Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Chương 38

Editor: Thienyetkomanhme

Ăn tết trong quân đội đối với Hứa Thanh Thanh là một trải nghiệm rất có ý nghĩa.

Sáng ngày 30, cô và Thẩm Khang Bình cùng với mọi người làm vằn thắn, chuẩn bị cơm tất niên.

Ăn xong bữa cơm tất niên náo nhiệt, còn có thể xem biểu diễn văn nghệ.

Vào niên đại này hạng mục giải trí thật sự quá ít, nhìn đoàn văn công vừa múa, vừa hát, biểu diễn, Hứa Thanh Thanh cảm thấy rất có ý tứ.

Thẩm Khang Bình đại khái thấy biểu diễn không thú vị, chỉ ngẫu nhiên ngẩng đầu xem một cái, hầu hết thời gian đều tìm Hứa Thanh Thanh nói chuyện hoặc là ăn cái gì đó.

"Em gái."

Hứa Thanh Thanh nghe hắn kêu mình, theo bản năng vươn tay, nhận được một nắm hắn đậu phộng hắn mới lột xong, một bên ăn một bên tiếp tục xem diễn.

Ngồi ở bên cạnh cô là một quân tẩu, thỉnh thoảng nói chuyện cùng cô: "Thanh Thanh, chị thấy điều kiện của em không tồi, kỳ thật có thể thử thi vào đoàn văn công xem."

Đoàn văn công vào thời này được xem như một lựa chọn tương đối tốt cho con gái, hơn nữa sẽ sinh hoạt gần Thẩm Khang Bình, Hứa Thanh Thanh thật sự có một chút tâm động.

Nhưng giây tiếp theo, cô vẫn tự mình hiểu lấy mình mà lắc đầu: "Không được, em không biết khiêu vũ."

Nói không biết khiêu vũ kỳ thật vẫn là nói nhẹ, cô căn bản không có tố chất khiêu vũ, lúc trước ở trường học, có bạn học tổ chức tiết mục vũ đạo và chọn cô tham gia, kết quả cô nhảy dựng lên, tứ chi không phối hợp.

Quân tẩu cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, nghe cô trả lời liền đổi một đề tài khác.

Hứa Thanh Thanh còn rất bận, vừa muốn xem biểu diễn lại muốn nói chuyện phiếm, thường thường còn phải mở ấm nước nhắc Thẩm Khang Bình uống một ngụm nước cây kim ngân.

Không có biện pháp, Thẩm Khang Bình ăn nhiều đậu phộng, hạt dưa, thịt khô, bánh quy linh tinh mấy đồ ăn vặt dễ nóng trong, Tết là ngày lễ lớn, Hứa Thanh Thanh cũng không thể không cho hắn ăn, chỉ có thể lấy chút cây kim ngân nấu nước uống giải nhiệt.

Cây kim ngân uống vào ngọt ngọt, Thẩm Khang Bình không bài xích, cô đem ấm nước đưa qua liền ừng ực, ừng ực uống mấy ngụm to.

Bầu không khí náo nhiệt mãi cho đến tận 12 giờ, mọi người tan mới chậm rãi tản đi.

Trời tối, tự nhiên Thẩm Khang Bình muốn đưa Hứa Thanh Thanh về.

Đoạn thời gian này, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng hai anh em thật đúng là không có cơ hội tâm sự.

Trên đường trở về, Hứa Thanh Thanh cố tình thả chậm bước chân.

Trời đông giá rét, ban đêm gió lạnh gào thét, nơi xa thường thường còn có thể nghe được tiếng cười của những người khác.

Trên người Hứa Thanh Thanh bọc áo khoác của Thẩm Khang Bình, cũng không thấy lãnh.

"Ở bộ đội vui vẻ không?"

Cô dựng cổ áo lên che mặt, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh đã cao hơn cô một cái đầu.

"Ừm, vui vẻ."

