Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế

Chương 33

Lục Trạch Thiên đi đến phòng họp, vừa lúc tan cuộc.

Lặc đoàn trưởng mới từ trong cửa đi ra sau khi thấy Lục Trạch Thiên, hỏi: “Cậu mượn xe làm gì thế? Mở họp cũng không tìm thấy cậu.”

Lục Trạch Thiên còn không chưa kịp nói chuyện, chính uỷ bên trong đã gọi anh: “Tiểu Lục đã trở lại? Nhanh vào đây.”

“Vâng!” Lục Trạch Thiên cao giọng một câu, gật gật đầu với Lặc đoàn trưởng, thuận thế liền không giải thích, vòng qua hắn vào phòng họp.

Lặc đoàn trưởng nhìn cửa đóng chặt, biểu tình trên mặt có chút khó coi.

Cái thái độ gì? Cho dù hai người bọn họ đồng cấp, mình cũng là tiền bối có được không! Lãnh đạm có lệ như vậy sao?

Hắn hơn 40 mới lên tới đoàn trưởng, nhưng Lục Trạch Thiên hơn 20 thì thăng, bộ đội không ai không hâm mộ anh. Người tài thật sự có bản lĩnh ở đây, mọi người ghen tị thì ghen tị, vẫn là chịu phục.

Nhưng Lặc đoàn trưởng chính là trong lòng rất không thoải mái, còn không phải là đối với phương diện máy móc, khoa học kỹ thuật am hiểu một ít sao? Bên trên tại sao coi trọng cậu ta như vậy?

Phương diện khác, ai còn không phải một tay cừ? Lúc hắn chấp hành nhiệm vụ, cũng không từng kinh sợ qua! Đều xử lý rất đẹp mắt.

Từng học đại học, hiểu biết khoa học kỹ thuật chính là có bản lĩnh?

Lặc đoàn trưởng thở dài đi rồi, thầm nghĩ mình thật sự là xem không hiểu, học không vào những cái đó, không phải hắn không nỗ lực.

Nghẹn tim.

Đến nhà ăn ăn cơm, Lặc đoàn trưởng sau khi nghe nói Lục Trạch Thiên trở về, sau nghe được tin tức không trực tiếp đến bộ đội, mà là đưa vợ con về nhà trước, lập tức nhăn mày lại.

“Thái độ có vấn đề, công sự làm trọng cậu ta không hiểu sao?”

Người bên cạnh nói chuyện phiếm nghe vậy nhanh chóng câm miệng, liếc mắt nhìn nhau một cái sau lại không nói chuyện nữa, nhanh chóng cơm nước xong xuôi thì trướt đi.

Sau đó việc này không biết như thế nào lại truyền đến, nói Lặc đoàn trưởng phê bình thái độ Lục Trạch Thiên không đoan chính, lại nói Lục Trạch Thiên lấy công mưu tư...

Thời điểm buổi chiều, lời này truyền tới lỗ tai Trịnh chính ủy, ông ở trên tiểu hội trước mặt mọi người hỏi Lục Trạch Thiên chuyện gì xảy ra.

Lặc đoàn trưởng bên cạnh Lục Trạch Thiên nghe xong đều có chút sững sờ, không nghĩ tới hắn thuận miệng nói, lại có thể bị truyền thái quá như vậy.

“Hôm nay là sinh nhật long phượng thai, tôi và Tần Thi mang bọn nhỏ đến huyện đi dạo, đây vẫn là lần đầu tiên tụi nó vào huyện, sợ tụi nó bị giao thông công cộng chen lấn, liền xin mượn xe,” Vẻ mặt Lục Trạch Thiên nhàn nhạt giải thích: “Trên nửa đường, thân thể Tần Thi không thoải mái, tôi bèn đưa bọn họ về nhà, lúc này mới chạy tới.”

Bộ trưởng hậu cần gật đầu, “Mượn xe vẫn là chiều qua tôi phê.”

