Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi

Chương 5: Bị tập kích

Khi trực thăng áp sát xuống gần hơn, cành cây gãy răng rắc vì bị gió bẻ.

“Cậu chủ, chúng ta nên chiến đấu trực diện, phải để bọn trên trực thăng xuống hết”

Tiểu Trương cất tiếng, sau khi để chế độ lái tự động, còn mình đu lên nóc xe chĩa súng về phía tay bắn tỉa.

Những cành cây chắn ngang tâm nhìn, hai chiếc mô tô gặp địa hình khó nhãn lao vun vυ't.

“Uỳnh! Uỳnh!”

Chiếc mô tô lướt trên vực rồi lao xuống một hố bấy.

“Bùm!”

Nó bốc cháy.

Tiểu Trương và Vương Tuấn Dương cùng với thư ký Lâm nhảy khỏi xe.

Chiếc Maybach ngay sau đó bị dính nguyên một đợt xả đạn như vũ bão dội xuống từ bên trên.

Vương Tuấn Dương mặt không hoảng loạn.

Anh đã sớm khôi phục khả năng đi lại, trước giờ vẫn giấu giếm nên đối thủ không lường trước được anh có khả năng thoát ra được chiếc xe.

Cả ba nhanh chóng nhảy xuống một cái hố cách nơi hai chiếc mô tô tông vào nhau.

Hai tên tài xế đã chết gập cả đầu vì cú va chạm cực mạnh.

Cả ba nhanh chóng nhận thấy từ chiếc trực thăng, đám lính đánh thuê đu xuống, đến năm sáu tên.

Vương Tuấn Dương lăm lăm khẩu súng trong tay.

Bọn chúng kẻ yểm hộ, kẻ đu xuống, phối hợp ăn ý không nhìn ra được kẽ hở nào.

Thư ký Lâm thận trọng quan sát bốn phía.

Kẻ địch quả là mạnh hơn so với tưởng tượng của cả ba.

Không biết lần ra tay này là do ai chỉ thị, nhưng đúng là không hề muốn cho Vương Tuấn Dương bất kỳ một cơ hội sống sót nào.

Không gian đột nhiên im lặng như tờ, chiếc trực thăng sau khi thả hết đám lính bắn tỉa xuống cũng bay đi chỗ khác.

Trong rừng, chỉ còn nghe thấy tiếng lách tách và rào rào của lá khô bị dẫm lên.

Vương Tuấn Dương đưa mắt nhìn về phía Tiểu Trương, bàn tay ra ký hiệu yếm hộ.

Rất nhanh sau đó, anh lăn tròn mấy vòng, hai tay hai súng nã đạn về phía hai tên lính đánh thuê đang di chuyển gần đó.

“Đoàng…

đoàng…”

Tiếng đạn xé nát cánh rừng.

Bị tấn công bất ngờ, đám người hoảng loạn cũng xả đạn lung tung không chủ định.

Thư ký Lâm nhân cơ hội đó đu lên cành cây.

Anh ta cũng nhanh thoăn thoät như một chú báo đốm, nhìn thoáng đã biết được huấn luyện cẩn thận đến thế nào.

Đối phương không hề phát giác.

Từ trên cành cây, thư ký Lâm ném thẳng hai quả lựu đạn vào đúng nơi mấy kẻ đánh thuê đang di chuyển tới.

Thấy khói lăn, một kẻ hét lên: “Có lựu đạn!”

Nhưng đã quá muộn.

Hai quả lựu đạn phát nổ.

Đám người bị lực công phá của lựu đạn bản tung lên không trung rồi lại rơi xuống.

“Vẫn còn thoi thóp?”

Thư ký Lâm lạnh nhạt nói, ánh mắt không ánh lên bất kỳ một tia sáng khoan hồng nào.

“Đoàng! đoàng.”

Hai phát đạn dứt khoát, hai kẻ vừa bị lựu đạn đánh trúng đang ngắc ngoải lập tức ngã gục.

Còn lại hai tên lính đánh thuê, nhìn thấy đồng đội lần lượt bị xử nhanh gọn thì kinh hoàng, bốn mắt hoang mang nhìn nhau muốn trốn chạy.

Nhưng vừa thoái lui được mấy bước đã bị Tiểu Trương chặn lại.

“Ố ồ, chạy đâu cho thoát?”

Trong nỗ lực cuối cùng, hai tên nhả đạn tới tấp vào Tiểu Trương.

Nhưng anh ta nhanh hơn, với một cú nhào lộn tuyệt đẹp với kỹ năng tuyệt vời đá văng khẩu súng trên tay của một tên, một tay thì vòng qua khóa chặt lấy yếu hầu đối thủ.

Tên còn lại cũng rơi vào tầm ngắm của Vương Tuấn Dương.

Anh lạnh lùng một đòn tóm lấy cổ họng anh ta, nhấc bổng lên.

Ánh mắt đầy tàn nhẫn, anh hỏi: “Nói, kẻ nào chỉ thị ngươi đến?”

Ánh mắt tên lính đánh thuê kinh hoảng nhìn anh, hắn lắp bắp: “Xin tha mạng…

Tôi không biết, chỉ nhận…

tiền”

“Xem ra, chúng không biết thật”

Thư ký Lâm nhìn một hồi rồi đưa ra nhận xét.

“Rắc!”

Bàn tay to lớn của Vương Tuấn Dương bóp chặt lấy đầu đối thủ.