Tuy rằng thường xuyên sẽ nhớ em gái, nhưng Thẩm Khang Bình ở bộ đội hiển nhiên rất vui vẻ.

Hứa Thanh Thanh nghe vậy, tức khắc cười rộ lên, mi mắt cong cong, hiển nhiên từ nội tâm vì hắn mà cảm thấy vui vẻ.

"Huấn luyện có mệt hay không? Có bị thương hay không?"

"Không mệt, anh không có......"

Nghe hắn kể chuyện sinh hoạt ở bộ đội, Hứa Thanh Thanh chủ động chia sẻ một ít chuyện ở trong trường của cô.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thực mau liền đến phòng Hứa Thanh Thanh nghỉ ngơi.

"Năm mới vui vẻ." Hứa Thanh Thanh đứng ở cửa, cười nói.

Thẩm Khang Bình học theo: "Năm mới vui vẻ."

Thấy hắn nói xong còn đứng bất động, Hứa Thanh Thanh móc ra túi kẹo hôm nay mấy quân tẩu nhét vào trong túi mình, đẩy hắn nói: "Mau trở về nghỉ ngơi đi." Nói xong, cô xoay người vào nhà.

Thẳng đến khi cánh của trước mặt đóng lại, Thẩm Khang Bình mới rời đi.

Nghe tiếng bước chân hắn đi xa, Hứa Thanh Thanh mới bắt đầu lấy phích nước nóng đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, cô mặc quần áo giữ ấm mua từ siêu thị nằm ở trên giường, nhất thời lại không muốn ngủ.

Cô nhịn không được mở ra giao diện cơm hộp, đi vào mục tài khoản cá nhân.

Tài khoản bảo vệ môi trường đã hơn 90 điểm, có thể quay được tám lần.

Tốt xấu cũng là một năm mới, hy vọng vận may có thể tốt một chút!

Hứa Thanh Thanh nghĩ trong lòng, mở đĩa quay ra, bắt đầu rút thăm trúng thưởng.

Liên tục quay được bảy bao lì xì, cô không khỏi dừng lại, cắn môi do dự một hồi, đại khái là nghĩ giữ lại cũng không làm gì, cuối cùng vẫn là lựa chọn quay nốt.

Đĩa quay chuyển động chậm dần, xu thế rõ ràng lại sẽ quay vào bao lì xì.

Trong mắt Hứa Thanh Thanh hiện lên chút thất vọng, nhưng mà giây tiếp theo, thất vọng đã bị kinh hỉ thay đổi.

Cô đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, biểu tình trên mặt thậm chí có chút khó có thể tin.

A ——

Cô duỗi tay gắt gao che miệng, lúc này chỉ có thể kêu lên ở trong lòng.

Nhìn bộ dạng của cô, không cần đoán cũng biết, khẳng định là quay được đồ vật mong muốn.

Nếu nói cô muốn quay được thứ gì nhất, hiển nhiên chỉ có —— nước thuốc uống bổ não.

Quay trúng, Hứa Thanh Thanh thậm chí không yên tâm để nó trong tài khoản, thẳng đến khi click mở nhận được đồ mật mới có cảm giác chân thật.

Thật tốt quá!

Cô cầm bình nước thoạt nhìn thập phần bình thường, kích động không thôi, nếu không phải hiện tại quá muộn, cô thậm chí hận không thể lập tức đi tìm Thẩm Khang Bình.

Cuối cùng, hưng phấn quá độ cô nắm bình nước thuốc uống bổ não nặng nề ngủ.

Đại khái là trong lòng có việc, ngày kế mới vừa tới Hứa Thanh Thanh liền tỉnh lại.

Cô mở mắt ra, chuyện thứ nhất chính là nhìn chai nước thuốc uống bổ não trên tay, rồi mới bắt đầu rời giường.

Cũng không biết có phải tâm hữu linh tê hay không, cô mới vừa thu thập xong, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa, cùng với tiếng nói trở nên trầm thấp, dễ nghe: "Em gái, em gái dậy chưa?"

