Đích Nữ Hữu Độc

Chương 37: Binh Phù Tiền Triều

"Tam hoàng tử luôn cư xử ôn hoà nhã nhặn với nữ tử. Nhiều nữ tử trong hậu viện luôn ngưỡng mộ hắn ta. Có thêm vài người thì còn gì khác biệt!" Trữ Tuyết Yến thận trọng đáp. Nàng không quan tâm cũng không có bất kỳ ý nghĩ gì với Tam Hoàng tử vào lúc này. Lý do duy nhất nàng không muốn Trữ Ngọc Linh thành hôn với Tam hoàng tử là vì điều đó rất bất lợi cho nàng.

Nghe đồn rằng có một vài mỹ nhân đang sống trong phủ của Tam Hoàng tử, băng cơ ngọc cốt. Với tính khí của Trữ Ngọc Linh, đó sẽ là một tương lai đầy hỗn loạn.

Ngao Thần Nghĩa gật đầu, hài lòng với câu trả lời của nàng. Hắn giơ tay chỉ ra phòng ngoài, nói: "Lấy cho ta một tách trà. Ta khát!"

Ngoan ngoãn nghe lời, Trữ Tuyết Yến lấy chiếc áo khoác treo bên mép giường, mặc vào, cầm lấy tách trà trên bàn rời khỏi phòng. Nàng không có thói quen uống nước vào nửa đêm nên trong phòng không có nước nóng. Tốt hơn nàng nên tìm trong phòng ngoài nơi Thanh Ngư ngủ. Nước nóng chắc sẽ có sẵn ở đó.

Nàng khá yếu. Sau khi rời khỏi chiếc chăn bông ấm áp, nàng bị cái lạnh đêm thu xâm nhập ngay lập tức, không khỏi rùng mình. Cùng với sự run run của tách trà, những ngón tay ngọc ngà, thon dài của nàng cũng đang run rẩy. Bất chấp tất cả, nàng cắn chặt môi, loạng choạng đi về phía cửa.

Tu La đại nhân đã ra lệnh, không được phép làm trái.

Trữ Tuyết Yến mở cửa, nhìn thấy Thanh Ngư đã ngủ say. Nàng mò mẫm đi đến chiếc bàn trong bóng tối, rót một tách trà nóng từ ấm trà. Quay người đi trở lại phòng của mình. Nàng nâng tách trà tới trước mặt Ngao thần Nghĩa: "Vương gia, thỉnh ngài thưởng trà!"

Một luồng hơi ấm xuyên qua tách trà truyền đến những ngón tay đông cứng lại của nàng khiến nàng thấy thoải mái hơn. Nhưng khi ngón tay mảnh khảnh của hắn đưa tới, nàng tự động buông ra, để mặc cho cái lạnh ngang nhiên ngấm vào cơ thể, từng li từng tí một.

Thầm tự cười khổ, thật sự rất lạnh, nàng cảm thấy như thể mình sẽ bị đóng băng không lâu nữa.

“Ngươi lạnh?” Sự run rẩy của Trữ Tuyết Yến cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Ngao Thần Nghĩa, hắn cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm, sau đó dựa vào gối đệm mà hắn đã lấy được từ trên giường, tuỳ tiện hỏi.

“Bẩm Vương gia. Ngài cần gì ở tiểu nữ?” Trữ Tuyết Yến gắng sức hỏi được hết câu. Một kẻ gϊếŧ người vô số như hắn, cũng sẽ không tỏ ra thương hại hay khoan dung đối với một thiếu nữ. Hắn chắn chắn có dụng tâm thầm kín.

“Ta có việc nghĩ rằng ngươi có thể giúp, nhưng không biết liệu ngươi có sẵn lòng trả ơn không!” Nhếch mép cười, Ngao Thần Nghĩa vỗ vỗ chiếc giường: “Trông ngươi sắp lạnh cóng đến nơi. Sao không đến đây nằm trên giường? Chúng ta có thể nói chuyện."

Hắn nằm dài trên giường chiếm hơn một nửa không gian, nhét phần lớn chăn bông xuống dưới thân, phần còn lại thì rũ xuống mép giường. Một đoá hoa Bỉ Ngạn đỏ rực như máu chói lọi, trường bào đen tuyền kết hợp với chăn bông lục sắc. Sự kết hợp chưa bao giờ là hoàn hảo, mặc dù có vẻ rực rỡ, nhưng lại gợi nhớ về biển máu đánh thẳng vào tâm trí nàng.

Nghe có vẻ giống một câu hỏi, nhưng Trữ Tuyết Yến biết hắn không hề hỏi, trong xương cốt hắn chỉ tồn tại ‘mệnh lệnh’.

