Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 29: Tiểu bằng hữu

Mặt Lâm Hi Vũ đỏ bừng, sao anh có thể dùng giọng điệu bình tĩnh như thể đang nói chuyện phiếm để hỏi loại chuyện này?

Lâm Hi Vũ cắn môi nói: "Em không sao."

"Thật không? Có cần bôi thuốc không?"

Giọng điệu nghiêm túc như đang bàn bạc chuyện gì vĩ mô lắm càng khiến Lâm Hi Vũ thêm xấu hổ: "Em cũng không bị rách da."

Anh lại nói: "Em xấu hổ cái gì, anh không phải là chồng em à?"

Anh là chồng cô thật, chuyện thân mật nhất bọn họ cũng đã làm nhưng Lâm Hi Vũ vẫn cảm thấy bọn họ chưa thân quen đến mức cái gì cũng có thể thoải mái bộc lộ với đối phương được.

"Em không sao, thật sự không có việc gì mà."

Anh không tiếp tục cái đề tài này nữa mà ôm eo Lâm Hi Vũ đặt cô lên giường. Lâm Hi Vũ vội vàng nói: "Anh Quân Đình, tối nay em muốn nghỉ ngơi."

Lục Quân Đình đem cô ôm vào trong lòng, nói: "Anh cũng đâu nói là muốn làm."

Nói xong liền duỗi tay ra tắt đèn ngủ ở đầu giường, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối. Trong màn đêm tĩnh mịch, cô nghe thấy tiếng hít thở nhẹ của anh phả trên đỉnh đầu mình. Thấy anh thực sự không có ý đồ gì, Lâm Hi Vũ đang căng cứng dần dần thả lỏng. Nhưng cánh tay ôm cô vẫn nóng rực khiến Lâm Hi Vũ cảm thấy giống như cô đang ngồi bên hỏa lò vậy.

"Cuối tuần này em có kế hoạch gì không?" Anh đột nhiên lên tiếng.

"Em đưa Quai Bảo ra ngoài chơi."

"Đi đâu thế?"

"Em chưa biết, cứ chỗ nào đông người là được, Quai Bảo thích náo nhiệt."

"Anh đi cùng em."

"Hả?" Lâm Hi Vũ ngạc nhiên hỏi, "Anh không bận sao?"

Lục Quân Đình phải xã giao rất nhiều, cuối tuần đều có người hẹn anh ra ngoài.

Lục Quân Đình trả lời: "Anh sẽ sắp xếp thời gian rảnh đi cùng mẹ con em, không phải em trách anh không thường xuyên về nhà à? Từ nay về sau anh sẽ dành nhiều thời gian ở cạnh hai người."

"..."

Cô trách anh không thường xuyên về nhà khi nào vậy? Lâm Hi Vũ cảm thấy hẳn là anh đang hiểu lầm ý mình liền vội vàng giải thích: "Em cũng không trách anh. Anh Quân Đình cứ giải quyết tốt công việc của mình là được, em với Bảo Bảo rất tốt. Thực ra thì anh cũng không cần cố ý tốn thời gian cùng bọn em đâu."

Lục Quân Đình im lặng một lúc lâu không khỏi làm Lâm Hi Vũ căng thẳng. Tình huống gì đây, mình nói sai ở đâu sao? Lâm Hi Vũ cảm thấy mình nói như vậy rất khéo, rất hiểu lòng người nha, nhưng sự im lặng của anh khiến cô nhận ra dường như anh không vui cho lắm.

Lâm Hi Vũ đang khó hiểu, lại nghe người phía sau nói: "Em không muốn anh đi cùng?"

Môi anh kề sát tai cô, rõ ràng là hơi thở ấm áp, nhưng không biết tại sao cô lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Lâm Hi Vũ nghiêng đầu tránh khỏi sự bao vây của anh, nói: "Không có, chỉ là em sợ chậm trễ thời gian của anh thôi. "

"Anh còn không sợ, em sợ cái gì."

"..."

"Ngày mai chúng ta cùng đi."

Lâm Hi Vũ biết không cự tuyệt được đành lên tiếng, "Được ạ." Thật ra, cô thật sự không muốn ở cùng anh chút nào, anh không có ở đó, cô với Quai Bảo mới có thể thoải mái hơn chút.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong xuôi, một nhà ba người cùng bảo mẫu lên xe ra ngoài. Địa điểm lần này Lâm Hi Vũ chọn là đến phố ăn vặt, chỗ này nổi tiếng có nhiều đồ ăn vặt ngon vì thế quán nào cũng đông nghịt người.