Hứa Thanh Thanh ba bước cũng biến thành hai bước ra mở cửa, một tay kéo hắn kéo vào, mở nước thuốc uống bổ não trong tay ra đưa tới bên miệng hắn: "Uống hết cái này đi."

Thẩm Khang Bình thậm chí một câu cũng không hỏi, trực tiếp cầm lên uống sạch.

Nhìn hắn uống xong, trong mắt Hứa Thanh Thanh ngầm có ý chờ mong: "Thế nào?"

Thẩm Khang Bình chép chép miệng sau trả lời nói: "Không ngọt."

"Ai hỏi anh có ngọt hay không!" Hứa Thanh Thanh tức giận đập hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn vô tội mà nhìn mình, nghĩ có lẽ hiệu quả không nhanh như vậy, không nói cái gì nữa.

Mấy ngày kế tiếp, Hứa Thanh Thanh vẫn luôn chú ý tình huống của hắn, lại không có phát hiện biến hóa gì, cái này làm cho cô không khỏi có chút khó chịu.

Cô không muốn nghĩ là nước thuốc uống bổ não vô dụng, chỉ có thể an ủi chính mình, có thể là một liều thuốc không đủ.

Cô đến bộ đội từ năm trước, ngây ngốc một thời gian đã lâu, mặc dù không ai đuổi cô, ở mặt khác người thân, gia đình quân nhân đều đã rời đi, cô cũng ngượng ngùng ở lại thêm.

Tuy rằng có chút tiếc nuối không có thể quay được thêm nước thuốc uống bổ não cho hắn thử xem, Hứa Thanh Thanh vẫn đi trước.

Ngày rời đi, Thẩm Khang Bình tự mình đưa cô lên xe.

Lúc Hứa Thanh Thanh lên xe, Thẩm Khang Bình xách theo một bao đồ vật đặt tới bên người cô: "Đây là bọn Lư Tiểu Vĩ bảo đưa cho em."

Tuy rằng Hứa Thanh Thanh không thiếu ăn không thiếu uống, nhưng dù sao cũng là tâm ý của người ta, cũng không nên cự tuyệt: "Được, vậy anh trở về nhớ rõ cảm ơn bọn họ thay em."

Thẩm Khang Bình gật gật đầu, nhìn cô, có điểm luyến tiếc, bất quá cuối cùng vẫn ngoan ngoãn xuống xe, cách cửa sổ nói với cô: "Em gái nhớ tự chăm sóc mình, chờ anh có thời gian rảnh liền đi tìm em."

"Được." Hứa Thanh Thanh thấy hắn lúc này hiểu chuyện thế nhưng không nháo, trong lòng có loại cảm giác đứa nhỏ rốt cuộc cũng lớn lên.

Thẳng đến khi xe chạy đi, trong lòng Hứa Thanh Thanh mới đột nhiên lóe lên, cảm thấy hắn lần này tựa hồ hiểu chuyện hơn không ít, không biết có phải do nước thuốc uống bổ não phát huy công hiệu hay không.

Nghĩ đến lúc trước mình dùng thuốc trắng da hoàn cũng cần trải qua một đoạn thời gian mới nhìn ra hiệu quả, tim cô liền bắt đầu gia tăng tốc độ.

Nếu không phải xe đa chạy đi, hiện tại đã không nhìn thấy người, Hứa Thanh Thanh thật sự muốn quay đầu lại nhìn lại hắn.

Thôi, chờ lần sau lại đến xem.

Cuối cùng, Hứa Thanh Thanh vẫn không có mặt mũi phiền toái người ta quay đầu.

Từ khi rời khỏi bộ đội, Hứa Thanh Thanh tự nhiên về trong thôn trước.

Mỗi lần cô trở về, người trong thôn đều có cảm giác không giống nhau, lúc này đây phá lệ mãnh liệt.

