Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao?

Chương 25: •

Chương 25

Hôn lễ của Cố Duy Dực và Lạc Tinh Nhi cuối cùng cũng đến. Quan khách đến dự rất đông, sân vườn của Cố gia nhanh chóng đã chật kín người. Khung cảnh này thật quen mắt, giống với lúc trước lễ cưới của cô cũng vậy. Chỉ có điều đám cưới của cô khi đó là một màu trắng tinh khôi còn hôm nay đám cưới lại có màu chủ đạo là xanh dương.

Cố Duy Khiêm ôm cô từ phía sau: "Nghĩ gì mà ngây người đến vậy tam thiếu phu nhân?"

Diệp Tâm mỉm cười đáp: "Chỉ là em đang nhớ tới đám cưới của chúng ta khi đó. Em vẫn luôn không hiểu tại sao anh lại chọn một màu trắng vậy?"

"Bởi vì lần đầu tiên anh gặp em, em mặc một chiếc váy trắng, thuần khiết xinh đẹp, hỏi anh có phải anh cũng không thích bữa tiệc đó không?" Cố Duy Khiêm thì thầm bên tai cô.

"Lần đầu chúng ta gặp nhau sao? Em nhớ lần đầu em gặp anh là ở trường đại học mà!" Diệp Tâm không khỏi ngạc nhiên.

Anh nắm lấy tay cô, từ từ giải thích: "Đấy là lần thứ hai chúng ta gặp nhau. Lần đầu tiên cũng chính là lúc em đem lòng thương thầm trộm nhớ anh hai!"

Diệp Tâm lúc này mới nhớ ra: "A... chàng trai lạnh lùng năm đó chính là anh sao?"

"Cuối cùng em cũng nhớ ra rồi." Cố Duy Khiêm bật cười.

"Hoá ra anh luôn thích em mặc váy trắng là vì vậy!" Cô giờ mới dần hiểu được tâm tư của anh.

Lúc này cô dâu cùng chú rể trước sự chứng kiến của quan khách, trao cho nhau chiếc nhẫn. Sau đó là một tràng pháo tay cùng những lời chúc phúc của các quan khách.

Diệp Tâm quả thực cảm thấy họ thực xứng đôi. Nhìn đến nụ cười hạnh phúc trên môi Cố Duy Dực, cô cảm thấy mình buông tay là đúng. Nếu cô còn cố chấp nắm mãi không buông vậy thì đến cùng cũng chỉ có mình cô đau lòng mà thôi. Không những thế cô sẽ còn đánh mất đi nuềm hạnh phúc gần kề ngay bên cạnh.

"Họ quả thực rất xứng đôi!" Diệp Tâm mỉm cười, không khỏi cảm thán.

Cố Duy Khiêm đương nhiên cũng thấy vậy. Chỉ là anh đang không hiểu cô nghĩ gì. Có phải có chút đau lòng hay không? Hay cô thực sự cảm thấy hạnh phúc?

Diệp Tâm lại tiếp tục nói, trên môi vẫn là nụ cười vui vẻ: "Lần trước khi cùng nhau đi dạo, em lại không ngờ đến anh hai lại lãng mạn như vậy."

"Em ghen?" Cố Duy Khiêm không rõ cảm xúc của chính mình. Anh thế nhưng lại không hề tức giận, chỉ là tâm trạng có chút buồn.

"Đương nhiên rồi! Bất kể là cô gái nào cũng sẽ ghen thôi. Anh hai trong chuyến đi Ý lần đó đã cầu hôn Tinh Nhi thật lãng mạn. Hôm đó Tư Thanh còn..."

Diệp Tâm còn chưa nói hết, Cố Duy Khiêm đã cúi đầu hôn cô. Lúc anh rời khỏi môi cô, cô hai má phiếm hồng ngây ngốc một lúc mới đưa mắt nhìn xung quanh. Cũng may lúc này mọi người còn đang chú ý đến cô dâu, chú rể bằng không chắc cô đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý rồi.

