[Harry Potter] Tù Nhân Ngục Nurmengard

Chương 17: Tài Nghệ Gellert

Severus nhướng mày nhìn diện mạo xinh đẹp của cặp thiếu niên nam nữ trong phòng, không hề nghi ngờ tất cả đều là Muggle, bọn buôn người định đem bọn họ bán ra chỗ nào cũng rất rõ ràng.

Nhưng điều này có liên quan gì đến y, thêm người hầu thì có lợi gì với y, làm màu sao?? Thuộc hạ của Gellert cũng không ít, không cần tốn sức tìm thêm.

Cuối cùng y liếc nhìn người trong phòng một cái, Severus xoay người, lãnh đạm nói: "Không có hứng thú.

Bất quá ta cũng không muốn đi tiếp, chúng ta nghỉ ngơi tại đây." Tuy y đối với việc cứu người không hứng thú, nhưng cũng đối với những Muggle kia mà chủ động nhượng bộ khó chịu rút lui.

Dù sao y cũng muốn nghỉ ngơi ở đây, chẳng lẽ chỉ vì vài Muggle có thể đuổi y đi sao??

Nếu những Muggle đó biết nhìn thời thế một chút, không tính đến tự mình gϊếŧ mình.

Nếu bọn họ mở miệng lúc Gellert và Severus chưa đến, nhưng lại không biết tốt xấu mà thở, cũng chỉ khiến bọn họ tức giận.

Đến lúc đó không chừng thuận tiện cứu người cũng không muốn ra tay.

Nhìn Severus lơ đãng khoác lên vẻ của tiểu ngạo kiều, sắc mặt Gellert nở nụ cười nhẹ.

Nếu để Severus nhìn thấy, còn không chừng y sẽ chê cười hắn, nay lại không nói một lời nào.

Bất quá nhìn Severus để lộ ra bộ dáng đó, Gellert vẫn không khỏi có chút đắc ý, người đáng yêu như vậy, chỉ là của hắn, một mình hắn!! Biết Severus hạ quyết tâm phải làm chủ, Gellert cũng không tiếp tục quan tâm người trong phòng, tự tìm một tảng đã lớn khá bằng phẳng để Severus ngồi nghỉ trước.

" Sev, muốn ăn gì không, ta đi tìm giúp ngươi?"

Gellert vừa nói như thế, hai mắt Severus sáng rực lên, "Không cần phiền phức, trong núi có thể tìm được gì thì ăn cái đó đi." Tuy miệng nói như vậy, nhưng Severus nhìn ánh mắt lóe sáng của Gellert cũng tự hiểu y muốn ăn cơm dã ngoại.

Lúc nhỏ Severus cũng có một khoảng thời gian học tiểu học, khí đó trường cũng tổ chức các loại hoạt động, nhưng do trong nhà khó khăn Severus cũng không có khả năng tham gia.

Do vậy trong lòng y quả thật cũng muốn tham gia.

Nhìn bạn học vô cùng hào hứng tham gia các hoạt động đó, mà y chỉ có thể đứng một bên buồn bả rời đi, nói Severus chỉ mới bảy tuổi mà không thấy buồn là nói dối.

Cũng vì vậy, những hoạt động đó cũng có ấn tượng khắc sâu trong lòng y.

Severus không phải nói những hoạt động đó thực sự chơi vui hay hấp dẫn đến vậy, mà quả thật đó chình là một phần nguyện vọng y muốn thực hiện.

Severus nói như vậy thì Gellert cũng không từ chối, bất quá những kinh nghiệm khi đi dã ngoại Gellert cũng biết rõ, thật sự thức ăn dã ngoại có hương vị phần lớn đều không ra làm sao.

Vì không muốn Severus đến lúc đó lại thất vọng, Gellert quyết định vẫn nên nói rõ ràng cho y biết, "Sev, ngươi chắc chắn muốn như vậy, thức ăn trên núi không thể so với trong nhà hay nhà hàng."

Severus không quá vui vẻ mà gật đầu "Ta chắc chắn, ngươi mau đi đi." Thật ra Severus chỉ vì Gellert nghi ngờ y không thể ăn khổ nên có chút không vui mà thôi, ngẫm lại đoạn thời gian y sống ở Đường Bàn Xoay khi chưa đến Hogwarts, vì có thể sống thì đồ khó ăn gì chưa nếm.

Tuy như vậy y vẫn nhịn không được thầm nói trong lòng, nếu đồ ăn dã ngoại không thể ăn thì vì sao những người đó lại ham thích gì ăn cơm dã ngoại, còn lại lấy được nhiều tiền như vậy?