“Công sự quan trọng, nhưng người nhà cũng quan trọng,” Trịnh chính ủy nhìn về phía Lặc đoàn trưởng, “Hôm nay vốn là Lục Trạch Thiên nghỉ phép, không đến tôi cũng không thể nói gì, nhưng cậu ấy vẫn tới đấy, công sự cậu ấy vẫn rất coi trọng.”

Lục Trạch Thiên nổi danh chiến sĩ thi đua, quanh năm không nghỉ phép, mỗi ngày công tác, đây đều là mỗi người trong bộ đội biết được. Anh lúc này mới nghỉ phép một lần, còn bị nửa đường bắt tới, lời nói này của Lặc đoàn trưởng có chút khắc nghiệt.

Lặc đoàn trưởng có chút nóng nảy, “Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ nói một câu công sự làm trọng, không hiểu được sao lại xuyên thành cái dạng này, tôi không có phê bình cậu ta nha!”

Trịnh chính ủy phất phất tay, “Được rồi, anh về sau chú ý chút.” Ông biết được Lặc đoàn trưởng có chút ý kiến với Lục Trạch Thiên, nhưng không phải người có ý xấu, chỉ là tính tình nóng nảy cổ hủ lại cố chấp toàn cơ bắp chút.

Hiện tại ông nói điều này, cũng không có ý tứ muốn trách cứ ai, chỉ là nhắc nhở Lặc đoàn trưởng sau này đừng không lựa lời, nói cái gì đều ra bên ngoài nói, làm gì cũng chú ý một ít.

Ông biết Lặc đoàn trưởng không có ý xấu, người khác liền cho rằng hắn có ý kiến với Lục Trạch Thiên, đều là chiến hữu, hài hòa ở chung mới là vương đạo, làm ra ít lời truyền lại lộn xộn ảnh hưởng không tốt.

Lặc đoàn trưởng muốn nói cái gì rồi lại thấy Trịnh chính ủy nói về chính sự, chỉ có thể lên tiếng, nghẹn hết lời nói ở trong lòng.

Họp xong, Lặc đoàn trưởng đuổi kịp Lục Trạch Thiên, nói xin lỗi với anh, “Tôi không biết cậu hôm nay nghỉ phép, mới nói một câu như vậy, xin lỗi, tôi thật sự không có ý gì khác, bọn họ đều là truyền loạn.”

Lục Trạch Thiên gật đầu, “Tôi biết, tôi không để ý.”

Lặc đoàn trưởng còn muốn nói gì nữa, Lục Trạch Thiên lại là xin lỗi cười cười, nói: “Con nhỏ còn ở nhà chờ tôi ăn sinh nhật, tôi đi trước, hẹn gặp lại.”

Nói xong, liền sải bước rời đi.

Lặc đoàn trưởng thở dài thật sâu, chắp tay sau lưng trở về nhà.

Sau khi về nhà, vợ hắn thấy tâm trạng hắn không được tốt, bèn hỏi hắn làm sao vậy. Lặc đoàn trưởng nói việc này ra, biểu tình vợ hắn cũng khó coi, “Ai thế, truyền lời loạn, nói nhảm!”

Lặc đoàn trưởng phiền lắm, không muốn nghe bà vợ dong dài chuyện này, xoay người đi rửa mặt.

Vợ Lặc đoàn trưởng bị hắn làm tâm tình cũng không tốt, một mình ngồi trên sô pha quăng ngã đập đánh, trong lòng thầm hận mấy người miệng tiện đó.

……

Không giống như bọn họ, Lục Trạch Thiên sau khi về nhà nhìn thấy bọn nhỏ đều vây quanh cạnh lò nướng trong sân, ngồi xổm thành một loạt không biết đang nhìn cái gì.