"Anh..."

Cố Duy Khiêm không nhanh không chậm nói: "Em còn nói nữa anh sẽ cho là em vẫn còn luyến tiếc anh hai đấy!"

"Em không có..." Diệp Tâm nhẹ cắn môi, nắm chặt tay anh giải thích.

"Không có là tốt!" Cố Duy Khiêm vuốt nhẹ tóc cô, không muốn tiếp tục nghe về chuyện này.

Hôn lễ diễn ra rất suôn sẻ, mọi người bắt đầu ra về. Trời đã chạng vạng tối, Cố Duy Khiêm kéo cô ra phía sân sau. Chiếc Lamborghini Aventador S màu đen của anh đỗ tại đó. Diệp Tâm không khỏi khó hiểu.

"Chúng ta sẽ đi đâu sao?"

Cố Duy Khiêm chỉ cười không đáp.

Diệp Tâm ngồi ở ghế phụ nhìn ra khung cảnh bên ngoài, anh khiến cô thực sự tò mò rồi đó. Rốt cuộc anh muốn dẫn cô đi đâu?

Rất lâu sau cuối cùng xe cũng dừng lại. Cố Duy Khiêm xuống xe, đi vòng qua mở cửa cho cô.

Diệp Tâm xuống xe nhìn xung quanh chính là ngôi nhà gỗ lúc trước anh từng đưa cô tới. Cô có chút hoài nghi. Anh đưa cô đến đây làm gì?

"Nơi này..."

Cố Duy Khiêm đi ra sau lưng cô, lấy tay che đi tầm nhìn của cô: "Anh muốn cho em xem một thứ."

Nói rồi anh một tay che mắt cô, một tay nắm lấy tay cô dẫn bước. Đi chừng một đoạn cuối cùng cũng dừng lại. Anh thu tay lại, cô cũng từ từ mở mắt ra nhìn.

Trước mắt cô là khung cảnh hết sức lãng mạn. Một chòi nghỉ vốn rất giản đơn lại được trang trí bằng đèn sáng, xung quang còn treo rất nhiều ảnh. Diệp Tâm tiến đến xem từng tấm ảnh một. Cô không khỏi kinh ngạc. Toàn bộ tất cả ảnh đều sắp xếp theo thời gian, từ khi anh để ý cô cho đến bây giờ.

Ngay lúc này, Cố Duy Khiêm đi đến bên cô, nắm tay cô nhẹ nói: "Em còn nhớ cuốn album trong phòng sách khi đó em cầm không? Bên trong chính là ảnh của em!"

Diệp Tâm xúc động, cô không hề hay biết anh thế nhưng lại luôn thích cô lâu như vậy. Còn cô thì sao? Cứ ngây ngốc chỉ tâm tâm niệm niệm thích một người đàn ông không yêu mình. Cô lúc trước luôn oán trách anh làm cô tổn thương nhưng rồi sao? Cô mới chính là người làm anh tổn thương nhiều hơn.

"Em xin lỗi!" Diệp Tâm ôm chặt anh, cô áp mặt vào vòm ngực rộng, nước mắt tuôn rơi.

Cố Duy Khiêm bật cười: "Cô gái ngốc, em khóc cái gì chứ. Lại còn xin lỗi nữa."

Diệp Tâm nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi. Đến bây giờ em mới nhận ra..."

"Nếu em thấy có lỗi vậy thì từ bây giờ em phải yêu anh nhiều hơn đó." Cố Duy Khiêm vuốt tóc cô, bật cười nói.

Diệp Tâm ở trong lòng anh nhẹ gật đầu.

Cố Duy Khiêm cúi đầu hôn cô. Hôn lên cái trán trơn bóng, đôi mắt ướt nước, cái mũi thon nhỏ và đôi môi anh đào.

"Tâm Nhi, anh yêu em."