"Vẫn là trong thành nuôi người, bà xem Thanh Thanh hiện tại, so với mẹ con bé lúc trước còn đẹp hơn."

"Chính là vẫn có chút gầy."

Các thôn dân nhìn thấy cô trở về, đều thật cao hứng, đặc biệt là mấy người bà cô cùng thím Lưu.

Hứa Thanh Thanh ở trong thôn ngây người đã nhiều năm, cũng có nhiều tình cảm, nhìn đến các thôn dân nhiệt tình, cũng rất vui vẻ, lấy đậu phộng, kẹo chia cho bọn họ.

Lúc rời đi, Hứa Thanh Thanh đem chìa khóa trong nhà phó thác cho thím Lưu, lúc này trở về, phát hiện trong nhà hiển nhiên là được quét tước qua, trong lòng rất cảm kích.

Kỳ thật luận quan hệ, trong thôn thân cận nhất cùng Hứa gia cũng không phải thím Lưu, nhưng đại khái là từ lúc Hứa Thanh Thanh xuyên tới thì gặp thím đầu tiên, cho nên có chuyện gì đều càng nguyện ý tìm thím.

Vừa qua năm mới tạm thời cũng không có việc gì, mọi người đều đi theo về Hứa gia, bảo Hứa Thanh Thanh kể cho bọn hắn một chút chuyện trong bộ đội.

Các hương thân thôn Dương Thụ cũng sẽ có mâu thuẫn, cũng sẽ cãi nhau, đánh nhau, nhưng đối mặt với cô, mọi người đều thực tốt, mẹ nhị cẩu ở trong thôn đanh đá như vậy, đối mặt với cô cũng sẽ dễ nói chuyện.

Cho nên, tổng thể mà nói, Hứa Thanh Thanh cùng bọn họ ở chung rất vui vẻ, tự nhiên sẽ không cự tuyệt chút chuyện nhỏ này, thậm chí còn đem đồ ăn của chiến hữu Thẩm Khang Bình mọ mọi người cùngăn.

"...... Bộ đội ăn tết gϊếŧ một đầu heo, cháu cùng mọi người gói sủi cảo...... Buổi tối còn có biểu diễn văn nghệ......"

"Bộ đội cũng gϊếŧ heo, vậy cháu ăn được thịt heo không? Không có? Vậy lần sau thôn chúng ta gϊếŧ heo, cháu trở về ăn."

"Bọn họ còn làm vằn thắn, thật không tệ, mấy thằng nhóc nhà tôi đều không biết, chỉ có tôi cùng con dâu gói."

Nhà chính, mọi người cao hứng nghe Hứa Thanh Thanh kể chuyện ăn tết ở bộ đội, ngẫu nhiên nói một câu.

Vốn dĩ, bọn họ không muốn động đến thức ăn trên bàn, nhưng Hứa Thanh Thanh mời nhiều, bọn họ liền nhịn không được ăn.

Vào đông, một đám người vây quanh một bên sưởi ấm, một bên nói chuyện phiếm ăn linh tinh, không khí thực không tồi.

Chờ Hứa Thanh Thanh nói xong, người cũng không giải tán, mà lại kể cô mấy chuyện phát sinh gần đây trong thôn.

Ngày thường, nhóm phụ nhân trong thôn thích nhất là nói mấy chuyện đầu làng cuối ngõ, nhưng mấy chuyện này, rất nhiều chuyện không thích hợp nói cho cô nghe, cuối cùng chỉ nói cho cô mấy chuyện hỉ sự cuối năm.

Hứa Thanh Thanh nghe các cô nói mấy chuyện vụn vặt trong thôn, cũng không ngại phiền, mà là một bên ăn vặt, một bên nghe.

Trên bàn là đồ chiến hữu Thẩm Khang Bình đưa, có mứt khoai lang đỏ, ăn vào giòn giòn, cô rất thích, chờ lúc không ai nói chuyện, cô nhịn không được cầm một miếng hỏi: "Đây là cái gì ạ?"