Lục Trạch Thiên đẩy cửa đi vào, bọn nhỏ cũng chỉ là quay đầu nhìn thoáng qua, gọi một tiếng “Ba ba” rồi tiếp tục nhìn lò nướng chằm chằm không chớp mắt.

Cái có lệ này, làm Lục Trạch Thiên cũng không nhịn được vui vẻ, “Các con đang nhìn cái gì?”

An An lập tức trả lời nói: “Mẹ nướng bánh sữa bò trứng gà, chúng con giúp canh thời gian.”

Lục Trạch Thiên nhướng mày, liền nói trong không khí sao tràn ngập mùi thơm như vậy, hoá ra là đang nướng bánh kem.

“Mẹ con rất lâu trước đây để ba giúp xây lò nướng, sau khi xây xong lại chỉ nướng khoai lang đỏ khoai tây, thì ra công dụng chân chính là cái này à.”

Ba đứa nhỏ nghe vậy quay đầu nhìn Lục Trạch Thiên, lại nhìn về phía phòng bếp, sau đó long phượng thai liền giống như đóa hoa, vừa nhìn chính là rất vui vẻ.

Cố Thanh Hải có chút uể oải, sinh nhật nó sớm qua rồi, lúc ấy Tần Thi còn không chưa tới, thật đáng tiếc……

“Cẩn thận đừng bị phỏng đó.” Lục Trạch Thiên dặn dò một câu, thì về phòng rửa mặt thay quần áo.

Mới đổi xong quần áo đi ra, Lục Trạch Thiên đã nghe thấy bọn nhỏ hét lên, ríu rít kinh hô không thôi. Chờ sau khi kéo cửa phòng đi, ngửi thấy hương vị thơm ngọt mê người trong không khí, cũng nhịn không được cười rộ lên.

Một nhà bọn họ đều là thích ăn ngọt, bánh ga tô này mùi thơm quá bá đạo, bọn nhỏ quá vui mừng.

Tần Thi dùng giẻ lau thật dày lấy chậu bánh ga tô ra, đặt trên bàn cơm, chuẩn bị để nguội một hồi lại gỡ khuôn, nhưng bọn nhỏ đều mắt trông mong nhìn, thèm đến không được, Tần Thi bèn kêu Lục Trạch Thiên lại đây giúp.

“Lật ngược cái này lại, gõ bánh xuống, cẩn thận đừng làm vỡ.”

Lục Trạch Thiên gật đầu, đi tới lót một miếng giẻ lau liền bắt đầu động tác.

Tần Thi nhìn anh chỉ dùng một miếng giẻ lau, trong lòng cảm thán quả nhiên là vô tình thiết thủ, thật sự không biết sợ nóng mà.

Dùng tốt!

Lục Trạch Thiên rất nhanh gõ bánh xuống, “Đoang” một cái dừng ở trên thớt, còn bắn hai cái.

“Oa ——” long phượng thai kinh hô ra tiếng, Cố Thanh Hải cũng là mở to hai mắt nhìn.

Ngoại trừ bên ngoài có chút màu caramel, chỗ khác đều là vàng óng, không bị cháy.

Tần Thi duỗi tay đè đè bánh ga tô, mềm như bông, rất Q đạn (*), tức khắc vừa lòng. Lần đầu tiên làm cũng không có lật xe, cô quả nhiên lợi hại!

(*) Q đạn: Mô tả thức ăn rất đàn hồi khi ăn. Bản thân "Q" có thể mô tả thức ăn rất đàn hồi, rất nhai.

Tần Thi cầm dao, cắt vỏ bánh xuống, để lại phần phôi bánh bóng loáng vuông vức, đem mẩu thừa cho bọn nhỏ.

“Những thứ này các con ăn trước, cái kia chờ mẹ đánh kem làm bánh ga tô.”

“Được ạ!” Bọn nhỏ gấp không chờ nổi cầm lấy mâm bánh ga tô, sau khi nhét vào trong miệng, lập tức đôi mắt nhấp nhoáng ánh sáng lên.

