“Đó là trách nhiệm người chị phải làm.” Cô lau nước mắt.
“Không phải nữ sinh nào đều giống dũng cảm như chị ………………. Sợ hãi còn quật cường đối mặt, thế này mới gọi là dũng cảm. Nữ sinh khác chỉ nhìn thấy tôi bộ dạng đẹp mắt, học giỏi, thời điểm tôi bị người khác nhục nhã họ lại ………..”
“Khi đó tôi bị chứng viêm má, toàn bộ mặt xưng phù như đầu heo, các nữ sinh bình thường lấy lòng của tôi đã ở đâu? Các bạn ấy nhìn tôi giống như là nhìn ôn thần, chạy nhanh còn không kịp chớ nói chi là quan tâm, chỉ trỏ, lẩn trốn, ngay cả nói cũng không dám nói với tôi một câu. Chỉ có chị……………. Như mọi khi nắm tay tôi, tan học liền đi qua xem xem tôi có tốt hay không ………..”
Lúc ấy, tiểu nữ sinh vẻ mặt xấu hổ cùng hoang mang, dùng thanh âm phát run nói với giáo viên của hắn, “Lão sư…………….. mặt Tiểu Minh bị sưng phù, có khả năng phát sốt……….. Nếu hắn thực không thoải mái, có thể đến báo cho em một tiếng được không ? Em dẫn hắn về nhà gặp bác sĩ……………”
Thanh âm của cô phát run, nắm lòng bàn tay hắn khẩn trương đến toát mồ hôi.
Mạnh mẹ cùng mẹ của cô đều là người sơ xài , chỉ có tiểu tỷ tỷ ôn nhu khóc thút thít, cả đêm không ngủ lo lắng hắn, lúc nào cũng thời thời khắc khắc quan tâm chăm sóc .
Mặc kệ hắn biến thành bộ dáng gì nữa. Hắn bộ dáng đẹp mắt cũng được, khó coi cũng thế, ở trong mắt cô, hắn chính là Chung Duệ Minh, mặc kệ hào quang của gia đình. Chính là đơn thuần, dịu dàng, quan tâm hắn, đau lòng vì hắn.
Sau khi trưởng thành , hắn dần dần phát hiện, các cô gái giống Ngọc Hàn tính cách hồn nhiên trong sáng không toan tính vụ lợi, là cỡ nào hiếm có .
Theo năm tháng trôi qua, tình yêu của hắn dành cho cô từng chút từng chút tích lũy. Cho dù đó là khuyết điểm, cũng cảm thấy đáng yêu.
“Tiểu Minh chính là Tiểu Minh, biến thành thế nào, vẫn là Tiểu Minh, bên trong lại không có thay đổi…………” Cô nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt , “Chị chẳng có ưu điểm gì đặc biệt.”
“Với tôi mà nói, thực đặc biệt.” Dịu dàng hôn lên hàng lông mi thật dài của cô, động tác mềm nhẹ e sợ làm bị thương cô .
Làm ảnh hưởng đến danh dự của hắn , hắn lại vẫn ôn hòa cẩn thận chăm sóc cô. Ngọc Hàn hơi nghẹn ngào .
Chẳng lẽ………………. Chính mình nên thuận theo con tim nhận lời hắn sao ? Tuy rằng vẫn mang cảm giác lo được lo mất………………… Tương lai có thể phủ đầy hắc ám cùng thống khổ…………. Nhưng nếu cô vĩnh viễn mất đi Duệ Minh, chính là địa ngục bắt đầu.
Làm “Em trai”, cô có thể ích kỷ dùng thân phận “chị gái” cùng hắn cả đời có liên hệ với nhau, nếu cô gật đầu đáp ứng lời cầu hôn của Duệ Minh……………..
Quan hệ của bọn họ chỉ sợ tùy thời đều sẽ tan vỡ .
“Nhóc xác định ? Chị……………” Còn chưa nói xong, cánh cửa lúc này lại bị đại lực dùng sức đá văng —————————
Cha mẹ Ngọc Hàn ở tận Canada ngoài ý muốn trở về nước, sắc mặt u ám xông vào.
“Chung Duệ Minh! Tên tiểu tử xấu xa này !” Mạnh ba ba rống to làm đèn treo cơ hồ lay động, cầm cổ áo Duệ Minh, “Tốt lắm ———— ở trong nhà ta lại dám đối xử tệ với con gái ta thế hả ? Ngươi không thấy nó đang khóc sao? Đúng là tên cầm thú, uổng phí chúng ta từ nhỏ hết lòng thương yêu ngươi, dám đối đãi với con gái bảo bối của ta như vậy !”
Thời điểm ở Canada đọc tin tức trên mạng , Mạnh ba ba đứng ngồi không yên, hoả tốc từ Canada gấp gáp trở về, dọc theo đường đi không ngừng mắng mỏ máy bay quá chậm, đường sá quá xa.
Mạnh mẹ chạy nhanh ngăn cản nắm đấm hắn hạ xuống, “Ông………., tôi nói ông nghe ! Tôi ở trên máy bay đã nói với ông thế nào ? Tâm bình khí hòa nói chuyện ! Mau buông Duệ Minh ra, không nên xem tin tức trên mạng, không hỏi ngọn nguồn liền tùy tiện đánh người, phóng viên luôn thích viết bậy bạ, ông cũng nên hỏi rõ ràng mọi chuyện đã !”
