo một chút cảm giác đau đớn. Văn Chiêu dùng một chân đang gác trên vai Giang Thăng đẩy hắn xuống đất, một chân khác thì đạp lên ngực hắn:" Tôi kêu anh con mẹ nó nhẹ một chút."

Giang Thăng ngồi trên mặt đất cũng không tức giận, nhìn bộ dáng cậu xong nghĩ không một ai có thể so sánh bằng được, nghĩ vậy thôi cũng khiến hắn cảm thấy dương v*t cứng đến phát đau. Giang Thăng dùng tay giữ chân Văn Chiêu lại rồi ngậm lấy ngón chân trắng nõn của cậu, từ từ trượt lên trên liếʍ hôn mắt cá chân cậu.

Văn Chiêu dùng chân tránh khỏi sự trói buộc của Giang Thăng, bước về phía trước. Quần của cậu vừa mới bị cởi vứt xuống dưới, áo hoodie màu đen bao bọc cái mông vừa vểnh vừa tròn, hai cái đùi thẳng nuột nà.

Giang Thăng đi đến gần cậu sau đó bế cậu ném lên giường. Văn Chiêu "Đệt mẹ a-" lời còn chưa nói xong đã bị Giang Thăng ngang ngược đè xuống hôn.

Giang Thăng móc ra dương v*t của mình đi cọ xát hoa huy*t non nớt của Văn Chiêu, d*m thủy từ hoa huy*t của cậu chảy đầy mông, trong miệng cậu phát âm thanh hừ hừ.

"Đồ dâʍ đãиɠ, ai cho em phát da^ʍ câu dẫn anh, xoa hỏng tiểu huyệt, làm nát âm huyệt của em." Giang Thăng dùng qυყ đầυ ma sát lỗ huyệt cậu, ma sát lâu đến nỗi cậu phát điên. Văn Chiêu cảm thấy âm huyệt của mình ngứa đến run rẩy.

Văn Chiêu dùng sức đẩy Giang Thăng ra rồi xoay người khóa ngồi ở trên người hắn, chính mình bẻ ra hai cánh môi âʍ ɦộ lộ ra non nớt miệng huyệt nhắm ngay dương v*t Giang Thăng từ từ ngồi xuống.

Giang Thăng bị một màn này thiêu đỏ đôi mắt, đẩy Văn Chiêu ngã trên giường, cầm lấy hai cái đùi của cậu dùng sức mở rộng ra hơn nữa, dương v*t đối với miệng huyệt cọ xát một chút xong liền dùng sức cắm đi vào.

Hai người đều phát ra tiếng thở dài sung sướиɠ, dương v*t thô to ở trong hoa huy*t điên cuồng thọc vào rút ra, bạch bạch tiếng nước từ chỗ hai người giao hợp không dứt bên tai.

Trên giường Văn Chiêu mở rộng chân, Giang Thăng từ trên người cậu nảy sinh ác độc mà thúc eo không ngừng, kɧoáı ©ảʍ như dòng nước vô tận mà đánh vô cậu, cậu cảm giác như mình là con thuyền nhỏ giữa cơn sóng dữ dội, toàn thân cậu đều đỏ ửng hết lên. Văn Chiêu một tay ôm cổ Giang Thăng, một tay khác ở trên lưng Giang Thăng cào ra từng vết xước đỏ rõ rệt.

"A a a a Giang Thăng mạnh một chút" Văn Chiêu thở phì phò nói.

Đôi mắt Giang Thăng đỏ ngầu mở hai chân Văn Chiêu ra, nổi điên đưa đẩy nhanh, " Làm chết em, tiểu kỹ nữ không biết xấu hổ, đại dương v*t ** em có sướиɠ không?."

Văn Chiêu bị làm đến nỗi thần trí không rõ, toàn thân run rẩy, miệng phát ra ô ô kêu to. Tay ôm cổ Giang Thăng kêu to "Lại nhanh một chút a a a a!."

Văn Chiêu có tính nghiện, gần như thích chịu ngược khi ở trên giường muốn càng thô bạo một chút.