“Tuân lệnh Vương gia.” Nàng thuận theo ý hắn, bước về phía hắn, điềm tĩnh trèo lên giường. Nàng cẩn thận phủ một nửa chăn bông lên người, cuộn lại trong góc. Nàng lập tức cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ chăn bông giúp xoa dịu cảm giác đông cứng trên tứ chi từng chút một. Thật ngu ngốc nếu để sự kiêu căng tự phụ cản trở sức khỏe của chính nàng.

Một cảm giác chua xót nổi lên trong lòng. Bẩm sinh đã không có được một thể trạng mạnh khoẻ, gần đây nàng còn không may bị ốm, chỉ cần tiếp xúc với cái lạnh lâu hơn một chút cũng sẽ là vết đâm chí mạng cho sức khỏe của nàng.

“Bẩm Vương gia, tiểu nữ sẵn lòng.” Trữ Tuyết Yến đang rúc cả người vào chăn bông, hít một hơi thật sâu để thả lỏng đôi môi đang mím chặt, đôi mắt xinh đẹp ngây thơ lộ ra khỏi chăn.

Nếu hắn đã đưa ra đề nghị, có nghĩa là hắn không còn cách nào để rút lui, huống chi là bàn bạc với nàng. Nếu đã không có cách nào từ chối lời đề nghị này, sẽ thông minh hơn nếu tuân theo mệnh lệnh.

"Yến Nhi, ngươi là một nữ tử rất thông minh, biết điều gì cần phải làm" một chút độ ấm ẩn hiện trong nụ cười, nó làm bầu không khí bớt căng thẳng hơn. Hắn tới gần nàng, thản nhiên nói: "Ta nghe nói trong tay Hộ quốc tướng quân có một mảnh binh phù thuộc về tiền triều. Yến Nhi, sao không lấy binh phù đưa cho ta? Ta rất có hứng thú với nó."

Một binh phù từ tiền triều? Trái tim của Trữ Tuyết Yến co thắt lại, đập mạnh đến nỗi nàng cũng có thể nghe được. Mặc dù nàng không biết tại sao Trữ Hiên lại có binh phù từ tiền triều, nhưng nếu Dịch Vương gia đã nói như vậy thì nhất định là đúng. Binh phù gì từ một triều đại đã sụp đổ trong hơn 10 năm? Trữ Hiên, một vị tướng quân của Chu quốc hiện tại, binh phù đó đối với hắn không có ý nghĩa gì.

"Vương gia, chắc... hẳn là có nhầm lẫn gì đó?" Trữ Tuyết Yến đưa mắt nhìn Ngao Thần Nghĩa. Một chút kinh hãi hiện rõ trong đôi mắt nàng. Ai cũng sẽ hoảng sợ như nàng nếu họ nghe thấy được điều này. Trữ Hiên có binh phù của tiền triều nhưng lại không giao nộp cho triều đình chính là tội phản quốc.

Hình phạt cho tội phản quốc chỉ có tru di cửu tộc!

Cho dù Trữ Tuyết Yến có ghét Trữ Hiên, Lăng phu nhân đến mức nào, cũng sẽ không bao giờ hy sinh bản thân vì hình phạt tru di cửu tộc mà hắn gây ra.

"Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta?" Sắc mặt Ngao Thần Nghĩa trầm xuống. Giọng nói hắn mị hoặc nhưng tàn nhẫn, khiến sống lưng nàng lạnh toát. Những ngón tay lạnh băng của hắn chạm vào má Trữ Tuyết Yến, hàn khí từ ngón tay tràn ngập vào tận đáy lòng nàng thông qua cái chạm đó. Hàn khí toát ra từ hắn bao trùm cả không gian, dấu hiệu cho thấy Dịch Vương gia đang nổi giận.

"Vương gia, phụ thân tiểu nữ sẽ không dám giấu diếm bất cứ chuyện gì về tiền triều, nhất là binh phù vô dụng đó." Trữ Tuyết Yến khẽ cười, nhìn thẳng vào mắt Ngao Thần Nghĩa.

Tiền triều chỉ còn là quá khứ, binh phù đó đích thực là vô nghĩa. Người giấu những thứ đó sẽ chỉ tự gây phiền phức cho chính mình. Không một ai trong gia tộc họ sẽ được miễn tội nếu chuyện đó bị phát hiện.

"Nếu bổn vương đã nói như vậy, thì tức là như vậy. Sao ngươi dám hoài nghi về phán đoán của ta?" Hắn hậm hực nói, sau khi nhận thấy Trữ Tuyết Yến không hề tỏ ra sợ hãi hay lảng tránh.

