Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế

Chương 22

Trong lúc ra chơi, học sinh tranh thủ thời gian ra ngoài đi vệ sinh, nghỉ ngơi chơi đùa, trên hành lang đầy người.

Lúc Tần Thi đi xuống dưới lầu, cơ hồ là tất cả bạn học đều chăm chú nhìn cô, đầy mắt đều là tò mò.

Lòng yêu cái đẹp mọi người đều có, trẻ con cũng giống vậy, bọn họ bỗng nhiên thấy cô giáo xinh đẹp, nhất định là phải nhìn hơn hai lần.

“Cô giáo ban nào vậy? Sao trước kia chưa từng thấy qua?”

“Dạy tiếng Anh à? Rất thời thượng nha!”

“Tóc cô ấy với váy thật đẹp, lớn lên cũng thật xinh đẹp.”

Nam sinh sau khi thuận miệng hỏi một câu, phát hiện mọi người cũng không rõ ràng lắm, thì rất nhanh vứt Tần Thi ra sau đầu, tiếp tục chơi đùa. Nhưng các nữ sinh lại là bắt đầu xì xào bàn tán đối với bóng dáng Tần Thi, thảo luận cách ăn mặc của cô.

Người niên đại này mặc quần áo màu sắc cơ bản chỉ vài loại trắng, xám, lam, đen, cũng không chú trọng cách ăn mặc. Đột nhiên xuất hiện một người tinh xảo xinh đẹp lại thời thượng, rất nhanh đã khiến cho mọi người chú ý.

Không chỉ học sinh tò mò, ngay cả những người lớn cũng hoài tâm sự.

Có người giống như Trương Diễm Lệ, động tâm muốn mặc cùng kiểu với Tần Thi, gặp Tần Thi thì lén lút nhìn chằm chằm cô, cẩn thận nhìn cô là trang điểm như thế nào, quần áo là bộ dáng gì, về sau trở về bản thân cân nhắc làm.

Nhưng càng nhiều người vẫn cảm thấy cô lẳиɠ ɭơ, cả ngày mặc váy, trang điểm vẽ lông mày không thành thật, quyến rũ, không biết muốn làm gì.

Khi biết được Tần Thi là vợ sau Lục Trạch Thiên cưới về, vẫn là từ nông thôn đến, một đám càng chướng mắt cô. Vì tiền là có thể làm mẹ kế cho người ta, cũng không phải người tốt đẹp gì.

Lục Trạch Thiên là bộ đội công nhận lạnh lùng, đối với bất luận phụ nữ nào cũng lãnh lãnh đạm đạm. Người thích anh nhiều không đếm xuể, sau khi anh và Mạc Linh ly hôn, cũng có không ít người bằng lòng làm mẹ cho ba đứa trẻ, nhưng anh chính là không đồng ý.

Một chuyến đưa mẹ mình về quê này, đột nhiên liền kết hôn, ai biết sau lưng có chuyện gì chứ!

Bây giờ lại nhìn Tần Thi như vậy, không ít người đều cảm thấy là cô câu dẫn Lục Trạch Thiên.

Nhưng mọi người nghĩ thì nghĩ, bát quái thuộc về bát quái, nhưng cũng chưa nhảy đến trước mặt Tần Thi, chỉ là ở trong lòng ngẫm lại, tâm sự với người quan hệ tốt mà thôi.

Tần Thi không nghe được đồn đãi, nhưng cảm nhận được rất nhiều người ánh mắt khác thường, hâm mộ, khinh thường, chán ghét, thích, tán thưởng, đáng khinh…… Vân vân, đều có đủ loại.

Tần Thi căn bản không để bụng điều tiếng bên ngoài, không bị quấy nhiễu chút nào, vẫn như cũ làm theo ý mình, mỗi ngày ra cửa đều ăn mặc xinh đẹp.

Trương Diễm Lệ cầm bản vẽ kiểu dáng của Tần Thi xong thích đến không được, cầm nó liên tục khen ngợi, “Mấy cái này tôi đều muốn, quá xinh đẹp, tôi đã tưởng tượng ra thành phẩm là cái dạng gì rồi!”

Dứt lời, lại thở dài, “Đáng tiếc túi tiền quá mỏng, không thể có được toàn bộ. Hơn nữa trời cũng dần dần lạnh, váy cũng không mặc được bao lâu.”