Xe vừa dừng lại, thấy Lâm Hi Vũ cầm lấy đai địu trẻ con chuẩn bị đeo lên người, Lục Quân Đình nói với cô: "Để anh mang cho."

Lâm Hi Vũ ngoảnh lại nhìn anh, hôm nay anh ăn mặc rất giản dị, bên trong mặc áo polo trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu đen xám, phía dưới là quần âu đen và giày da. Dáng người anh rất cân đối, chân dài vai rộng nên mặc gì trên người cũng rất dễ nhìn. Không mặc mấy bộ âu phục kia trông anh trẻ ra mấy tuổi, lại thêm khí chất bẩm sinh thì dù có khoác bao bố cũng không lu mờ được.

Lâm Hi Vũ hỏi lại: "Anh chắc chắn muốn đeo?"

Lục Quân Đình không trả lời mà trực tiếp lấy túi đai từ trên tay cô rồi đeo lên vai, nhìn cô nói: "Giúp anh thắt dây an toàn."

Thấy thái độ anh kiên quyết như vậy nên Lâm Hi Vũ không nói gì nữa mà giúp anh cài dây lưng rồi cẩn thẩn đặt Quai Bảo vào trong túi địu. Lâm Hi Vũ lại nói với anh: "Anh phải đưa chân của Quai Bảo ra, nếu không để thế quá lâu con sẽ không thoải mái." Lục Quân Đình gật đầu làm theo, nắm chặt hai chân mập mạp của con trai mình.

Lâm Hi Vũ không khỏi nhìn hai cha con thêm vài lần, bình thường trông Lục Quân Đình khó gần đến thế, nhưng lúc này vẻ mặt anh rất đỗi dịu dàng, không có lấy nửa điểm kháng cự, cứ khoan thai địu Quai Bảo trước ngực rồi đưa bé đi đi dạo. Nhóc con nhìn xung quanh thấy nhiều người như vậy nên rất cao hứng, cười khanh khách suốt cả đoạn đường.

Lúc đi ngang qua một gian hàng thịt nướng, Quai Bảo liền bị thu hút. Cậu bé nhìn chằm chằm vào mấy xiên thịt nướng kia, bàn tay mập mạp chỉ chỉ, miệng cứ ê ê a a réo lên không ngừng. Lâm Hi Vũ giúp bé lau nước miếng rồi chọc chọc vào khuôn mặt bụ bẫm kia nói: "Cái kia con chưa thể ăn được, đợi Quai Bảo lớn rồi mẹ sẽ đưa con đi ăn." Dù đã đi qua hàng thịt nướng rồi nhưng đôi mắt to tròn của cậu nhóc vẫn nhìn chăm chú không rời. Lâm Hi Vũ bất đắc dĩ cười, xem ra đứa nhỏ của cô là nhóc con ham ăn hàng.

Cũng may tiểu gia hỏa rất mau quên, vừa nhìn thấy ven đường bán bóng bay sặc sỡ liền đem thịt nướng quẳng ra sau đầu. Cậu bé thích thú chỉ tay vào bóng bay nhỏ hình động vật kia, kích động đến nỗi đập chân loạn xạ.

"Con còn nhỏ, không thể chơi cái kia."

Nhưng mà lời nói của Lâm Hi Vũ căn bản vô dụng, xem chừng cậu nhóc muốn có cho bằng được nên bắt đầu lẩm bẩm, nhướng mắt lên, cau mày khóc.

Lục Quân Đình nói: "Nếu Quai Bảo thích thì mua cho nó."

Anh cùng đứa nhỏ bước tới, Lâm Hi Vũ cũng đi theo. Cô thấy một quả bóng bay hình mèo con màu hồng thì rất thích, nhưng Bảo Bảo còn nhỏ nên không thể cầm được quả bóng to như vậy, vì thế Lâm Hi Vũ đã chọn quả nhỏ hơn một chút. Lục Quân Đình lấy điện thoại di động ra trả tiền, hỏi ông chủ: "Một lớn một nhỏ, bao nhiêu tiền?"

Lâm Hi Vũ nghi ngờ nói: "Chỉ cần một quả nhỏ là được, quả bóng kia to quá Quai Bảo cũng không chơi được."

Lục Quân Đình trả tiền rồi lấy ra quả bóng hồng lúc nãy Lâm Hi Vũ vừa mới chạm vài lần đưa cho cô, nói: "Cái này cho em."

Lâm Hi Vũ: "..."

Lâm Hi Vũ không ngờ Lục Quân Đình lại đưa bóng bay cho mình, cô cầm quả bóng nhưng có chút ngượng nghịu nói: "Cái này là cho trẻ con chơi mà."