Giang Thăng làm cậu đến đỏ mắt,hắn cảm thấy Văn Chiêu là một con thủy yêu dâʍ đãиɠ, trời sinh để cho hắn đ*t. Giang Thăng tưởng đ*t nát hoa huy*t của cậu, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy huyệt cậu, đ*t đến tử ©υиɠ cậu, muốn làm cậu vừa khóc vừa kêu tên hắn, đ*t cậu đến khi bắn nướ© ŧıểυ, cuối cùng khiến cậu trở thành da^ʍ phụ (= kỹ nữ) chỉ biết ăn dương v*t của hắn.

Văn Chiêu sướиɠ đến mông cũng run run, tay nắm ga giường vô lực rêи ɾỉ. hoa huy*t non nớt bị dương v*t đánh vào mạnh mẽ, thịt mềm ở vách trong bị dương v*t to lớn tàn phá. Giang Thăng bị vách huyệt hút như nhiều miệng nhỏ hút đến da đầu tê dại, côn th*t không muốn sống mà nhanh chóng thọc vào rút ra, đâm đến tử ©υиɠ Văn Chiêu, lại mạnh mẽ dùng sức đẩy tiến vào bên trong tử ©υиɠ.

"Không cần! Ư ư đâm tới rồi a a a a a!" Văn Chiêu bị đỉnh đến phát run, hai chân quấn quanh eo Giang Thăng run rẩy, dương v*t bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, bắn trên bụng Giang Thăng.

Trời đã hoàn toàn tối sầm, bên ngoài chỉ nhìn thấy bóng người mơ hồ. Gió càng thổi lớn hơn, tấm rèm ở không trung lay động mà bay. Ngoài cửa sổ cây phượng già ở trong bóng tối nhìn càng thêm to lớn, lá cây bị gió thổi đến sột soạt rung động.

Trên giường Văn Chiêu chổng mông bị Giang Thăng ** đưa đẩy cả người về phía trước. Nơi giao hợp kêu bạch bạch, d*m thủy từ nơi hai người giao hợp bắn ra lênh láng. Văn Chiêu giọng nói đều khàn, hoa huy*t bị thao ra bọt ở hai mép môi, Giang Thăng ở trong thân thể cậu bắn hai lần, hắn dường như không biết mỏi mệt mà ** cậu.

Văn Chiêu khóc kêu "Không được, ưm a a không bắn được nữa đâu. Lỗ nhỏ phải bị ** hỏng rồi."

Giang Thăng âm u mà nói "Chính là muốn ** hỏng em, tiểu dâʍ đãиɠ, lỗ nhỏ bị ** có sướиɠ không?"

" ** tôi đi! Đem huyệt bên trong ** nát điưm ưm a a ap."

"Tiểu dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ, anh sẽ ** hỏng tiểu huyệt của em, ** chết em khiến em chỉ biết hàm chứa dương v*t của anh thôi."

Văn Chiêu cảm thấy nóng, rõ ràng là mùa thu nhưng cậu lại bị ** đến đổ đầy mồ hôi. Cậu cố mở to miệng để hít thở không khí, ngón tay co rút nắm chặt ga giường, Giang Thăng thao đến điểm mẫn cảm của cậu, hắn đột nhiên nảy sinh ác độc mà đỉnh mạnh vào nơi đó. Văn Chiêu cảm giác trước mắt một mảnh trắng xóa, chịu không nổi bò về phía trước. Giang Thăng kéo cậu lại không cho cậu chạy thoát, dương v*t đỉnh vừa nhanh vừa tàn nhẫn ** natd hoa huy*t non nớt, đỉnh đến cửa tử ©υиɠ.

"Ô a a a a!" Văn Chiêu cảm thấy thân thể mất hết cảm giác, chỉ có âm huyệt là còn cảm thụ được hết thảy. Thịt huyệt co rút run rẩy, hung hăng hút dương v*t thô to, miệng tử ©υиɠ từ trong phun ra đại lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ. Văn Chiêu lại một lần nữa đạt cao trào.

Giang Thăng bị thịt huyệt kẹp đến phát đau, dùng sức đỉnh phá thịt huyệt vừa cao trào của cậu, Văn Chiêu bị tra tấn cơ hồ muốn phát điên. Cậu ngẩng cổ giống một con thiên nga hấp hối mở to miệng hít không khí.