Chưa bao giờ tham gia việc ăn cơm dã ngoại nhưng Severus vẫn biết, cái gọi là thức ăn dã ngoại thật ra cũng là nấu ăn ngoài trời rồi ăn mà thôi.

Nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị đều mang sẵn.

Tuy rằng người phụ trách nấu cơm tay nghề cũng chả ra làm sao, nhưng tự mình làm ra món ăn cảm giác không giống như vậy.

Hơn nữa, quả thật trường học thu phí cũng rất đúng, dù Severus khi đó ở trường, đối với tình cảnh gia đình y khi đó mà nói thì phí rất cao.

Nhìn Severus sẽ không thay đổi ý định, Gellert đành bất đắc dĩ cười cười.

Tuy rằng đồng ý, Gellert vẫn không dám rời quá xa, hắn lo lắng sau khi mình rời đi thì bọn buôn sẽ trở về.

Nếu chỉ là Muggle, không nói Severus sẽ dễ dàng xử lý bọn chúng, sợ là sợ trong tay địch có súng, đối mặt với vũ khí nóng không biết Severus có khả năng sẽ chịu thiệt.

Đi ra vài bước, đột nhiên Gellert phát hiện dãy cây không xa có một con nai nhỏ, phản xạ nhanh lẹ ném ra một Avada Kedavra.

Sau khi hồi phục lại tinh thần Gellert cười, quay sang hôn hôn lên cánh môi hồng nhạt của Severus: "Chúng ta có bữa trưa rồi, ngươi chuẩn bị chút lửa thiêu và nước đi, ta đem con mồi đi xử lý."

Ở nơi này có thể tìm được một con nai cái, Gellert càng vui vẻ, không chỉ bởi vì hắn không cần rời Severus đi tìm mồi, còn bởi vì đối với đàn ông đều ngầm hiểu tác dụng của thịt nai.

Xem ra buổi tối hôm nay, hắn cam đoan mình có lợi rồi, Gellert cười toát vẻ nham hiểm.

Động tĩnh hai người lớn như vậy, khi nói chuyện cũng không phòng người, những người trong phần tất nhiên cũng phát hiện bọn tồn tại.

Nhưng nhìn dáng vẻ không xem ai ra gì của bọn học làm những người đó có chút hoài nghi rằng hai người không phát hiện được sự hiện diện của mình hay là cố ý làm như không phát hiện ra họ.

Nhưng bất luận khả năng nào cũng không được, người bình thường muốn nghỉ ngơi khi nhìn thấy phòng không như vậy không lý nào không đến xem? Nếu như đã nhìn thấy, nếu người bình thường không muốn cứu người cũng sẽ chọn cách đi xa xa để tránh rắc rối?

Bất quá những con chim nhỏ nhốt trong lòng có suy nghĩ như nào thì Gellert lẫn Severus đều không hứng thú.

Sau khi Gellert đi xử lý con mồi, Severus đi vòng quanh nhặt ít cành khô lá rụng, dùng lửa đốt cháy thành một đống lửa trại.

Tiếp lại lấy vài nhánh cây thẳng từ trên cây rồi dùng làm giá để trên lửa, lại dùng thuật biến hình tạo ra một cái chảo để trên cái giá.

Nước đối với nhu cầu người khi dã ngoại cũng rất phiền phức, nhưng Severus chỉ cần dùng một dòng nước chảy từ hồ là xong.

Vì thế khi Gellert mang nai đã xử lý tốt trở về liền nhìn Severus tỏ vẻ làm biếng nhàm chán mà cầm một cây gỗ chơi đùa với đám lửa.

Nước trong tô đang đun vẫn chưa sôi nhưng cũng đã tỏa hơi khí.

Gellert đi lâu như vậy bởi vì trừ việc xử lý con nai kia, còn ngắt một ít rau dại có thể dùng mọc trên núi.

Những điều này do hắn khi trước đi du lịch mà biết, tuy hương vị không quá tốt, nhưng dùng là loại mùi thịt, giảm độ ngán của thịt mỡ cũng được.

Còn nếu hỏi những điều này là do rau dại giống với nấm.

Ngài Chúa Tể Hắc Ám tỏ vẻ, hắn là Chúa Tể chứ không phải là nhà thực vật học, biết được chúng có thể ăn là tốt rồi, ai quan tâm nhiều như thế làm gì.