Bà bà nhìn qua, nói một câu tục ngữ, kế thừa ký ức nguyên thân Hứa Thanh Thanh nghe là nghe hiểu, lại không có biện pháp dùng tiếng phổ thông hình dung, cuối cùng quyết định kêu món này là khoai lang đỏ miếng.

Đại khái là thấy cô tò mò, bà cô còn nói cách làm "Khoai lang đỏ miếng", đại khái chính là đem khoai lang đỏ hấp chín rồi đâm nhuyễn, lại cán mỏng cắt miếng, dùng nồi sắt sao khô.

"Chúng ta ít làm, nhà mẹ đẻ tôi bên kia lúc ăn tết đều sẽ dùng nồi sắt to sao khô hoa quả và đậu phộng......"

***

Ở trong thôn vượt qua vài ngày nhàn nhã mà lười nhác, rất nhanh Hứa Thanh Thanh liền phải khai giảng.

Cuối tuần thứ nhất sau khi khai giảng, bởi vì Hứa Thanh Thanh chuẩn bị viết một bản thảo ca tụng quân nhân cùng quân tẩu gửi báo xã, cho nên không rảnh đi thăm Thẩm Khang Bình.

Chờ đến ngày nghỉ thứ hai, cõi lòng Hứa Thanh Thanh chờ mong đi tới quân doanh, lại nhận được một tin tức làm cô khϊếp sợ...... Huấn luyện tân binh kết thúc, phân phối xuống, Thẩm Khang Bình bị điều đến một địa phương khác cùng tỉnh.

"Trước lúc ăn tết đã có thông báo, hắn không nói cùng cháu sao?" Người bộ đội hỏi xong, nghĩ đến tình huống đặc thù của Thẩm Khang Bình, nói không chừng thật đúng là quên nói cùng cô, nhịn không được đập đầu, cảm thấy bọn họ không hoàn thành công tác.

Hứa Thanh Thanh xua tay ngăn bọn họ nói xin lỗi, muốn xin địa chỉ và số điện thoại chỗ ở hiện tại của Thẩm Khang Bình.

"Tên nhóc ngốc này, chuyện quan trọng như vậy còn có thể quên......" Từ bộ đội rời đi, Hứa Thanh Thanh nhịn không được oán trách một câu.

Oán trách thì oán trách, cô lại chuẩn bị đồ vật gửi qua cho hắn, thuận tiện viết phong thư đơn giản.

Vòn vì sao không gọi điện thoại, bộ đội huấn luyện bận rộn, thật đúng là không phải tùy tiện là có thể nhận được điện thoại.

Hơn nửa tháng, Hứa Thanh Thanh mới nhận được hồi âm, còn có tiền cùng phiếu kẹp trong thư.

Đây là tiền trợ cấp của Thẩm Khang Bình, trước kia cũng đều đưa cho cô, Hứa Thanh Thanh không thây ngoài ý muốn, làm cô ngoài ý muốn chính là chữ viết trong thư thật sự đoan chính, dùng từ đặt câu cũng đều chính xác.

Thẩm Khang Bình đi theo cô đi học mấy năm, đọc viết mấy chữ đơn giản vẫn không thành vấn đề, nhưng phong thư này hiển nhiên không phải trình độ hắn nên có.

Hứa Thanh Thanh không xác định, phong thư này là hắn tìm người viết giùm, hay là...... Hắn thật sự bắt đầu chậm rãi khôi phục.

Buổi tối, Hứa Thanh Thanh hiếm khi có chút mất ngủ.

Trong đầu cô lộn xộn suy nghĩ rất nhiều thứ, tỷ như Thẩm Khang Bình đổi hoàn cảnh mới có thể thích ứng hay không; nếu hắn thật sự khôi phục, sẽ đối đãi với cô như thế nào; hắn hiện tại......