Giang Thăng nảy sinh ác độc nắm tóc cậu, mặt dán lại gần gương mặt ướt dầm dề của cậu, miệng tiến lại gần tai cậu, bên tai cáu vang lên giọng hắn ngoan độc, hắn nói:"Lần sau anh mà còn nhìn thấy người khác dùng tay ôm cổ em anh liền bẻ gãy cánh tay hắn hoặc là đánh gãy chân em đem em nhốt lại."

Nói xong đi bóp cổ Văn Chiêu đỉnh mở cửa tử ©υиɠ Văn Chiêu, ý định muốn đâm chọc tiến bên trong tử ©υиɠ, hắn thọc vào rút ra hơn trăm lần đối với cung khẩu Văn Chiêu, dùng sức bắn vào.

Văn Chiêu bị bắn, thân thể không bình thường co rút run rẩy, lớn tiếng kêu to, dương v*t vô lực cương cứng bắn ra nướ© ŧıểυ.

Văn Chiêu nằm ở trên giường thở dốc, đại não ầm ầm vang lên, thân thể đã trải qua cao trào nhưng vẫn còn run rẩy. Ở trên giường không biết nằm bao lâu cậu giật giật ngón tay, chậm rãi hoạt động thân thể, Văn Chiêu xoay người đem Giang Thăng đẩy ngã trên giường, ngồi ở trên người hắn.

Văn Chiêu dùng tay nhéo nhéo cằm Giang Thăng, khinh thường không coi ai ra gì mà nhìn chằm chằm hắn, " bộp" một cái bạt tai rơi trên mặt hắn.

Giang Thăng nhìn vẻ mặt Văn Chiêu kiêu ngạo không ai sánh bằng này liền vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng, lấy tay Văn Chiêu đặt ở bên miệng mình tinh tế mà mυ'ŧ hôn.

Văn Chiêu hừ lạnh một tiếng rút tay ra, xuống giường cầm lấy bật lửa châm một điếu thuốc ngậm ở miệng.

Giang Thăng dựa vào trên giường, tóc gục xuống ở chỗ mi, trong bóng đêm cái mũi có vẻ nhìn càng thêm cao thẳng, dựa vào trên giường hắn không nói lời nào khiến mặt Giang Thăng càng thêm hung ác lại nguy hiểm.

Văn Chiêu dùng tay cầm điếu thuốc ý cười không rõ hừ một tiếng, cậu đi đến bên cạnh Giang Thăng mở tay hắn ra, chính mình chậm rãi nằm vào trong lòng ngực hắn.

Giang Thăng ôm lấy eo Văn Chiêu, Văn Chiêu dựa vào l*иg ngực hắn chậm rãi hút thuốc.

Trong bóng tối không có ánh trăng, gió thổi bay rèm cửa, mưa không biết khi nào xuất hiện tí tách tí tách rơi không có tiếng động rơi xuống những chiếc lá phượng khiến những chiếc lá phượng sẫm ướt. Bên ngoài đều bị che khuất bởi màn mưa phùn mang hơi lạnh mát mẻ cùng chút cảm giác cô đơn.

Qua thật lâu sau, Giang Thăng trầm mặc mà mặc vào quần áo, tựa như lúc tới không báo một tiếng lúc về không báo một tiếng đi ra ngoài.

Văn Chiêu dùng tay kẹp không biết điếu thuốc thứ mấy rồi đi đến bên cửa sổ, cậu kéo rèm cửa trắng ra. Mưa phùn hắt vào trong nhà, hơi lạnh nhè nhẹ đánh vào trên người Văn Chiêu. Ngoài đường có vài người đang đi nhưng không thấy bóng dáng của Giang Thăng trong đó.

Trong tay Văn Chiêu cầm điếu thuốc lộ ra ánh lửa nho nhỏ, khi Văn Chiêu tỉnh lại đã không còn thấy bóng dáng Giang Thăng đâu.

Điếu thuốc trong tay không biết bị dập tắt từ khi nào, khói bay lên thật dài, ngoài cửa sổ mưa tạnh, gió không biết khi nào lại nổi lên hất bay rèm cửa màu trắng.

Ngoài cửa sổ cơn gió mùa thu nhút nhát lặng lẽ bay vào trong nhà.

- --------

Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!