Lục Quân Đình nói: "Em cũng là đứa nhỏ."

Lâm Hi Vũ: "..."

Trên đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm, ánh nắng rực rỡ phản chiếu lên đôi mắt anh, làm nhạt đi sự sắc bén ẩn sâu trong đó. Mặt mày anh cũng bởi vậy mà trở nên nhu hòa, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng, cứ như anh đang xem cô là trẻ nhỏ mà đối xử thật. Rõ ràng anh nói chuyện rất bình thường, nhưng cảm giác bị anh xem như là trẻ con mà cưng chiều thật khiến Lâm Hi Vũ cảm thấy có một loại mập mờ ập tới.

Nhưng Lâm Hi Vũ vẫn vui vẻ nhận, ngượng ngùng cười cười, cầm lấy quả bóng bay nói: "Cảm ơn anh."

Đi mua sắm một lát nữa, hai người quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi. Lâm Hi Vũ đút sữa ấm cho Quai Bảo, lúc này Quai Bảo đã mọc răng nên cô tập cho bé ăn thêm bột cùng thức ăn bổ sung, nhờ thế mà sau này cô không cần mệt mỏi cho bé bú như trước nữa.

Bình sữa nhỏ trong chốc lát đã uống hết, tiểu gia hỏa uống sữa no nê xong liền bắt đầu cười khúc khích. Lâm Hi Vũ ôm bé vào lòng, nhìn bé cười như vậy trong lòng cũng mềm nhũn theo. Dù sao cũng là con trai mình, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, Lâm Hi Vũ liền cọ cằm vào khuôn mặt đầy thịt của bé, cảm thán: "Quai Bảo nhà ta sao mà hay cười thế này? Hả? Làm sao mà con lại có thể đáng yêu như thế chứ?"

"Vì mẹ nó cũng đáng yêu."

Lâm Hi Vũ sững người một lúc, ngẩng đầu nhìn Lục Quân Đình đang ngồi đối diện. Lúc này hai người đang ngồi nghỉ trong lương đình, mái đình này có kiến trúc cổ xưa, từ đình nghỉ mát nhìn xuống là những mái hiên san sát nối tiếp nhau, nhìn lên là bầu trời xanh thẳm. Sau lưng Lục Quân Đình chính là trời xanh, hôm nay thời tiết tốt, trời quang mây tạnh, dường như nhuốm màu nắng ấm. Trông anh bây giờ không còn có dáng vẻ xa cách lạnh lùng như trước mà mắt mày lại hiện lên vẻ ôn nhu cùng cưng chiều.

Mà lúc Lâm Hi Vũ nghe được lời này của anh đã bị đả kích không nhỏ. Bỗng dưng khen cô đáng yêu? Lúc nãy Lục Quân Đình xem cô như trẻ con mà dỗ dành đã đành, giờ lại còn khen cô đáng yêu, Lâm Hi Vũ cảm thấy tâm như bị dội chậu nước sôi vậy. Rõ ràng đình nghỉ mát bốn phía đều thoáng mát, nhưng cô lại cảm thấy chung quanh đều bị bao phủ bởi cảm giác mờ mịt. Để che giấu sự bối rối, cô cúi đầu xoa mặt con trai.

Ở đây ánh nắng ấm áp, gió nhè nhẹ thổi bay tóc cô, phía xa là nền trời trong xanh đẹp như tranh vẽ, xung quanh nhộn nhịp náo nhiệt, cô đột nhiên cảm giác bọn họ giống như đang nói chuyện yêu đương vậy.

Lúc này chuông điện thoại của Lâm Hi Vũ vang lên, là Lâm Hi Càn gọi tới. Lâm Hi Vũ bấm nhận đã nghe Lâm Hi Càn ở đầu dây bên kia hỏi: "Em đang ở đâu?"

"Em đang ở bên ngoài."

"Có thời gian không?"

Lâm Hi Vũ nhìn về phía Lục Quân Đình, dường như anh cũng không để ý cô bên này, chỉ tập trung chơi đùa cùng Quai Bảo. Kỳ thật Lục Quân Đình biết người gọi cho Lâm Hi Vũ là ai, vì lúc nãy vô tình nhìn lướt qua màn hình điện thoại.

Lâm Hi Vũ nói tiếp: "Tạm thời em không rảnh, tại hôm nay vợ chồng em đưa Bảo Bảo ra ngoài chơi."