Nghĩ nghĩ, mãi cho đến nửa đêm, cô mới chậm rãi ngủ.

Ban đêm là thời gian dễ dàng phóng đại suy nghĩ, miên man suy nghĩ cả đêm chờ ngày hôm sau tỉnh lại, cô lại không rối rắm nữa, rốt cuộc rối rắm cũng vô dụng.

Cô định chờ có cơ hội tự mình đi gặp Thẩm Khang Bình, bất luận như thế nào, bọn họ đã cùng nhau vượt qua thời gian khó khăn, cùng nhau trải qua nguy hiểm cũng không phải giả, Hứa Thanh Thanh cảm thấy mình hẳn nên tin tưởng hắn.

Đáng tiếc, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, không đợi Hứa Thanh Thanh tìm được cơ hội đi tìm Thẩm Khang Bình, trong huyện liền bắt đầu loạn.

Hiện tại là tháng 5 năm 1966, Hứa Thanh Thanh nghĩ đến đoạn thời gian này, sao lại không rõ chuyện này đại biểu cho cái gì.

Đám người mang danh cách mạng bắt đầu xông vào trong trường học đánh phá, Hứa Thanh Thanh biết, không thể tiếp tục ngây người trong trường học, nếu không càng ngày càng loạn.

Trước khi rời khỏi trường học, cô đi tìm giáo viên, khuyên bọn họ tốt nhất tránh một chút.

Giáo viên cũng biết trường học hiện tại loạn như vậy, căn bản không có biện pháp tiếp tục triển khai dạy học, đối với quyết định về nhà học tập của cô cũng không cự tuyệt, chuyện cô khuyên giải cũng tỏ vẻ sẽ suy xét.

Hứa Thanh Thanh từ trong huyện trở lại trấn, đi tới nhà Ngô nhị.

Ngô nhị nhìn thấy cô, lập tức nói: "Chú còn đang chuẩn bị đi tìm cháu, tình huống gần đây có chút không đúng, lúc chú ở tỉnh thành...... chú nghĩ chúng ta có phải nên dừng buôn bán lại trước không?"

Mấy năm nay, Ngô nhị đi theo cô cũng kiếm được không ít tiền, thậm chí đưa vợ đến bệnh viện tỉnh trị liệu, hiện giờ người tuy rằng vẫn không rời được giường, nhưng nửa người trên lại khôi phục tri giác, có thể tự mình ăn cơm linh tinh.

Ngô nhị hiện tại đại khái biết thân phận thật sự của cô, bất quá trong lòng đối với cô chỉ có cảm kích, cũng không có suy nghĩ khác.

Lần này hắn cũng cảm thấy tình huống có chút không tốt mới đưa ra đề nghị này, đương nhiên, nếu cô không đồng ý, Ngô nhị khẳng định vẫn nghe cô, chỉ là sẽ làm cẩn thận hơn một ít.

Bất quá, so với hắn Hứa Thanh Thanh càng hiểu rõ kế tiếp sẽ loạn tới mức nào, tự nhiên sẽ không để hắn mạo hiểm.

"Cháu cũng có ý này, trước dừng lại, chờ về sau xem tình huống rồi nói sau."

Hiện giờ tài khoản Hứa Thanh Thanh đã có mấy chục vạn đồng, càng đừng nói trên tay cô còn có rất nhiều tiền mặt cùng phiếu, chính là hiện tại không làm gì cũng đủ ăn.

Nói chuyện xong, Hứa Thanh Thanh trực tiếp đi nhà bà Hồ.

Bà Hồ nhìn thấy cô, trên mặt tức khắc cười nở hoa: "Trường học cho nghỉ?" Nói xong, đón cô vào trong phòng, lấy ra bánh quy, nước đường cho cô ăn.

Hứa Thanh Thanh không có tâm tình ăn cái gì, uống miếng nước liền nói thẳng: "Trường học không cho nghỉ ạ, nhưng có người xông vào trường học đập phá, cho nên......"