“Rất ngọt!”

“Thơm quá ~”

“Ăn rất ngon.”

Ba đứa nhỏ che miệng, trước nay không ăn qua tư vị mềm ngọt, khiến bọn nó đều luyến tiếc nuốt xuống.

Tần Thi buồn cười nhìn bọn nó, cầm lấy một khối nhỏ đưa cho Lục Trạch Thiên, “Nếm thử.”

Lục Trạch Thiên tiếp nhận, ăn một lần sau ánh mắt cũng thay đổi, “So với bánh trứng gà ăn ngon hơn.”

Tần Thi đắc ý hừ một tiếng, đây chính là cô nghiên cứu rất lâu đó, thậm chí để người ta đi thành phố mang theo mỡ bò cho cô, so với bánh trứng gà niên đại này ăn ngon hơn vậy không phải bình thường sao.

An An nhấc tay, có chút đau lòng giải thích: “Mẹ bỏ rất nhiều rất nhiều trứng gà, sữa bò và đường, đương nhiên ăn ngon!”

Lục Trạch Thiên nhìn con bé cười, vừa mới chuẩn bị nói gì, lại bị cô nhét qua một cái chậu, “Ăn rồi thì mau giúp đi, cái này rất phí sức lực đó.”

Vốn là buổi chiều phải làm, nhưng ai biết Lục Trạch Thiên lâm thời lại đến bộ đội, hơn 5 giờ mới trở về.

Tần Thi chuẩn bị món phụ trước, kém chờ Lục Trạch Thiên trở về lại đánh. Nếu là dựa vào một mình cô, vậy đêm nay ăn không được cơm, chỉ lo đánh kem.

Niên đại này không có gelatin, kem Tần Thi chuẩn bị dùng sữa bò nguyên chất và mỡ bò, đường làm, cái này hoàn toàn có thể, chẳng qua vị sẽ rất dày nặng, thích hợp làm kẹp nhân không thích hợp đắp hoa.

Nhưng niên đại này, đâu cần chú ý như vậy, có thể làm ra kem đã không tồi, quản nó dày nặng hay không.

Tần Thi để Lục Trạch Thiên làm tay đánh kem, mình vừa nhìn chằm chằm anh, vừa bắt đầu xào rau nấu cơm.

Đánh kem cũng không phải là một việc dễ dàng, đặc biệt Lục Trạch Thiên còn chỉ lấy chiếc đũa, kia thật là Tần Thi đều đã làm xong cơm, kem còn kém chút ý tứ, chưa có đánh xong.

Tuy là Lục Trạch Thiên, đều mệt trán đổ mồ hôi, cánh tay bủn rủn.

Tần Thi thấy không sai biệt lắm, thì đổi với Lục Trạch Thiên, tự mình ra tay.

Ba đứa nhỏ nhìn muốn hỗ trợ, nhưng lại không mở miệng, chỉ có thể mắt trông mong nhìn.

Bọn nó biết mình quá nhỏ, làm cũng vô ích, là lãng phí thời gian.

“Mệt mỏi quá, ba mẹ hai người vất vả.” An An nhìn Tần Thi và Lục Trạch Thiên, đột nhiên nói một câu như vậy.

“Ừm ừm! Vất vả!” Bình Bình nhu nhu nói: “Về sau sinh nhật không cần làm.”

Bọn họ nhìn đều mệt, không nghĩ tới thứ này phức tạp như vậy.

Cố Thanh Hải cũng nói: “Mẹ, con giúp mẹ làm một hồi đi.” Nó cũng là đứa trẻ lớn rồi, sức lực vẫn là có một chút.

Hai người Tần Thi ngẩng đầu nhìn bọn nó, cười rất ôn nhu, con cái hiểu chuyện thật sự chữa khỏi người, cho dù mệt mỏi, cũng cảm giác không phí công vất vả.