Nghe cô nói vậy, Lục Quân Đình liền sửng sốt. Bình thường tiểu cô nương này luôn không muốn người ngoài biết cô đã kết hôn, giờ lại trực tiếp nói với người ngoài rằng mình đang ở cùng chồng con, hơn nữa lại còn công khai anh là chồng cô. Khóe miệng Lục Quân Đình không tự giác mà nhếch lên, nhìn đi nhìn lại càng thấy tiểu Bảo càng đáng yêu. Cô nói đúng, con trai bảo bối của bọn họ sao lại không đáng yêu được chứ?

"Vậy thì thật tốt, không phải trước đó em nói muốn giới thiệu anh với chồng em sao?"

"Được, vậy để em hỏi anh ấy một tiếng."

Lâm Hi Vũ che ống nghe rồi hỏi Lục Quân Đình, "Anh có nhớ hôm trước em từng kể cho anh nghe về cậu bé mà ba mẹ em từng nhận nuôi không? Anh ấy vẫn muốn gặp anh một lần cho nên hẹn gặp mặt vào hôm nay. Anh có bận gì không?"

Lục Quân Đình nói: "Anh cũng không bận gì, vậy hẹn tối nay đi. Anh sẽ gọi trợ lý đặt bàn, dù sao người tới cũng là khách, bữa cơm này chúng ta mời."

Nhận được sự đồng ý của Lục Quân Đình, Lâm Hi Vũ nói luôn với Lâm Hi Càn: "Vậy tối nay anh có tiện không?"

"Có thể."

"Vậy lát nữa em sẽ gửi địa chỉ cho anh sau."

"Được."

Cúp điện thoại xong, cô cho Quai Bảo uống sữa lần nữa, ba người đi dạo một vòng rồi mới trở về. Lục Quân Đình giao chuyện cho trợ lý, nhà hàng đã sớm đặt xong. Lâm Hi Vũ gửi địa chỉ rồi cùng Lục Quân Đình tới trước chờ. Không lâu sau thì Lâm Hi Càn cũng đến.

Lâm Hi Vũ giới thiệu hai người một chút, "Đây là chồng em - Lục Quân Đình, còn đây là Lâm Hi Càn- anh kế em."

Lục Quân Đình chủ động giơ tay ra, "Xin chào."

Lâm Hi Càn bắt tay anh, "Chào Lục tiên sinh."

Lục Quân Đình nói: "Tôi nghe Hi Hi nói anh là quốc tịch Mỹ, hẳn phải dùng tên khác nhỉ?"

"Lipp Hinton."

Lục Quân Đình nói: "Anh Hinton, mời ngồi."

Rõ ràng vừa rồi Lâm Hi Vũ mới giới thiệu tên tiếng Trung của Lâm Hi Càn, thế nhưng Lục Quân Đình lại cố ý không gọi anh là "Lâm tiên sinh". Nhưng Lâm Hi Càn cũng không quan tâm lắm, gật đầu ngồi xuống đối diện với hai vợ chồng Lâm Hi Vũ. Vừa hay nhân viên phục vụ cầm menu tới, Lục Quân Đình hào phóng đưa cho anh, "Anh là khách, cứ tự nhiên gọi món trước đi."

Lâm Hi Càn nói: "Tôi cũng không kén ăn, cứ theo khẩu vị của hai người là được."

Lục Quân Đình nói: "Không cần khách sáo với chúng tôi."

Lâm Hi Vũ cũng nói: "Đúng vậy, anh không cần khách khí đâu. Em không biết khẩu vị của anh, nên anh cứ gọi món trước đi, lát nữa em gọi bổ sung sau."

Lâm Hi Càn cầm thực đơn gọi hai món rồi hỏi Lâm Hi Vũ: "Anh nhớ trước đây em thích ăn kem ly, hay anh gọi giúp em một ly nhé?"

Lâm Hi Vũ đang định từ chối thì Lục Quân Đình đã nói trước cô một bước: "Hi Hi đang trong thời kỳ cho con bú, ăn lạnh không tốt cho cơ thể."

Lâm Hi Vũ nghe vậy liền sững sờ, Lục Quân Đình còn biết cả chuyện này? Lâu lâu anh mới hỏi tình hình mẹ con cô từ thím Ngô, nhưng không ngờ chuyện gì anh cũng biết, thậm chí còn tìm hiểu rất tỉ mỉ.

Lâm Hi Càn kinh ngạc nhìn Lâm Hi Vũ: "Em đang trong thời kì cho con bú?"

Lâm Hi Vũ gật đầu, Lục Quân Đình một bên thắc mắc hỏi: "Anh không biết? Cô ấy không nói cho anh biết sao?"

Rõ ràng giọng điệu Lục Quân Đình rất bình thường, nhưng Lâm Hi Càn nghe vào lại cảm thấy một cỗ trào phúng.