Bà Hồ nghe vậy, nhịn không được mắng: "Thực sự là tạo phản mà, không có việc gì tìm việc, ở bên ngoài nháo còn chưa tính, thế nhưng còn chạy đến trong trường học làm loạn, không ra cái gì!"

Hứa Thanh Thanh thấy bà biết tình huống bên ngoài, khuyên nhủ: "Cháu cảm giác tình thế có chút không tốt lắm, nếu không bà về trong thôn cháu ở một đoạn thời gian?"

"Đứa nhỏ ngoan, cháu đừng lo lắng, những người đó chỉ dám làm loạn trên phố, gần đây bà sẽ tránh ở trong nhà không ra khỏi cửa là được."

Hiển nhiên, bà Hồ còn không có ý thức được tính nghiêm trọng sự tình, bất luận Hứa Thanh Thanh khuyên như thế nào, bà đều muốn lưu lại nhà mình.

Này cũng là bình thường, ai cũng nguyện ý ở tại trong nhà mình, mà không phải đi làm phiền người khác.

Hứa Thanh Thanh thấy không khuyên được bà, chỉ có thể nói: "Bà biết thôn cháu ở chỗ nào, nếu có cái gì không đúng, liền trực tiếp đi tới thôn tìm cháu nhé."

Bà Hồ nhìn cô nghiêm túc, trong lòng bỗng nhiên cũng có chút bất an.

Bà vốn dĩ cảm thấy, những người đó nhiều nhất nháo một hồi, khẳng định liền sẽ bị áp chế xuống, nhưng hiện tại, trong lòng lại bỗng có chút cảm giác không thể nói.

Nhưng bà lớn tuổi như vậy, thật vất vả yên ổn, thật sự không muốn rời khỏi nhà, về phương diện khác, Hứa Thanh Thanh còn nhỏ, bà cũng không muốn tìm thêm phiền toái cho đứa nhỏ này.

Hứa Thanh Thanh nhìn biểu tình do dự của bà, còn tưởng bà thay đổi chú ý, không nghĩ tới bà lại chỉ là đứng dậy từ trong phòng ôm ra một cái rương gỗ ra.

Rương gỗ thoạt nhìn có chút nặng, bà Hồ ôm ra đặt lên trên bàn, duỗi tay sờ sờ mặt ngoài khắc hoa, đẩy đến trước mặt cô: "Thanh thanh, cái rương này đặt ở chỗ cháu trước, nếu ngày nào đó bà vạn nhất có việc gì, coi như là hồi môn tặng cho cháu."

Hứa Thanh Thanh nghe được lời này, đáy mắt nóng lên: "Bà Hồ, bà vẫn về thôn cùng ta cháu đi!"

Cuối cùng, Hứa Thanh Thanh vẫn không khuyên được bà, chỉ có thể giúp cô xử lý mấy đồ vật không thích hợp trong nhà, dùng một cái áo bông cũ bọc rương gỗ cùng hành lý đặt sau xe đạp chuẩn bị về thôn.

Trước khi rời đi, cô vẫn luôn dặn bà Hồ có chuyện gì nhớ đi tìm cô.

"Aiz......"

Đạp xe đi ra khỏi ngõ nhỏ, Hứa Thanh Thanh không khỏi thở dài.

Chờ cô trở lại trong thôn, các thôn dân đều có chút kinh ngạc, biết được là có người ở trường học gây chuyện nên cô không học tiếp được, chỉ có thể về nhà học, sôi nổi mắng những người đó.

Hứa Thanh Thanh ở trường học bắt đầu náo loạn, trong lòng miễn bàn có tư vị gì, lúc này nghe lời quan tâm của các hương thân, nhìn lại hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, tâm tình mới chậm rãi bình phục lại.