“Vậy con đến đây đi.” Tần Thi đưa bát đánh kem tốt rồi cho Cố Thanh Hải, mình đi lấy phôi bánh ga tô và trái cây, lọ đào vàng lại đây.

Thấy Cố Thanh Hải đánh một hồi, Tần Thi nhìn gần được rồi để nó lấy chậu lại đây cho cô xem, sau khi cô xem qua xác nhận xong, nhanh chóng bắt đầu làm bánh ga tô.

Tần Thi cắt phôi bánh ga tô ra thành nhiều tầng, lớp dưới cùng đặt đào vàng cắt nhỏ, sau đó phết kem lên, đắp lên một tầng phôi bánh khác, làm hai tầng kẹp không giống nhau.

Sau đó mới bắt đầu phết nhiều kem lên trên, từng chút từng chút san bằng. Không có công cụ, làm cái này thật sự là tốn công, Tần Thi sợ cơm lạnh để cho bọn họ ăn trước, mình lập tức tới.

Nhưng không một ai nguyện ý ăn trước, đều vây quanh bên người cô, bồi cô, nhìn cô làm bánh.

Tần Thi động tác nhanh hơn, thấy gần phẳng phiu, thì bày biện lên trên một múi quýt và táo, làm cái hoa văn.

Hoàn toàn xong việc, mọi người nhìn chiếc bánh kem này, cười đôi mắt đều mê thành một đường nhỏ.

Mọi người rửa tay ngồi xuống, Tần Thi đặt bánh kem ở chính giữa bàn ăn, để long phượng thai nhắm mắt ước nguyện.

Cô là muốn cắm ngọn nến, đáng tiếc trong nhà chỉ có hai cây nến thô màu trắng, không đẹp lắm, cô liền đánh mất cái ý niệm này.

Long phượng thai đầy mặt tươi cười nhắm mắt lại, nghiêm túc ước nguyện, lúc này mới mở mắt, chờ mong nhìn Tần Thi, “Thật sự có thể thực hiện sao?”

“Có thể!” Bình Bình vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Tần Thi nhướng mày, hỏi: “Các con ước nguyện vọng gì?"

Cố Thanh Hải vội vàng ngăn cản: “Nói ra sẽ không linh nghiệm!”

Nhưng không còn kịp rồi, long phượng thai cùng lúc với Cố Thanh Hải, nói ra nguyện vọng tụi nó ước.

“Con hy vọng sau này sinh nhật, người một nhà chúng ta đều trải qua bên nhau!”

Long phượng thai vào giờ phút này, tâm linh tương thông, tụi nó trăm miệng một lời nói ra lời giống nhau như đúc.

Sau khi nói xong, nghe thấy Cố Thanh Hải nói lại kinh hãi, kinh hoảng nhìn về phía Tần Thi và Lục Trạch Thiên: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Chúng con nói ra rồi!”

Lục Trạch Thiên vừa mới chuẩn bị an ủi tụi nó, Cố Thanh Hải lại nói: “Nếu là nguyện vọng này mà nói, hẳn là có thể thực hiện.”

Nói, liền nhìn về phía Tần Thi, chờ mong hỏi: “Đúng không? Mẹ.”

Lục Trạch Thiên lập tức quay đầu nhìn Tần Thi, chỉ thấy Tần Thi cười cười, nói: “Nhưng các con sẽ luôn lớn lên, kết hôn, cùng người khác xây dựng gia đình của mình, chúng ta không có khả năng vẫn luôn làm bạn bên người các con.”

Trái tim Lục Trạch Thiên, thoáng cái đã chìm xuống.

Bọn nhỏ cũng chu miệng lên, “Chúng con không lớn lên không kết hôn!”

Cố Thanh Hải cũng gật đầu: “Chúng con muốn cùng hai người ở bên nhau cả đời.”