"Anh không biết, thật xin lỗi."

Lâm Hi Vũ vội nói: "Không sao."

Một lát sau món ăn được đưa lên đầy đủ, Lâm Hi Càn hỏi: "Không biết hiện Lục tiên sinh đang làm gì?"

Lục Quân Đình nói: "Kinh doanh nhỏ thôi, chủ yếu về vật liệu xây dựng."

Lâm Hi Vũ thầm nghĩ, hẳn là kinh doanh nhỏ? Chẳng qua Lục Quân Đình khiêm tốn như vậy ngược lại khiến Lâm Hi Vũ rất tán đồng.

"Còn anh? Không biết anh Hinton đang làm việc ở đâu?" Lục Quân Đình hỏi.

"Tôi là bác sĩ ở Bệnh Viện Giang Nguyên."

Lục Quân Đình hỏi chút tình hình sau khi Lâm Hi Càn sang Mỹ rồi lại hỏi chút chuyện thời còn bé của bọn họ. Lâm Hi Vũ lo Lục Quân Đình hỏi Lâm Hi Càn về bệnh tình của anh, dù sao cái này cũng là yếu điểm của Lâm Hi Càn, dù có ý quan tâm cũng khiến người đối diện không thoải mái. Cũng may toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ đều ăn ý không nhắc đến chuyện kia, Lục Quân Đình xem Lâm Hi Càn như người bình thường, lời nói cũng rất lễ độ, giống như thật sự coi Lâm Hi Càn là anh trai cô. Quả thực, không khí trò chuyện hài hòa giữa hai người nằm ngoài dự đoán của Lâm Hi Vũ, cô sợ hai người lần đầu gặp mặt sẽ không tự nhiên.

Ăn được nửa buổi, Lâm Hi Vũ vào phòng vệ sinh rửa tay chút.

"Anh tiếp cận Hi Hi vì cái gì?"

Lâm Hi Vũ vừa đi, giọng điệu Lục Quân Đình liền trở nên lạnh lẽo, anh không thèm che giấu, trực tiếp hỏi.

Lâm Hi Càn kỳ thật không có chút ấn tượng tốt nào với Lục Quân Đình, đàn ông với nhau nên hiểu rất rõ. Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Quân Đình anh liền cảm thấy người đàn ông trước mặt không hề đơn giản, bộ dáng khách khí đều là giả vờ. Quả nhiên Lâm Hi Vũ vừa quay người, giây sau liền hiện nguyên hình. Vì thế thấy thái độ Lục Quân Đình đột nhiên thay đổi 180 độ, Lâm Hi Càn cũng không quá kinh ngạc.

Lâm Hi Càn nói ra: "Tôi không hiểu ý anh."

"Không phải bố nuôi người Mỹ của anh đang lâm vào cảnh nợ nần chồng chất vì vỡ nợ sao? Nếu tôi không nhầm, hẳn là bây giờ anh đang nóng lòng giúp ông ấy trả nợ."

Lâm Hi Càn nghe vậy sắc mặt lập tức đanh lại, "Anh điều tra tôi?"

"Hi Hi còn nhỏ tuổi, thời gian ra ngoài xã hội quá ngắn. Dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn Hi Hi, lại là chồng của cô ấy, nghiễm nhiên có nghĩa vụ giúp cô ấy phân biệt người nào đáng để kết giao. Cho nên mục đích anh tiếp cận cô ấy là vì cái gì? Hay là anh đang nhòm ngó đến tài sản bố mẹ cô ấy để lại? Nhưng phải để anh thất vọng rồi, vợ chồng Lâm tiên sinh một đời bôn ba vì từ thiện, tài sản trong nhà sớm đã chẳng còn lại bao nhiêu. Sau này, vợ chồng Lâm tiên sinh đột ngột rời đi, chỉ để lại cho Hi Hi một đống nợ."

Đây là trắng trợn nghi ngờ mình, Lâm Hi Càn cũng tức giận, "Đó là chuyện riêng của ông ấy, huống hồ ông ấy có thể tự mình giải quyết, cũng không cần tôi trả nợ giúp. Chẳng qua từ nhỏ tôi đã xem Hi Hi là em gái, đến tìm Hi Hi cũng chỉ muốn chiếu cố cô ấy, không hề có chút nào gọi là lợi dụng như anh nghĩ ".