Trữ Tuyết Yến thực sự không muốn tranh luận với hắn về vấn đề này. Cơ thể nàng đã ấm lên một chút. Nàng nhắm hờ mắt nói, "Ân, khi tiểu nữ hồi phủ Hộ quốc tướng quân, nhất định sẽ đến thư phòng của phụ thân tìm binh phù cho ngài!"

"Ngươi không sợ kéo cả phủ Hộ quốc tướng quân xuống con đường diệt vong sao?" Ngao Thần Nghĩa bị sự điềm tĩnh quá mức của nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tò mò. Hắn cúi người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trữ Tuyết Yến, chậm rãi lướt những ngón tay mảnh khảnh của mình qua mái tóc mềm mượt của nàng.

Nàng biết Dịch Vương gia hoàn toàn không nói đùa. Khi hắn nói đến diệt vong, nhất định hắn có ý định đó.

Nàng nhìn xuống đáp lời "Đương nhiên tiểu nữ có. Ngài sẽ ngăn tiểu nữ lại sao?"

"Không bao giờ!" Không chút do dự, Ngao Thần Nghĩa tàn nhẫn cự tuyệt. Đôi mắt hắn ánh lên một tia uy hϊếp, môi mỏng hơi nhếch lên, nở nụ cười tà mị.

"Thế nên, tiểu nữ không có sự lựa chọn nào khác hơn là đi tìm." Trữ Tuyết Yến nhún vai.

Nàng không được phản bác. Trước mặt Dịch Vương gia lãnh khốc vô tình, điều duy nhất nàng có thể làm là ngoan ngoãn nghe lời.

Ngao Thần Nghĩa khá hài lòng với thái độ mềm mỏng nhưng điềm tĩnh của nàng. Đột nhiên một ý nghĩ loé lên trong đầu, khóe miệng hắn hơi căng ra, thích thú nói: "Yến Nhi, đừng lo lắng. Ngay cả khi phủ Hộ quốc tướng quân diệt vong, ta vẫn có thể đảm bảo mạng sống cho ngươi."

Hắn quay người, bật dậy khỏi giường. Phủi nhẹ tay áo hướng về phía cửa sổ đi tới. Khi sắp đi qua cửa sổ, hắn quay người lại, nhếch môi cười với Trữ Tuyết Yến: "Vì ngươi đã sẵn lòng giúp ta một tay, ta cũng sẽ rộng lượng giúp lại ngươi một tay."

Đây chính là công bằng mà hắn nhận định? Không có chỗ thương lượng. Chênh lệch sức mạnh giữa hắn và nàng giống như khoảng cách giữa trời và đất, Trữ Tuyết Yến không còn gì để nói.

Trữ Tuyết Yến còn chưa kịp nói gì, hắn đã bay qua biến mất trước mặt nàng sau khi bỏ lại những lời đó, để cửa sổ mở toang mặc những luồng gió lạnh thổi vào phòng.

Trữ Tuyết Yến hít một ngụm khí. Nàng đứng dậy, đi tới đóng cửa sổ. Màn đêm yên tĩnh, nằm cuộn mình trong chiếc chăn bông ấm áp, Trữ Tuyết Yến ngồi đó một lúc trước khi ngủ thϊếp đi.

"Tiểu thư, tối hôm qua nô tì tưởng người đã khá hơn nhiều. Sao giờ lại phát sốt chứ?"

"Tiểu thư, để nô tì đi thỉnh sư phụ xem qua cho người?"

"Ta sợ rằng không thể. Nghe bảo rằng Dịch Vương gia đang nghe kinh phật. Không ai được phép rời đi vào lúc này. Hay để ta xuống núi tìm đại phu thử xem?".

Nằm trên giường, Trữ Tuyết Yến yếu ớt khẽ mở mắt, cử động hàng lông mi. Giọng nói của Lan Trữ và Thanh Ngư vang vọng bên tai, nàng cảm giác như mình đang trôi nổi lúc gần lúc xa, đột nhiên không biết mình đang ở đâu.

"Tiểu thư tỉnh. Tiểu thư, người đã tỉnh lại." Hai tiểu nha hoàn nhìn thấy Trữ Tuyết Yến mở mắt, lao về phía nàng.

"Ta trầm trọng hơn rồi sao?" Trữ Tuyết Yến cuối cùng cũng phát ra âm thanh sau vài lần hắng giọng. Nàng thầm tự cười khổ. Thật may mắn cho nàng vẫn còn có thể thức dậy được sau khi đứng ngoài trời đêm băng giá một khoảng thời gian.