Diệp Tâm lúc này thật sự rất hạnh phúc. Cô chỉ mong có thể tìm được một người có thể cùng cô trải qua những tháng ngày sau này thật đơn giản mà vẫn hạnh phúc như vậy. Không ngờ người đó lại luôn ở ngay gần cô mà cô không nhận ra.

Cố Duy Khiêm nằm bên cạnh nhìn cô ngủ say, tâm tình vui vẻ nhưng rất nhanh lại trầm xuống. Anh phải làm thế nào mới có thể khiến cô không đau lòng đây?

Diệp Tâm động người, cô mơ màng tỉnh giấc thấy anh ngồi nhìn mình: "Anh dậy sớm vậy?"

"Em mệt thì ngủ tiếp đi." Cố Duy Khiêm vuốt tóc cô, ôn nhu nói.

Nhìn cô lại tiếp tục ngủ, anh chỉ khẽ thở dài. Anh có thể giấu cô được bao lâu đây?

Ba ngày trước, anh nhận được điện thoại của Diệp Hùng.

"Ba, có chuyện gì sao?" Cố Duy Khiêm vẫn cúi đầu đọc tài liệu, không nhanh không chậm nói.

Diệp Hùng đứng ở thư phòng, nhìn ra bên ngoài không khỏi thở dài: "Duy Khiêm, có việc này ba muốn nhờ con..."

Cố Duy Khiêm dường như nhận ra điểm bất thường, anh ngẩng đầu rời mắt khỏi văn kiện: "Ba có việc gì cứ nói."

"Cái đó... mẹ ruột của Tiểu Tâm trở về rồi!" Diệp Hùng ngừng một chút rồi tiếp tục: "Bà ta cũng thật là không biết xấu hổ. Bản thân đến lúc mắc bệnh mới nhớ đến Tiểu Tâm, muốn nó hiến tuỷ cho mình. Thật là tức chết mà!"

"Ba, bình tĩnh không cần tức giận. Chú ý sức khoẻ." Cố Duy Khiêm không khỏi nhắc nhở. Trước đó ông từng bị bệnh tim, không thể tức giận.

"Duy Khiêm, coi như ta nhờ con. Đừng để bà ta gặp được Tâm Nhi. Từ nhỏ nó đã luôn tự trách rồi. Nếu bây giờ nó gặp được chắc chắn sẽ còn đau lòng hơn." Diệp Hùng khổ tâm nói. Từ trước đến nay ông luôn bảo vệ đứa con gái này. Chỉ cần nó khóc ông liền đau lòng không thôi. Vậy nên ông không muốn con gái ông phải đau lòng vì một người không ra gì.

Cố Duy Khiêm đương nhiên cũng không muốn cô biết: "Ba yên tâm. Con sẽ xử lí. Thời gian này có thể bọn con sẽ ít về đó."

Diệp Hùng nghe vậy dường như gánh nặng trong lòng ông được chút bỏ không ít rồi: "Ta biết rồi. Con chăm sóc Tiểu Tâm giúp chúng ta là ta yên tâm rồi!"

Cố Duy Khiêm rời giường, đi ra ngoài ban công gọi một cuộc điện thoại: "Bà nội, công ty có việc cháu phải đi công tác một chuyến. Có thể sẽ không trở về ngay được."

Bà nội Cố đang ngồi trong vườn uống trà tâm tình rất vui vẻ: "Tiểu Khiêm, cháu đi công tác thôi sao lại dẫn Tiểu Tâm của bà đi như vậy chứ?"

"Bà nội, không phải bà muốn có chắt bồng sao?" Cố Duy Khiêm không nhanh không chậm nói.

"Được. Tiểu tử cháu nhất định phải đi hai về ba cho ta!" Bà nội Cố không khỏi vui mừng.

"Cháu sẽ cố gắng thật nhiều!" Cố Duy Khiêm nhận được mệnh lệnh liền nói. "À còn một chuyện cháu muốn nhờ bà. Mấy ngày này nếu có người đến tìm gặp Tâm Nhi bà chỉ cần cho người nói là cô ấy không có đấy là được rồi."