Tần Thi dùng tay chọn hai cái trong đó, cười khẽ nói: "Hai bộ này có thể sử dụng vải nỉ hoặc là da lông cao cấp dệt, làm đẹp như nhau.”

Trương Diễm Lệ thở dài thật sâu, “ Cô muốn đào rỗng túi tiền của tôi đây mà!”

Tần Thi chỉ cười.

“Vậy làm cái này trước đi, để tôi mặc một đoạn thời gian trước, cái khác về sau lại nói.” Trương Diễm Lệ rối rắm nửa ngày, gian nan lựa chọn một cái trong đó.

Tần Thi rũ mắt vừa thấy, là một chiếc váy dài tay kiểu Pháp cổ vuông, rất ưu nhã thục nữ.

Tần Thi hỏi: “Cô muốn màu gì? Cái này bất kể là xanh đậm, màu trắng, đen nhánh hay là hoa nhí, đều rất đẹp.”

Trương Diễm Lệ vừa nghe, lại bắt đầu rối rắm một vòng nữa, hơn nửa ngày sau, mới quyết định lấy màu xanh đậm.

“Tôi không thích màu đen, váy trắng và hoa nhí tôi có nhiều lắm rồi, vẫn là xanh đậm lam đi, màu sắc này cũng trang trọng chút, rất được lòng mọi người.”

Dứt lời, Trương Diễm Lệ lệ lại nhìn về phía Tần Thi, hỏi cô: “Gần đây có rất nhiều tin đồn nhảm nhí cô nghe thấy không?”

Tần Thi không sao cả trả lời: “Quản bọn họ làm gì, tôi tự mình ăn mặc là lấy lòng bản thân, cũng không phải lấy lòng bọn họ, thích nói thì nói đi thôi, tôi không sao cả.”

Cô sớm biết sẽ xuất hiện tình huống như vậy, nhưng vẫn lựa chọn làm như vậy, dù sao mình ăn mặc xinh đẹp, thì bản thân cao hứng.

“Tôi thích trang điểm bản thân,” Tần Thi thu hồi bản vẽ, nhàn nhạt nói: “Bọn họ là ai? Dựa vào cái gì khiến tôi phải ủy khuất chính mình, mặc những bộ quần áo tôi không thích đó?”

“Tôi mặc cái gì liên quan chuyện gì đến bọn họ? Hơn nữa, đặc khu thành phố lớn bên kia, quần áo trang điểm phái nữ càng đa dạng, quần áo đỏ vàng xanh lục nhiều hơn, tôi mặc một chút cũng không khác người.”

Quần áo Tần Thi cũng đều là loại màu lam, màu xám, màu đen, màu trắng, vàng nhạt, hình thức cắt may cũng không khoa trương, nhiều lắm thì bóp eo, hiện ra chút đường cong mà thôi.

Những bộ đồ bó, váy bao mông, tu thân càng hiện dáng người đó Tần Thi nghĩ cũng không nghĩ tới.

Trương Diễm Lệ ngẩng đầu nhìn Tần Thi, hiện tại cô mặc chính là sơ mi trắng cổ sen và váy dài hoa nhí. Cô bỏ áo sơ mi trong váy, hiện ra vòng eo mảnh khảnh.

Tóc dài buộc thấp sau đầu, dây buộc tóc cùng màu với váy, ưu nhã trí thức lại giỏi giang, vô cùng đơn giản, nhưng lại mười phần thời thượng.

“Đặc khu là đặc khu, nơi này là nơi này,” Trương Diễm Lệ dùng cánh tay chống đầu nhìn Tần Thi, nói: “Người nơi này tư tưởng còn chưa chuyển biến……”

“Nơi này là quân trang, quần áo lao động, áo sơ mi quần thiên hạ, mặc váy cũng sẽ bị nhìn nhiều hơn, càng đừng nói cô biết trang điểm như vậy, dáng người tốt lại xinh đẹp,” Trương Diễm Lệ thở dài: “Cho dù cô mặc vô cùng đơn giản, nhưng cũng là vẻ đẹp người nơi này chưa từng thấy.”

Tần Thi nhìn về phía Trương Diễm Lệ, nói: “Loại hiện tượng này sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi, một ngày nào đó, đầy đường đều sẽ là váy hoa.”