"Sáng nay nô tì vào kiểm tra người thấy nhiệt độ của người lại cao hơn, nô tì nghĩ tốt hơn là nên đi tìm đại phu dưới chân núi." Lan Trữ đỡ Trữ Tuyết Yến ngồi dậy. Lúc nàng bên ngoài gọi Trữ Tuyết Yến nhưng hoàn toàn không nghe thấy lời đáp, nên mới vào kiểm tra, kinh ngạc phát hiện cái trán nóng như lò thiêu của Trữ Tuyết Yến.

"Không sao. Đêm qua có một cơn gió đã mở tung cửa sổ của ta, làm ta bị cảm lạnh thôi." Trữ Tuyết Yến ho khan một tiếng, trầm giọng nói.

"Nô tì đã định mời sư phụ đến bắt mạch cho người, nhưng mọi người đều bận rộn với bài giảng kinh phật sáng nay." Thanh Ngư cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Trữ Tuyết Yến tỉnh dậy.

"Ngươi nói ngươi bị thị vệ ngăn lại từ bên ngoài?" Trữ Tuyết Yến yếu ớt hỏi.

"Ân, tiểu thư. Thị vệ đã đưa cho nô tì dược đan này, nói rằng đây là của Dịch Vương gia. Người nhìn xem?" Thanh Ngư đưa ra một bình sứ nhỏ, bên trong có một đan dược.

Đây là ân huệ mà Dịch Vương gia đã hứa trước đó.

"Nước, ta sẽ uống dược đan này." Trữ Tuyết Yến gật đầu, hít một hơi thật sâu. May mắn Ngao Thần Nghĩa không muốn gϊếŧ nàng. Nhưng hắn tâm tính bất thường, thâm sâu khó dò. Cũng như lần trước, không ai biết lời nào của hắn nên tin, lời nào không.

“Tiểu thư, chúng ta không biết đan dược này dùng để làm gì, sức khỏe của người…” Lan Trữ lo lắng nhắc nhở.

"Không sao!" Trữ Tuyết Yến mỉm cười, nhận nước từ Thanh Ngư, cầm lấy đan dược đặt vào trong miệng, dùng nước nuốt xuống. Nếu Dịch Vương gia muốn tước đoạt mạng sống của nàng, sẽ không có cách nào để nàng có thể tránh thoát. Vả lại, đan dược này chứa một số loại thảo mộc quý giá, sẽ rất hữu ích cho nàng. Nàng cũng biết chút ít về công dụng của các loại thảo mộc.

Nàng nghĩ về những gì Ngao Thần Nghĩa đã nói đêm qua. Nàng buộc phải giúp hắn tìm được binh phù của tiền triều. Nếu đã ở trên cùng một chiếc thuyền với Ngao Thần Nghĩa, nàng sẽ tận dụng sức mạnh của hắn. Đối với một người sắc sảo, cơ trí, hoang tưởng và khó đoán như Ngao Thần Nghĩa, chắc chắn sẽ không dễ dàng để lợi dụng được sức mạnh của hắn. Nàng phải cẩn thận hơn.

Đòi hỏi những ác quỷ làm trái với lợi ích của họ, thao túng tâm trí con người không phải là điều nàng giỏi trong tiền kiếp. Nhưng trong kiếp này, nàng buộc phải học cách để thành thạo nó.

Cả Trữ Tuyết Yến lẫn nàng đều không có bất kỳ sự ràng buộc nào với phủ Hô quốc tướng quân, do đó, nàng không cần phải quan tâm đến tương lai của phủ Hộ quốc tướng quân.

Nếu nàng đã bước vào con đường trả thù, nàng chưa bao giờ mong đợi mọi thứ sẽ diễn ra như mình mong muốn.

Để Dịch Vương gia ở bên phía nàng là sự sắp xếp tốt nhất mà nàng có thể tưởng tượng trong tình huống nàng không có quyền lên tiếng này.

Sau khi uống thuốc, nàng nằm ngủ một lúc, thẳng đến giờ ăn trưa. Nàng thức dậy với mồ hôi ướt đẫm, nhưng đáng ngạc nhiên là nàng lại thấy mình tốt hơn nhiều, như thể nàng đã hoàn toàn bình phục chỉ sau một đêm. Khẩu vị của nàng đã trở lại bình thường, trông nàng cũng khá hơn, ngoại trừ khuôn mặt vẫn nhợt nhạt như trước nhưng cũng đủ khiến hai tiểu nha hoàn hân hoan vui sướиɠ. Căn phòng tràn ngập niềm vui.

Đang vui vẻ thì một giọng nói từ bên ngoài chen vào: "Ngũ tiểu thư có ở đây không?"