Gellert cắt một ít thịt nai cùng rau dại trên núi cùng lúc cho vào nồi nấu, một bộ phận khác của thụt nai thì dùng nhánh cây đâm xuyên qua rồi đặt lên lửa nướng.

Severus đối với phương thức thô bạo của Gellert cũng không ý kiến.

Kệ đi, Gellert dù gì cũng là Chúa Tể, còn là xuất thân của đại quý tộc, nói đến trước kia một mình đi du lịch, muốn hắn thành thạo tài nghệ vẫn không thể nào.

Mà Severus tuy biết nấu cơm, những cũng có giới hạn, làm được món có thể ăn là tốt, về phần tay nghề y tỏ vẻ tạm thời không cần thiết chú trọng.

Y thừa nhận cái thân phận là Vương Hậu của Chúa Tể Hắc Ám đời đầu, những cũng nghĩa y muốn phát triển thân phận bà chủ theo hướng gia đình, Bậc thầy Độc dược mới là thứ y theo đuổi.

Đương nhiên, xuất phát từ ý thức trách nhiệm để làm bổn phận thì y vẫn tiếp nhận, nói như vậy cũng tự tính toán cho mình.

Hơn nữa, y ở đây cũng rất tốt, muốn quay đầu cũng đã muộn.

Không thể không nói, kỹ năng nướng thịt của Gellert có thể sánh hơn kỹ thuật nấu canh nhiều, thịt canh vẫn tiếp tục đặt ở trong nồi.

Gellert dùng dao phòng về luôn mang trong mình cắt phần thịt đã khô vàng đưa cho Severus.

Hắn tuy biết nhìn không tới nổi, nhìn sơ vẫn ăn tốt, nhưng thực tế thì hương vị lại không tốt như thế, chủ yếu bởi vì không có gia vị, đến muối cũng không có.

Mà cũng không có biện pháp giải quyết, hôm nay bọn họ từ sáng ra cửa đã không nghĩ sẽ đi dã ngoại ở núi rừng.

Tất nhiên cũng không mang theo gia vị các thứ, dù sao ngoại trừ đầu bếp thì còn ai rảnh rỗi mang theo gia vị bên mình.

Gellert mở đôi mắt trông mong nhìn Severus một hơi cắn miếng thịt nai chậm rãi nhai nuốt.

Một bên nướng tiếp phần thịt nai dư lại, còn một bên trong lòng lo lắng Severus sẽ thất vọng.

Cần thận nhai nuốt phần thịt Gellert tự mình nướng, nói thật, Severus cũng không cảm thấy có vị gì đặc biệt.

Nhưng không thể phủ nhận, phần thịt nai này cũng không tồi, chỉ là hương vị cũng không ngon cũng không dở? Bất quá dù sao này cũng là đồ ăn từ đường đường Chúa Tể Hắc Ám làm ra, Severus rất nể tình đánh giá " Cũng không tệ lắm."

May mà Severus đối với thức ăn không yêu cầu quá cao, tuy rằng chán ghét món ngọt, nhưng đồ ăn khác vẫn có thể nuốt vào như nhau, cho nên quả thật y cũng không coi là vứt bỏ đồ thừa.

Chẳng qua, trong lòng y đối với nhiều người thích đồ ăn dã ngoại này càng thêm khó hiểu, rõ ràng cũng không phải làm ra món ăn quá đặc biệt ngon, cũng không có cái gì đặc sắc, thật không nghĩ ra được.

Ăn một ít thịt nướng, bụng cảm thấy chút hơi no, nghĩ đến trong nồi còn có canh thịt nai, hai người không tiếp tục ăn thịt nướng.

Quả thật Severus đối với canh thịt có chút mong chờ, món ăn thập cẩm như vậy trước kia y chưa từ ăn qua.

Những rau dại cùng nấm mà Gellert tìm được đa số là loại đầu tiên y nhìn thấy, hoặc có lẽ tại núi Alps có các loại thực vật và nấm đặc biệt.

Gellert dùng thuật biến hình tạo ra một cái muỗng lớn đều khuấy thịt trong nồi, nhìn thịt nai đã chính liền biến ra một cái chén cùng muỗng nhỏ rồi từ từ múc vào chén cho Severus.

Severus cũng không khách khí với Gellert, nhận lấy chén canh uống một hơi, tiếp tục nếm vị thịt nai cùng rau.

Đừng nói đến hương vị quả thật so với món thịt nướng tốt hơn nhiều, có thể bởi vì rau dại cùng nấm đã tự tạo nên chút gia vị..