"Chiếu cố?" Lục Quân Đình sắc mặt không chút thay đổi, thậm chí còn dùng đũa gắp đồ ăn bỏ vào bát Lâm Hi Càn, hoàn toàn chính là thái độ nhiệt tình đãi khách, nhưng nói ra câu nào là câu đó đầy gai nhọn, "Nếu thật sự muốn chiếu cố cô ấy thì sao lúc bố mẹ Hi Hi qua đời anh lại không xuất hiện? Vậy mà bố nuôi anh vừa lâm vào cảnh nợ nần thì anh lại tìm đến muốn chăm sóc cô ấy một cách hào phóng như vậy? Vợ chồng Lâm tiên sinh lúc trước đã cứu anh một trận, nhưng lại không biết người mình cứu giúp căn bản chính là một kẻ vong ân phụ nghĩa. Vừa thấy điều kiện cha mẹ nuôi tốt hơn liền trở mặt không quen biết, bao năm qua cũng không hề liên lạc, vậy mà anh vẫn còn mặt mũi xuất hiện trước mặt Hi Hi? Mục đích tiếp cận của anh chẳng lẽ không phải vì lợi ích? Nếu như vợ chồng Lâm tiên sinh dưới suối vàng có biết, hẳn là bọn họ cũng hối hận vì lúc trước đã thu dưỡng loại người như anh."

Lời của Lục Quân Đình đâm thẳng vào tim can Lâm Hi Càn khiến anh ta triệt để bị chọc giận. Lâm Hi Càn bỗng nhiên đứng lên, cầm lấy chén trà trên bàn liền trực tiếp hất lên mặt Lục Quân Đình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh thì biết cái gì?"

Lâm Hi Vũ vừa đi ra từ phòng vệ sinh liền nhìn thấy cảnh này, đã xảy ra chuyện gì? Không phải vừa rồi còn rất tốt sao, lúc cô đi qua cũng thấy Lục Quân Đình đang giúp Lâm Hi Càn gắp thức ăn, không khí giữa hai người không tệ. Không hiểu sao Lâm Hi Càn lại đột nhiên đứng lên hất nước vào mặt Lục Quân Đình.

Lâm Hi Vũ kinh hãi, vội vàng đi tới, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lục Quân Đình lấy khăn giấy chậm rãi lau mặt, đáy mắt lộ ra mấy phần hỏa khí, hỏi: "Anh Hinton đây là có ý gì? Tôi chỉ quan tâm hỏi anh chút, là có phải bố nuôi anh đang lâm vào cảnh nợ nần không, có phải là cần anh giúp đỡ không nhưng không hiểu sao anh lại phản ứng mạnh như vậy. Hi Hi nhận anh là anh kế, nếu anh gặp khó khăn thì với tư cách là chồng của Hi Vũ, tôi vẫn rất sẵn lòng giúp đỡ."

Lâm Hi Vũ ngơ ngác, nợ nần gì, trả nợ gì?

Mỗi khi Lục Quân Đình ra ngoài đều mang theo vệ sĩ, nhưng vì vợ chồng họ muốn đãi khách nên anh bảo vệ sĩ đứng ngoài để Lâm Hi Càn được tự nhiên. Anh sắp xếp họ ngồi một bàn cách khá xa, nhưng hai vệ sĩ kia một mực theo dõi nhất cử nhất động bên này. Vừa thấy có chuyện liền chuẩn bị tới, Lục Quân Đình giơ tay ra hiệu ý bảo chớ vội. Lâm Hi Vũ biết rất rõ nếu không phải vì Lục Quân Đình nể cô thì khẳng định hai vệ sĩ kia đã qua để áp chế Lâm Hi Càn rồi.

Lâm Hi Vũ cũng không biết xảy ra chuyện gì, vừa nãy còn tốt mà, thậm chí Lục Quân Đình còn rất lịch sự gắp thức ăn cho Lâm Hi Càn. Cho dù Lục Quân Đình vô tình làm tổn thương lòng tự trọng của Lâm Hi Càn nhưng cũng không đến mức hất nước vào mặt anh chứ. Lâm Hi Vũ cầm chén lên, nước trà vừa sôi, bưng qua chén cũng đủ phỏng tay.

Lâm Hi Vũ vội vàng nghiêng người hỏi: "Anh không sao chứ? Bị bỏng rồi sao?"

Bộ dáng lo lắng của cô vượt ngoài dự kiến của Lục Quân Đình, trong nháy mắt sự tức giận liền tản bớt, nói: "Không sao."

