Đích Nữ Hữu Độc

Chương 8: Lời Uy Hiếp Của Thúc Thúc Trữ Tuyết Yến

Trữ Tuyết Yến nói xong, tất cả đều kinh sợ đến im lặng. Toàn bộ nội sảnh chìm trong tĩnh lặng.

"Ai ... Sẽ không ai nói với Hoàng thượng đâu!" Lăng phu nhân phản bác.

Lưu Thái phu nhân đập mạnh xuống trác tử (bàn), đứng bật dậy. Bà chỉ vào Lăng phu nhân, rồi quay sang nhìn chằm chằm vào Trữ Hiên.

Lưu Thái phu nhân cáu giận đến mức không thốt nên lời trong giây lát. Một lúc sau, bà phẫn nộ nói: "Minh phu nhân đã qua đời rồi nhưng ngươi vẫn muốn sĩ nhục nàng ấy. Lăng phu nhân, ngươi đã thay thế vị trí của nàng ấy rồi, còn không thoả mãn sao? Sao ngươi lại gây náo loạn suốt ngày vậy? Hiên nhi, con nói xem, Minh phu nhân có lỗi với con sao? Nàng ấy đã mất rồi, tại sao con không để nàng ấy đi? Con không cảm thấy áy náy khi tỉnh giấc nửa đêm sao."

Ban đầu, Lưu Thái phu nhân cho rằng kiến nghị của lão Thái phu nhân là không thích đáng và nhận ra tính trọng đại của nó sau lời nhắc nhở của Trữ Tuyết Yến. Lúc thường nhật, bà rất ghét những người cư xử không đứng đắn. Giờ đây bà nhận thấy rằng Lăng phu nhân muốn đổ hết mọi trách nhiệm cho những gì bà ấy đã làm lên đầu Minh phu nhân. Điều đó còn có thể dẫn đến nguy cơ sụp đổ cho phủ Hộ quốc tướng quân. Bà không thể nén giận được nữa và giáo huấn Lăng phu nhân và Trữ Hiên.

"A Di, con ..." Trữ Hiên bị mắng đến mức không nói được lời nào, hơi nhíu mày. Hắn nhìn Trữ Tuyết Yến rồi thở dài, không nói gì.

"A Di, con cũng không muốn làm vậy. Nhưng nếu bị bên ngoài biết được sẽ ảnh hưởng đến công vụ của Hầu gia. Con không còn cách nào khác..." Lăng phu nhân không thích Lưu Thái phu nhân, nhưng bà phải giả vờ ấm ức, dùng khăn tay gạt nước mắt. Trông như bà đã thực sự suy xét đến phủ Hộ quốc tướng quân và bất đắc dĩ phải làm vậy.

Trữ Tuyết Yến thầm mỉa mai khi nàng thấy Lăng phu nhân giả vờ khóc. Rồi nàng sẽ làm cho bà ta khóc thật ngay sau đây.

Lưu Thái phu nhân chợt nhận ra rằng chính là chủ kiến của Lăng phu nhân trong việc che giấu tin tức cái chết của Minh phu nhân nên càng gắt gỏng với bà ta. "Lăng phu nhân, ngươi còn muốn nói gì nữa? Ngươi là Cáo Mệnh phu nhân, sao lại có thể làm những chuyện ngỗ ngược như vậy? Tử Nghiên nóng lòng muốn thành thân sao? Không thể đợi thêm mấy tháng được nữa sao?"

Trữ Tử Nghiên không phải là nữ nhi thân sanh của Minh phu nhân, nên nàng ấy chỉ cần để tang ba tháng thay vì ba năm. Lưu Thái phu nhân sanh khí tột cùng. Việc hoãn thành hôn ba tháng cũng không phải việc gì to tát. Bà cầm chiếc tách trên tay và đập thẳng vào chân Lăng phu nhân.

Lăng phu nhân không ngờ bình thường bà ôn hoà, nhã nhặn lại có thể nổi cơn thịnh nộ như vậy. Bà khϊếp đảm lùi về phía sau, trực tiếp vấp vào chân ghế, ngã xuống đất.

Đám người đang nói chuyện thì có tiếng ồn ào đột nhiên phát ra ở cửa. Lão Thái phu nhân xua tay với vẻ không vui. Một bà tử ngay lập tức chạy ra ngoài xem và quay vào để bẩm báo. "Là Hàn ma ma, bà ấy nói có việc khẩn cần bẩm báo với Ngũ tiểu thư."

‘Hàn ma ma, ngươi tới rất đúng lúc!’ Trữ Tuyết Yến cúi xuống để ẩn giấu vẻ lãnh tiếu.