Trương Diễm Lệ tâm tình rất là mất mát: “Đó khẳng định không phải hiện tại.”

Tần Thi: “Nhanh thôi.”

Trương Diễm Lệ nghiêng đầu nhìn cô, Tần Thi hơi hơi gợi lên khóe miệng, “Cô không phát hiện, cô giáo trong trường học, mặc váy nhiều lên rồi?”

Trương Diễm Lệ ngồi ngay ngắn: “Cái này là thật sự, váy mấy cô ấy vẫn là dáng vẻ ngày đầu tiên khai giảng cô mặc đấy!”

Nói xong, cô ấy lại nhìn thoáng qua óc bánh quai chèo Tần Thi bện, “Bện tóc cũng nhiều lên, rất nhiều đều là học theo cô.”

Tần Thi hơi hơi nâng cằm lên, cố ý nói: “Cũng không phải vậy, phỏng chừng mấy ngày nữa, dây buộc tóc cũng sẽ nhiều hơn. Có tôi chong chóng đo chiều gió làm thay đổi một cách vô tri vô giác mọi người, tin tưởng rất nhanh thôi sẽ đánh vỡ bảo thủ, để nhóm nữ giới cũng bắt đầu ăn mặc.”

“Qua mấy ngày nữa làm xong váy cho cô, đến lúc đó chúng ta cùng mặc” Tần Thi cười tủm tỉm nói: “Một người mặc, bọn họ cảm thấy tôi lạc loài, nhưng mỗi người đều mặc như vậy, đó chính là bình thường, đại chúng.”

Tần Thi đứng lên, vỗ vỗ bả vai Trương Diễm Lệ, nói: “Đến lúc đó cô giúp tô tuyên truyền nhiều hơn, lôi kéo những người này mặc cùng chúng ta, mọi người đều có tâm lý tùy chúng, người mặc nhiều, thì không ai nói xấu.”

Trương Diễm Lệ trêu ghẹo nói: “Hay đó, cái này cô còn không kiếm lời ngất trời! Không phải nên trả phí quảng cáo cho tôi?”

Tần Thi nghiêng mắt nhìn cô ấy một cái, cười nói: “Nhiều lắm cho cô chút phí tuyên truyền, phí quảng cáo là tôi tự mình làm được không nào!”

Trương Diễm Lệ cười ha ha, hai người cười đùa vài câu, lúc này mới tách ra.

Tần Thi dạy lớp buổi chiều xong, thì chuẩn bị về nhà, lúc đi đến trường tiểu học, lại gặp Lý Thiên Thiên.

Tần Thi vốn không có ý định để ý cô ta, nhưng không nghĩ tới cô ta lại ngăn cản cô, trà ngôn trà ngữ mở miệng: “Ây dô, cô giáo Tần thật trùng hợp mà, nếu đã gặp được cô rồi, vậy tôi nhắc nhở cô một chút nhé.”

“Bạn học Cố Thanh Hải đánh nhau với bạn học khác, bị chủ nhiệm ban phạt, đứng 1 tiết ở hành lang,” Trên mặt Lý Thiên Thiên cảm thán, thật ra trào phúng nói: “Mẹ kế không dễ làm à, trẻ nhỏ khó dạy, thật là vất vả cô rồi.”

“Đúng rồi, tiếng Anh của cô cũng không tồi, trở về dạy bù cho đứa nhỏ đi, bọn nó bị phạt đứng, bỏ lỡ tiết tiếng Anh, chẳng qua cô ngàn vạn lần đừng đánh nó,” Lý Thiên Thiên còn đang ở đó đổ thêm dầu vào lửa, “Cho dù thằng bé không nghe lời nghịch ngợm, nhưng đánh trẻ con chính là không tốt.”

Tần Thi nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, mỉm cười nói: “Đứa nhỏ nhà tôi tôi biết, nó sẽ không chủ động gây chuyện đánh nhau.”

“Đúng rồi, cảm ơn cô giáo Lý nhắc nhở tôi,"" Tần Thi nhẹ nhàng cười nhìn Lý Thiên Thiên, nói: “Cô giáo Lý không phải dạy tiếng Anh năm 3, 4 sao? Đứa nhỏ nhà tôi hẳn cũng là cô dẫn dắt nhỉ? Cô để thằng bé đứng ở hành lang? Không gọi trở về nghe giảng?”