Lâm Hi Vũ lại nhìn Lâm Hi Càn, lúc này anh ta cũng giận dữ, tay nắm chặt thành nắm đấm phát run. Lục Quân Đình bị hắt nước, Lâm Hi Vũ có phần áy náy, dù sao cũng vì nể cô Lục Quân Đình mới nguyện ý cùng Lâm Hi Càn gặp mặt. Không những cho Lâm Hi Càn mặt mũi mà thái độ đối với Lâm Hi Càn cũng rất chu đáo. Lâm Hi Vũ kỳ thật có chút tức giận, nhíu mày nhìn Lâm Hi Càn nói, "Chuyện này là thế nào? Nước nóng như vậy mà anh hất lên người anh ấy, nhỡ bị thương thì làm sao bây giờ?"

Lâm Hi Càn dần tỉnh táo lại, anh cũng biết hành động vừa rồi của mình đúng là quá mức bốc đồng, chỉ là anh luôn cảm thấy áy náy với bố mẹ Lâm Hi Vũ nhưng không có nghĩa chấp nhận được việc người khác nói mình vong ân phụ nghĩa. Mà Lục Quân Đình vừa nói những lời kia, từng câu từng câu chạm tới ranh giới cuối cùng của anh, cho nên nhất thời nhịn không được muốn xé toạc bộ mặt giả dối kia.

Sợ Lâm Hi Vũ khó xử, Lâm Hi Càn chậm rãi ổn định lại tâm tình của mình, đang định xin lỗi Lục Quân Đình thì thấy người đàn ông kia nhân lúc Lâm Hi Vũ quay mặt ra chỗ khác, đột nhiên thấy khóe miệng hắn cong lên, đáy mắt lộ vẻ châm biếm cùng cảnh cáo. Lâm Hi Càn biết nụ cười kia rõ ràng là đang giễu cợt mình, phảng phất giễu cợt Lâm Hi Càn dễ dàng bị hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Lâm Hi Càn trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức hiểu ra, cảm giác sau lưng phát đến một trận rét lạnh. Anh bỗng nhiên tỉnh ngộ, ra là hắn cố ý chọc tức mình cho nên cố tình nói ra những lời kia. Chẳng trách lúc ấy anh còn thấy kỳ quái, rõ ràng là thái độ cùng giọng điệu đầy châm chọc nhưng lại giả vờ lịch sự gắp thức ăn cho mình. Anh ta cố ý làm vậy là cho Lâm Hi Vũ nhìn, chỉ là lúc đó anh đang tức giận không hiểu vì sao Lục Quân Đình lại điều tra sự tình của bố nuôi, nên không để ý Lâm Hi Vũ đã từ phòng vệ sinh đi ra từ bao giờ. Mà bây giờ, lại cố tình bày ra biểu cảm này với anh, chính là muốn cho Lâm Hi Càn biết là hắn cố ý đấy!

Lâm Hi Càn nắm chặt hai tay, anh ta biết rõ hiện giờ Lâm Hi Vũ cho rằng chính mình hấp tấp tạt nước vào người Lục Quân Đình, nếu như lúc này vạch mặt hắn ta, sợ là Lâm Hi Vũ sẽ càng thêm bất mãn với mình. Mà hiện giờ hai người vừa mới gặp lại, không còn quen thuộc như trước kia nữa, cô nhất định tin tưởng Lục Quân Đình hơn anh.

Lâm Hi Càn biết rõ bây giờ không phải là thời điểm vạch mặt Lục Quân Đình.

Anh kìm nén cơn tức giận đang trào dâng, hít một hơi thật sâu, thành khẩn xin lỗi, "Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút xúc động."

Lục Quân Đình lại đặc biệt hào phóng nói: "Không sao, người trẻ tuổi khó tránh khỏi bốc đồng, tôi cũng không so đo."

Lâm Hi Vũ nghe nói thế lại càng cảm thấy áy náy.

Bữa tối vẫn tiếp tục nhưng không được hài hòa như lúc đầu, ăn xong hai vợ chồng tạm biệt Lâm Hi Càn rồi lên xe. Lâm Hi Vũ lúc ăn cơm không chú ý tới vết ửng đỏ trên mặt Lục Quân Đình, sau khi lên xe liền nói: "Mặt anh đỏ hết rồi, đưa em xem một chút."

"Không vấn đề gì, chỉ là chuyện nhỏ."

"Nhưng vừa rồi nước rất nóng."

"Anh da dày thịt béo, không có gì đáng ngại."

Lâm Hi Vũ trong lòng cảm giác khó chịu, vì nể mặt cô Lục Quân Đình mới gặp mặt Lâm Hi Càn, cho nên anh chịu tai bay vạ gió cũng vì cô.

"Em thay mặt anh ấy xin lỗi anh."

"Liên quan gì tới em, cũng không phải em tạt nước lên người anh."