Tần Thi cười nói: “Người luôn phải lớn lên, chẳng qua cho dù các con trưởng thành, chúng ta cũng có thể cùng nhau ăn sinh nhật nha.”

“Đến lúc đó chỉ sợ các con không kiên nhẫn, không vui tới tìm mẹ ăn sinh nhật chúc mừng đâu.”

Cố Thanh Hải cứng cổ nói: “Mới sẽ không! Chúng con muốn vẫn luôn ở trong nhà!”

Long phượng thai gật đầu theo.

Tần Thi sờ sờ đầu của nó, cười nói sang chuyện khác: “Ăn sinh nhật, không nói cái này, nhanh ăn cơm đi, đều thả lỏng một trận.”

“Vậy mẹ đáp ứng bọn con, sau này đều phải cùng chúng con ăn sinh nhật, mỗi một năm!” Cố Thanh Hải quật cường nhìn Tần Thi.

Long phượng thai đi theo phụ họa: “Không sai không sai!”

Ngay cả Lục Trạch Thiên, cũng là chuyên chú nhìn chằm chằm Tần Thi, muốn biết đáp án của cô.

Tần Thi cười: “Đương nhiên, chỉ cần các con nguyện ý.”

Cố Thanh Hải cười, Lục Trạch Thiên cũng buông lỏng tay nắm chặt không biết khi nào ra.

“Ăn cơm ăn cơm.”

“Được ~”

“A! Thịt ăn ngon quá! Mẹ, cái này gọi cái gì?” Giọng An An mơ hồ không rõ vang lên.

“Sườn heo chua ngọt.”

“Ô ô, nước! Nước! Cay!” Bình Bình che miệng, duỗi tay với Lục Trạch Thiên.

Lục Trạch Thiên vội vàng lấy nước uống cho nó, “Không thể ăn cay còn một hai phải ăn.”

Bình Bình uống mấy ngụm nước, “Hít hà hít hà” cười, nó thấy An An ăn ngon, thì cũng muốn nếm thử.

Tần Thi gắp cá hấp cho Cố Thanh Hải bên người gắp đũa không tới, sau khi Cố Thanh Hải nhìn là phần ức cá không có xương, nhếch miệng ra cười toe toét.

Lục Trạch Thiên ngại bánh kem có chút vướng bận, bèn bưng nó đặt ở một bên, An An vội vàng lại kêu lên: “Ba ba ba ba! Ba muốn cầm nó đi chỗ nào!”

Lục Trạch Thiên có chút bất đắc dĩ: “Chỉ là đặt sang một bên, đợi lát nữa cơm nước xong lại ăn cái này.”

An An nghe vậy lập tức vùi đầu lùa cơm: “Ba đừng lấy đi, con ăn xong rồi nè!”

Lục Trạch Thiên nghiêm mặt, giọng điệu nghiêm túc lên: "Lo ăn cơm cho tốt.”

An An tâm tâm niệm niệm bánh, thấy vẻ mặt Lục Trạch Thiên thay đổi, lập tức không dám lại lắm miệng, ngoan ngoãn nghiêm túc ăn cơm.

Tần Thi hơi hơi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Sinh nhật con, không cần dữ như vậy.”

“Đúng vậy đúng vậy!” Có Tần Thi chống lưng, An An lại hăng hái.

Lục Trạch Thiên không có cách nào, chỉ có thể câm miệng, ngồi xuống ăn phần mình.

An An vừa thấy “Thắng lợi”, lập tức cùng Bình Bình lặng lẽ cười hì hì.

Không khí lại khôi phục nhẹ nhàng và vui vẻ thường ngày.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Thi: Đến lúc đó mẹ và Lục Trạch Thiên không ở cùng nhau, chỉ cần các con nguyện ý bay đến thành thị khác, hoặc là bằng lòng mẹ đặc biệt trở về ăn sinh nhật với các con đều không thành vấn đề.

Hôm nay Tần tỷ lại là một ngày không có cảm tình.