“Cô giáo Lý, cho dù đứa nhỏ bị phạt đứng, nhưng cô cũng nên gọi bọn nó về phòng học, vừa nghe giảng vừa đứng sao?” Tần Thi khẽ nhíu mày, “ Để bọn nó đứng ở bên ngoài cũng không tốt.”

Lý Thiên Thiên nghe Tần Thi đem lời mình nói trả về toàn bộ, lập tức giận sôi máu. Nhưng cô ta lại không thể làm gì, dù sao cũng là bản thân không nhịn xuống được đi lên nói chuyện với con ả trước.

Lý Thiên Thiên áp xuống lửa ác trong lòng, cười nói: “Là tôi không đúng, tôi vốn nghĩ chủ nhiệm ban phạt, tôi cũng không tiện làm cô ấy mất mặt mũi……”

Vẻ mặt Tần Thi nghiêm túc lên, “Lời này không đúng, thân là giáo viên, quan trọng nhất chính là giáo dục bọn nhỏ. Dùng cách xử phạt về thể xác vốn cũng là không đúng, cô cho dù gọi bọn nhỏ trở về ngồi xuống thì có thể thế nào?”

“Sợ chủ nhiệm ban mất mặt? Cô ta là vị nào? Mặt mũi lớn như vậy?” Tần Thi nhìn về phía Lý Thiên Thiên, ánh mắt khó hiểu, “Cô là đi dạy học và giáo dục, lại không phải đi quan đấu, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Huống hồ chủ nhiệm ban các cô cũng không phải cái loại người bụng dạ hẹp hòi này nhỉ?”

Lý Thiên Thiên nhìn ánh mắt Tần Thi, thoáng cái liền nắm chặt nắm tay, “Lời này của cô là nói cái gì vậy?”

Còn bắt đầu dạy dỗ cô ta à? Cho rằng mình là ai?

Lý Thiên Thiên có chút không khống chế được tức giận trong lòng mình, tươi cười trên mặt cũng biến mất không còn một mảnh.

Tần Thi lại hận rèn sắt không thành thép nhìn về phía Lý Thiên Thiên, nói: “Nói lời tri kỷ, tôi đây cũng không nhắc nhở cô đấy sao?”

Lý Thiên Thiên khó thở, thầm nghĩ ai là tri kỷ với con ả! Muốn con ả nhắc nhở?

Tần Thi nhìn nét mặt Lý Thiên Thiên có chút vặn vẹo, trong lòng vui vẻ cực kỳ.

Ai bảo cô ta không có việc gì nhắc nhở mình!

Cố ý lại đây nói những thứ này, còn không phải là muốn nhìn cô chê cười, hoặc là đổ thêm dầu vào lửa để cô trở về trừng phạt đứa nhỏ sao? Trà ngôn trà ngữ, ngay cả ám chỉ hạ bộ cũng không biết, đẳng cấp thật thấp mà.

Như vậy xem ra, cô ta xuyên qua tuổi tác hẳn là không lớn, làm việc hành sự rất ấu trĩ.

Tần Thi làm ra một bộ dáng “Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, cô lại không cảm kích” thất vọng, thở dài: “Bỏ đi bỏ đi, tôi đi trước, cô…… Tùy ý.”

Dứt lời, Tần Thi liền xoay người đến trường tiểu học.

Lý Thiên Thiên nhìn bóng dáng cô, hít sâu một hơi, giơ tay bưng kín ngực mình, nghiến răng nghiến lợi: “Tần Thi!”

Người này rốt cuộc là ai! Chuyên môn tới khắc mình hả!

Lý Thiên Thiên ôm sách, nổi giận đùng đùng đi về phía toà nhà văn phòng. Cô ta liên tục dạy 3 tiết, mệt mỏi không chịu nổi, muốn nhanh trở về nghỉ ngơi.

Tần Thi đi vào trường tiểu học, biểu tình trên mặt từ từ nghiêm túc lên, đi nhanh đến phòng học của Cố Thanh Hải.

Cố Thanh Hải không phải người thích gây chuyện, có thể đánh nhau, trong này nhất định có chuyện.

Chờ hỏi rõ ràng, lại đi tìm chủ nhiệm ban Cố Thanh Hải nói chuyện rõ ràng.