"Ta biết rồi. Hai đứa nhớ đừng quên chắt của ta đó!" Bà nội Cố cũng không thắc mắc gì. Hiện tại bà chỉ mong có được đứa chắt mà thôi.

Cố Duy Khiêm tắt máy. Điếu thuốc trên tay chỉ còn một nửa. Anh hút một hơi rồi từ từ nhả ra. Sau đó lại gọi đi một cuộc gọi: "Điều tra một chút hai mẹ con Lăng Diên Hồng!"

Nói rồi lại tắt máy.

Diệp Tâm tỉnh dậy thấy bên cạnh đã trống không, cô mặc vào chiếc váy ngủ mỏng. Kéo chăn đi ra ngoài ban công. Cô tiến đến ôm anh từ phía sau.

Tâm trí còn đang tập trung suy nghĩ, bị cô ôm thoáng giật mình. Anh đưa tay nắm lấy tay cô: "Sao không ngủ thêm?"

"Em đã ngủ gần hết buổi sáng rồi đó!" Diệp Tâm cong môi phản bác.

Cố Duy Khiêm xoay người đem cô ôm vào trong lòng: "Vậy em muốn ăn gì?"

Diệp Tâm suy nghĩ một lát mỉm cười thật tươi lấy lòng nói: "Chỉ cần là anh nấu thì em ăn gì cũng được hết!"

"Cái miệng này không ngờ lại dẻo như vậy!" Cố Duy Khiêm đưa tay mơn trớn đôi môi nhỏ của cô đầy yêu chiều.

Trong lúc đợi Cố Duy Khiêm làm đồ ăn, Diệp Tâm từ phòng tắm đi ra, cô nhìn đến cuối hành lang là phòng làm việc của anh, cửa không đóng kín. Vốn định đóng cửa nhưng cô lại có chút tò mò. Lần trước cuốn album kia cô còn chưa được xem.

Ngồi trên ghế, cô lật từng trang ảnh xem thật kĩ. Toàn bộ ảnh đều bắt đầu từ lúc cô tham gia vào câu lạc bộ đua ngựa của trường. Mỗi một tấm hình đều gợi lại kí ức khi đó. Lúc đó các hoạt động của câu lạc bộ cô đều tham gia rất tích cực. Chỉ có điều hội trưởng thần bí năm đó cô lại chưa từng gặp mặt.

Trên đời này đúng là không có điều gì là không thể. Thế nhưng cô với anh gần nhau đến vậy nhưng không ai chịu hạ cái tôi xuống. Để rồi đến bây giờ sau khi trải qua thật nhiều đau thương, thất vọng mới có thể thấu hiểu, yêu thương, ở bên nhau.

Cốc cốc ...

Tâm trí Diệp Tâm bị tiếng gõ cửa kéo trở lại. Cô hướng mắt nhìn phía cửa. Đã thấy anh đứng đó từ bao giờ.

"Người chụp đẹp quá nên xem đến ngẩn người luôn rồi sao?" Cố Duy Khiêm đứng tựa lưng vào cửa, lên tiếng trêu chọc.

Diệp Tâm ngồi khoanh chân trên ghế da cỡ đại đáp: "Xem ra anh có sở thích đi chụp trộm con gái nhà người ta."

Cố Duy Khiêm nghe vậy bước đến, kéo cô ra khỏi ghế, đặt cô ngồi trên mặt bàn làm việc: "Chụp trộm thì có là gì. Cái gì cần làm cũng làm hết rồi. Bây giờ em mới nhận ra cũng đã muộn rồi!"

Diệp Tâm hai má phiếm hồng, đánh nhẹ vào ngực anh, ngại ngùng nói: "Đáng ghét!"

Cố Duy Khiêm nhìn hai má hồng hồng của cô không khỏi bật cười: "Ăn sáng thôi!"

Diệp Tâm đi theo Cố Duy Khiêm xuống phòng bếp, cô nhìn một bàn đầy đồ ăn lúc này mới cảm thấy thực đói.