"Nhưng vì em, anh mới cùng anh ấy gặp mặt. Mà vừa rồi em không tiện hỏi, hai người đến tột cùng là nói cái gì mà anh ấy tức giận như thế?"

Lục Quân Đình nói: "Anh cũng không rõ lắm, chẳng qua anh vừa mới nhắc tới chuyện nợ nần của cha nuôi anh ta, rồi hỏi có phải là đang cần trợ giúp không, anh ta đột nhiên nổi giận."

"Nhưng chuyện này làm sao anh biết được?"

Lục Quân Đình thừa nhận: "Anh đã âm thầm điều tra anh ta. Trước đó em từng đề cập với anh về chuyện gặp lại anh ta, mà anh vốn cẩn trọng, dù sao cũng nhiều năm không liên lạc, em cũng đâu biết rõ những năm này ở Mỹ anh ta đã làm gì. Có lẽ chính em cũng không biết anh ta là người tốt hay kẻ xấu, vì thế anh muốn điều tra một chút."

Lâm Hi Vũ gật đầu, cô biết Lục Quân Đình làm việc luôn thận trọng. Đột nhiên cô có một người anh kế đến tìm, mà anh là chồng cô, muốn điều tra lai lịch cũng không có gì đáng trách.

Lâm Hi Vũ thắc mắc: "Vậy sao anh ấy lại phản ứng dữ dội như vậy? Là tức giận vì anh đã bí mật điều tra sao?"

Lục Quân Đình nói: "Anh không rõ lắm, dù sau đó anh cũng giải thích nguyên do mhưng căn bản anh ta không nhất thiết phải phản ứng lớn như vậy. Anh nghĩ hẳn là anh ta hiểu lầm ý anh."

"Hiểu lầm cái gì?"

"Anh ta cho rằng anh đang nghi ngờ mục đích anh ta tiếp cận em là vì muốn giúp bố nuôi trả nợ, cho nên mới thẹn quá hoá giận."

Lâm Hi Vũ im lặng.

Lục Quân Đình lại nói: "Dù sao em và anh ta đã nhiều năm rồi không gặp mặt, em đâu thể biết được ở nước ngoài anh ta đã trải qua những gì. Mặc dù lúc trước bố mẹ em nhận nuôi anh ta, nhưng đó đều là chuyện thời nhỏ. Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, tốt nhất là em đừng nên quá thân cận với anh ta."

Lâm Hi Vũ hiểu ý anh.

Sau khi Lâm Hi Càn sang Mỹ, cô đúng là vẫn nhớ đến anh, nhớ đến những ngày còn nhỏ. Cho nên lúc anh xuất hiện, trong tiềm thức cô liền có một loại cảm giác thân thiết. Cũng bởi cô không còn thân nhân, mà anh là người duy nhất từng có ký ức về gia đình cô, về bố mẹ cô.

Nhưng lời Lục Quân Đình nói cũng không sai. Dù sao nhiều năm như vậy không gặp lại, cô không biết cuộc sống của anh ở nước ngoài như thế nào, cũng không biết anh đã tiếp xúc với ai. Thôi thì vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.

Lâm Hi Vũ đáp: "Em hiểu rồi."

Sau khi về đến nhà, Lâm Hi Vũ liền tìm thuốc trị bỏng. Lục Quân Đình vẫn còn đang trong phòng làm việc, Lâm Hi Vũ gõ cửa đi vào, đưa thuốc trị bỏng cho anh: "Anh Quân Đình vẫn nên bôi chút thuốc lên mặt đi, lát nữa sẽ dễ chịu hơn nhiều đó."

Lục Quân Đình tạm thời dừng công việc trong tay, lại nhìn lọ thuốc cô đưa tới, không biết nghĩ gì mà dường như tâm tình trở nên rất vui vẻ, trên mặt đều mang ý cười. Anh nói: "Vậy em giúp anh đi."

Lâm Hi Vũ nghĩ anh bị thương là do mình nên cũng không có cự tuyệt.

Lâm Hi Vũ lấy một ít thuốc lên đầu ngón tay, định cẩn thận thoa lên mặt giúp anh, bỗng nhiên Lục Quân Đình duỗi cánh tay dài về phía trước rồi kéo cô vào lòng. Lâm Hi Vũ không kịp ổn định, lảo đảo vài bước rồi ngồi trên đùi anh, mặt đối mặt... thế nhưng tư thế dang chân này thật không lịch sự chút nào.

Hai má Lâm Hi Vũ lập tức ửng hồng, cô bối rối nhìn anh hỏi: "Anh không cho em bôi thuốc sao?"

"Thế này tiện hơn."

"..."