Bên ngoài dù loạn thì loạn cũng không đến trong thôn, Hứa Thanh Thanh sau khi trở về cuộc sống thập phần bình tĩnh, một ngày ba bữa cơm, thích thì làm một chút việc, không muốn làm gì thì đặt một phần cơm hộp, thời gian rảnh lại đọc sách, luyện chữ, thu thập một chút trong nhà, còn tính là phong phú.

Người trong thôn cho rằng cô chỉ tạm thời trở về, nhưng Hứa Thanh Thanh tự mình biết cũng không phải như thế, cho nên nghỉ ngơi vài ngày, tìm đại đội trưởng tỏ vẻ muốn làm việc.

Đại đội trưởng là nhìn cô lớn lên, đại khái cảm thấy cô thân thể không tốt, lại là học sinh cấp ba, không cần thiết làm việc cho nên không đồng ý.

Trong thôn, người ngày thường muốn trộm lười liền bị đại đội trưởng giáo huấn, kết quả tới lượt cô lại cái gì cũng không cho làm, loại tiêu chuẩn kép này làm trong lòng Hứa Thanh Thanh vừa ấm áp, vừa dở khóc dở cười.

"Dù sao cháu cũng không thể mỗi ngày ngây ngốc trong thôn ăn không ngồi rồi." Hứa Thanh Thanh nói.

"Ai nói cháu ăn không ngồi rồi, cháu có thể mở lớp xoá mù chữ."

"Lớp xoá mù chữ" trong miệng đại đội trưởng tự nhiên là lớp Hứa Thanh Thanh dạy bọn Tiểu Hoa lúc trước.

Mấy chuyện ngoài ruộng Hứa Thanh Thanh làm không nổi, cô vốn dĩ muốn tìm chút chuyện nhẹ nhàng, tỷ như xem kho hàng, ghi sổ linh tinh, nghe đại đội trưởng nói, nhớ tới lớp học kia, cô cảm thấy cũng không tồi.

Vừa lúc cô hiện tại không cần tới trường học, có lẽ có thể mở một lớp cho trẻ con trong thôn, nói như vậy chờ về sau khôi phục thi đại học, nói không chừng còn có khả năng bồi dưỡng ra mấy sinh viên đại học.

Đương nhiên, hiện tại nghĩ như vậy còn quá xa, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Hứa Thanh Thanh đã sắp mười bốn, bọn Tiểu Hoa cũng đều đã lớn, đều bắt đầu làm việc, trở thành trong phân nửa sức lao động nhà hơn, chỉ sau khi tan tầm mới có thời gian.

Hứa Thanh Thanh một lần nữa mở lớp, người nguyện ý sau khi làm việc lại đi học cũng không nhiều, rốt cuộc mệt mỏi một ngày thật sự không có sức lực, hơn nữa rất nhiều người cảm thấy biết đếm, biết đọc mấy chữ đã không tồi, cũng không cần học nhiều.

Hứa Thanh Thanh cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng cũng không có khả năng cưỡng bách mọi người học tập, chỉ có thể tập trung mấy đứa nhỏ lại.

Trẻ con sáu, bảy tuổi đúng là thời điểm nghịch ngợm, mặc dù mang theo tò mò đi học, cũng luôn không ngồi yên.

Bất quá Hứa Thanh Thanh cũng có biện pháp, lấy ra chút thức ăn đặt ở phía trước, không lo bọn nhỏ không nghe lời.

Vì thế, trước trở thành đứa nhỏ đứng đầu bọn trẻ trong thôn, nay lại cầm đầu đám trẻ con, trong thôn trẻ con từ mười mấy tuổi đến vài tuổi, không có đứa nào không nghe lời cô.

Phụ huynh nhìn bọn trẻ nhà mình đều ngoan ngoãn học tập, mà không phải không có việc gì liền đi bờ sông nguy hiểm, trong lòng cực kỳ vui vẻ, rảnh rỗi lại giúp Hứa Thanh Thanh mấy công việc nặng nhọc trong nhà.