"Lần này lại là chuyện gì?" lão Thái phu nhân không vui, mất kiên nhẫn hỏi.

"Tổ mẫu, có lẽ là thư tín của thúc thúc!" Trữ Tuyết Yến giành nói trước khi Lăng phu nhân đuổi Hàn ma ma đi.

“Thư của thúc thúc ngươi? Hắn đã 10 năm không qua lại với nương ngươi rồi" Trữ Hiên sửng sốt, ngẩng đầu hỏi, trong mắt hiện lên sự hoảng hốt. Đệ Đệ của Minh phu nhân, Minh Phi Dũng, đã trấn giữ biên cương trong một thập kỉ và chưa lần nào quay trở lại kinh thành. Vì những biến cố trong quá khứ, hắn bất hoà với tỷ tỷ mình và không qua lại với Minh phu nhân nữa kể từ khi đến biên cương. Sao hắn lại gửi thư đến đây vào lúc này?

"Con không biết. Trước đó Hàn ma ma nhắc đến có một lá thư từ thúc thúc được gửi đến. Nên con đã căn dặn bà phải báo cho con ngay khi nhận được thư", Trữ Tuyết Yến đáp, tỏ ra bối rối như thể nàng thực sự không biết nguyên nhân. Nhưng sự chế giễu hiện lên trong mắt nàng. Giống như Hàn ma ma đã nói, Trữ Hiên rất sợ đệ đệ của Minh Phu nhân.

"Cho Hàn ma ma vào!" Lão Thái phu nhân cau mày nói.

Hạ nhân đi ra và dẫn theo Hàn ma ma người đầu mồ hôi vào.

"Thỉnh an Lão Thái phu nhân, Hầu gia, Đại phu nhân." Sau khi vấn an, Hàn ma ma vội quay sang Trữ Tuyết Yến nói: "Tiểu thư, thúc thúc người nói rằng sẽ sớm quay về kinh thành để gặp người và nương người, nhưng bây giờ Nhị phu nhân ..."

Minh Phi Dũng đã không gặp tỷ tỷ mình 10 năm. Nên hắn muốn gặp Minh phu nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng vấn đề bây giờ là Minh phu nhân đã chết.

Tất cả đều trở nên cuống lên và rối rắm.

Trữ Tuyết Yến chau mày, lo lắng nói: "Nhưng nương ta ... Chúng ta phải làm sao đây?"

"Thật trùng hợp!" Lão Thái phu nhân lẩm bẩm, ánh mắt ảm đạm của bà chuyển từ Trữ Tuyết Yến sang Lăng phu nhân. Vừa rồi, bà còn muốn Trữ Tuyết Yến gành vác trách nhiệm cho vụ bê bối này. Nhưng bây giờ, bà phải suy xét lại thật kỹ càng. Minh Phi Dũng rất dễ sốc nổi. Nếu hắn phát hiện ra sự thật, hắn sẽ bẩm báo lại với Hoàng thượng. Khi đó, toàn bộ phủ Hộ quốc tướng quân gặp phiền phức.

Tội lừa dối quân vương là không thể tha thứ. Lão Thái phu nhân thầm cảm thấy kinh sợ. Bà tranh đấu một lúc và đưa ra định đoạt trong đầu.

"Mẫu thân, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Trữ Hiên thất thần hỏi. Bây giờ, hắn không dám đẩy những chuyện này lên đầu Minh phu nhân và Trữ Tuyết Yến nữa. Hoàng thượng càng ngày càng đa nghi. Đây là sự vụ giữa nữ nhân, nhưng nó có thể dẫn đến việc bóc trần những vụ việc trong quá khứ và dẫn đến mất mạng.

"Không còn cách nào khác. Lăng phu nhân sẽ chịu mọi trách nhiệm. Dù sao, đây cũng là chủ kiến của nàng ta." Lão Thái phu nhân trừng mắt nhìn Lăng phu nhân. Lúc này đây, không ai có thể gánh mọi tội lỗi về sự tình này ngoài Lăng phu nhân. "Đúng vậy. Đây là lỗi của nàng ta. Chúng ta cũng phải giải trình rằng Tử Nghiên không liên can gì đến vụ việc này. Nàng chỉ bị ảnh hưởng bởi người mẫu thân đáng thất vọng của mình.” Lưu Thái phu nhân ở bên cạnh gật đầu.

Nghe thấy cuộc đối thoại của họ, Lăng phu nhân ngồi trên mặt đất và khóc, "Hầu gia, Hầu gia ..."

Và lần này, bà không còn cần phải giả vờ khóc nữa, những giọt nước mắt đã thật sự rơi trên khuôn mặt bà.