“Ảnh chụp còn gạt được người sao?!” Thanh âm Mạnh ba càng rống lớn hơn nữa, chấn rung cửa sổ sát đất vang khanh khách, “Nha đầu chết tiệt kia, gọi con cùng chúng ta đi Canada lại không chịu, ở Đài Loan làm ra loại chuyện bại hoại thanh danh ! Con lập tức chuẩn bị hành lý lập tức theo ta trở về! Không cho ở lại cùng người không đứng đắn lêu lổng !”
“Con không đi Canada!” Ngọc Hàn vội vã gỡ tay Mạnh ba ba, “Con………..con……….. con cùng Duệ Minh đính hôn, vì sao phải đi Canada?”
Mạnh ba ba nới lỏng tay, kinh ngạc xem con gái bảo vệ người ngoài , “……Con nói cái gì?!”
“Con, chúng con, đã đính hôn.” Không có dũng khí nói câu trả lời, cư nhiên ở dưới tình thế cấp bách không nghĩ ngợi thốt ra, cô cắn răng huơ huơ nhẫn ngọc trai, “Con muốn gả cho Duệ Minh, ở Đài Loan cả đời, nơi nào cũng không đi!”
“Tên hỗn đản này cư nhiên dụ dỗ con gái duy nhất của ta !”
Mạnh ba ba trừng mắt chiếc nhẫn trên tay con gái, vừa muốn bổ nhào qua, lại bị Mạnh mẹ thốt ra một câu lạnh lùng làm ngừng lại hành động kế tiếp của Mạnh ba ————–
“Còn nói không giống ba ta của tôi , nhưng mà ba tôi cũng không có xách cổ áo ông. Thật sự là………………. Ngay cả lời kịch đều theo cùng ba ba tôi giống nhau như đúc:『 tên hỗn đản này cư nhiên dụ dỗ con gái duy nhất của ta 』. Đợi tôi đi kể với ba tôi , nói bản tính ông giống người mười phần, không phải con rể, thì cũng y như con ông ấy !”
Trên mặt Mạnh ba ba hết xanh rồi lại trắng, kết hôn nhiều năm như vậy, hắn đối lão bà của mình đều không có biện pháp. Sợ lão bà ? Làm ơn, chính là yêu mới sợ bà ấy, không yêu còn sợ cái khỉ gì ?
“……… Nào có giống nhau ?” Mạnh ba không tự nhiên nói sang chuyện khác, “Ba của bà trực tiếp lấy cái cuốc ra đuổi theo tôi chạy loạn cả lên, bà quên rồi sao ? Tôi mạo hiểm cả sinh mệnh để cầu hôn đó…………………”
“Ai kêu ngươi cầu hôn không tốt , mắng hắn là lão điên?” Mạnh mẹ trừng hắn.
“Không thể nói vậy , tôi đã ôn tồn cùng hắn nói lý lẽ nửa ngày, hắn vẫn không chịu đem bà gả cho tôi , thật sự là phật cũng phải phát hỏa, tôi mới………………..”
“Ông còn mạnh miệng sửa lời , ai nghe được ông dùng lời ôn tồn hòa nhã hả ? Ba tôi nói, lần đầu tiên cầu hôn lại dám rống to vào mặt cha vợ , ánh mắt hắn thật đúng là mọc ở trên đầu .”
“Tôi lớn giọng mấy năm nay, bà còn không ngại , ba bà mất hứng cái gì? Tại giọng ông ấy nhỏ hơn so với tôi mà ?”
“Ông phải cảm tạ ba tôi huấn luyện , chính là nghe ông lần nào cũng lớn giọng, mới không bị ông dọa chạy. Nào có người lần đầu tiên gọi điện thoại tới , làm hại tôi đem phải đem ống nghe cách lỗ tai 3 tấc ? Không có ai bị điếc, âm lượng có thể hạ thấp được hay không?”
“Bà không phải yêu giọng lớn của tôi sao ? Hiện tại vấn đề không phải này……”
“Bằng không thế nào?”
Chứng kiến nội dung cãi nhau ngọt ngào mười mấy năm trước của cha mẹ Ngọc Hàn , Duệ Minh vẫn bình tĩnh nhìn Ngọc Hàn, “Chị nhận lời cầu hôn của tôi ?”
Đây là chuyện dũng cảm nhất mà cô đã làm . Cô kiên định gật đầu.
“Chị đáp ứng nhóc. Chị…………… chị nguyện ý cùng nhóc nắm tay cả đời.”
Về phần tương lai, không cần suy nghĩ nữa, có thể hạnh phúc một ngày tính một ngày, hạnh phúc một năm tính một năm.
“…… Tôi sẽ cố gắng làm chị yêu tôi.” Thanh âm của hắn thệp phần ôn nhu, ánh mắt dịu dàng như nước, làm người ta hòa tan.
Cô không nói gì, chính là nâng mắt lên nhìn hắn, đem chính mình tiến nhập vào cáo ôm áp của hắn . Thời điểm hắn mất đi hết thảy, cô có thể bồi thường cũng chỉ có như vậy.
Nhìn thấy tiền đồ xán lạn của Duệ Minh cô nở nụ cười vui vẻ, cô cảm thấy tương lai gian truân đến đâu cũng không coi vào đâu
Bất quá, chờ cha mẹ vội vàng đi tiếp thân hữu, lên kế hoạch chuẩn bị hôn sự cho con gái, Duệ Minh cũng quay về chỗ ở , cô rốt cục lấy dũng khí mở xem tin báo chiều ………………….
Chờ cô xem xong nội dung báo chiều , ngay cả dép đều không kịp mang, trong lòng lửa giận tận trời chạy tới đạp cửa nhà Duệ Minh , thần sắc điên cuồng ấn chuông cửa.