Hai mắt hắn mở to, chưa kịp hết kinh hoàng thì đã bị kết liễu.

“Vậy thì là vô dụng.”

Vương Tuấn Dương nói lời cuối cùng như là lời tưởng niệm cho tên lính đánh thuê.

Cuộc chiến này là như vậy, nếu như không phải hắn chết thì Vương Tuấn Dương chết.

Không thể nương tay.

Kẻ tàn nhẫn mới là kẻ cười sau cùng.

Vương Tuấn Dương phẩy tay, lấy trong áo ra chiếc khăn lau sạch bàn tay mình rồi ném vào chỗ ngọn lửa đang cháy chỗ nhiên liệu mô tô vẫn bị đổ ở đó.

Ngọn lửa bùng lên trong giây lát thiêu đốt chiếc khăn tay rồi lại trở lại cường độ như lúc trước.

“Cậu chủ, xe cháy rồi, chúng ta đi gì về giờ?”

Tiếu Trương có chút trào phúng nói.

Vương Tuấn Dương nói: “Không liên lạc được à?”

“Thiết bị liên lạc đã cháy theo xe”

Thư ký Lâm bổ sung.

Vương Tuấn Dương nhếch môi: “Vậy thì đi xe “căng hải”

vậy”

Nói xong anh quay nhìn hai người còn lại cười nhẹ một tiếng.

Thư ký Lâm và Tiểu Trương cũng cười theo, tiếng trực thăng đã xa.

Dường như đổi thủ của anh có phần tự tin hơi thái quá.

Đi bộ hôi lâu, cả ba bắt gặp một cái đường hầm cũ, đoán chừng được xây dựng lên để vận chuyển khai thác nhiên vật liệu trong cánh rừng này.

“Cậu chủ.

Cậu cùng Tiểu Trương ngồi lại trong đường hầm.

Ngộ nhỡ có kẻ phát giác chân của cậu bình phục rồi thì không hay, tôi ra ngoài, liên lạc chờ chú Lục tới.”

“Được.

Xem như một chuyến cắm trại”

Vương Tuấn Dương thư thả nói.

Bộ dạng nhàn tản, y như đang hưởng thụ.

Anh dựa lưng vào bờ tường của cái đường hầm cũ đã bỏ hoang lâu năm, nhắm mắt an tĩnh.

Tiểu Trương không dám phiền, đứng cách đó không xa quan sát mọi thứ xung quanh.

Nhìn Vương Tuấn Dương tựa lưng ngồi đó, vẻ tuấn mỹ không tì vết ấy thật xứng với khí chất hơn người của anh.

Mái tóc hôm nay dù có phần không được gọn gàng, nhưng lại làm bật lên vẻ phong trần.

Vương Tuấn Dương y như một bức tượng tạc, ngũ quan cân đối.

Người điêu khắc chắc hẳn phải rất ưu ái anh.

Vậy nhưng, ẩn sau ái vẻ đẹp đó, Vương Tuấn Dương lại lạnh lùng khiến người khác tưởng như anh là tảng băng vĩnh cửu sẽ hóa đá mọi thứ gần mình.

Nhất là với phụ nữ.

Anh không bao giờ cho phép họ lại gần anh, mỗi một tiếp xúc trực diện đều khiến anh khó chịu.

“Tiểu Trương!”

Thư ký Lâm nhanh chóng xuất hiện trở lại.

Vương Tuấn Dương chăm chậm mở mắt, lông mi hơi rung nhẹ, lắc mình một cái anh lại hóa thành một cậu chủ yếu đuối tật nguyền, ngồi trên chiếc xe lăn.

Ở một căn biệt thự biệt lập giữa biển, một phụ nữ mặc một bộ đầm đen, đôi găng tay nhung kéo lên quá cổ tay, nhàn nhã cắt tỉa những luống hoa trong vườn.

“Thưa bà chủ, cậu chủ đã thoát được!”

Tiếng vị quản gia già cất lên.

Chiếc gậy batoong chống xuống nền đá hoa cương tạo nên một tiếng động nhẹ.

Người phụ nữ đặt lại chiếc kéo vào giỏ, nhìn kỹ càng chậu cây mình vừa tỉa, mỉm cười nói: “Thằng nhóc này, xem ra…

đã học được nhiều điều”

“Nhưng mà…

chuyện hay vẫn còn đang ở phía trước”

wwww* Hạ Cẩn Mai trở về sau khi dầm mưa nguyên một đêm lạnh, cú sốc đó đối với cô mà nói vẫn chưa dễ dàng vực lại.

Cô bước vào nhà tầm, hơi nước bốc lên khiển cho khung cảnh trở nên mờ ảo.

Hạ Cẩn Mai bật khóc.

Nước mắt hòa lẫn với nước tắm càng làm cho cô thêm bì thương.

Cô cứ nghĩ, bản thân sẽ không còn buồn nữa, nhưng không ngờ rằng, lòng vẫn đau như vậy.

“Roạt Roạt!”

Đột nhiên Hạ Cẩn Mai nghe thấy trên mái nhà có tiếng động mạnh.

Cô hết hồn lập tức nín bặt.

Đưa tay khóa lại vòi nước để cho tiếng nước không phát ra nữa, cô lại nghe thấy tiếng lầm bầm.

“Đừng có khóc.”

Một tiếng thì thâm cất lên như đang ra lệnh cho một ai đó.