*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Zentaa
Tiểu Hắc Miêu đang trầm mê với cá nướng mỹ vị, nhất thời buông lỏng cảnh giác, khi nó cảm nhận được trên đầu có một bàn tay đang vuốt ve thì sợ tới mức quên nuốt luôn cả miếng cá nướng trong miệng, cả thân thể đều cứng đờ.
Nhưng mà cái tay ôn nhu trên đỉnh đầu kia gãi đúng chỗ ngứa, cộng thêm miếng cá nướng thơm ngào ngạt đương trong miệng, còn có thanh âm mang theo ý cười, được tận hưởng các thứ này, Tiểu Hắc Miêu phát hiện chính mình giống như... hoàn toàn vô pháp kháng cự thứ cảm giác thỏa mãn về cả thể xác và tâm hồn mỹ diệu này.
Tiểu Hắc Miêu ngẩng đầu, đôi mắt kim sắc nghiêm túc đánh giá Tư Nặc --
Tiểu giống cái trắng trắng mềm mềm, thoại nhìn hẳn là chưa thành niên, tên người hơi thở ngọt ngào mà thuần khiết, mang mùi hương làm nó rất thích tuy rằng giống cái này từ lần đầu tiên gặp mặt đã nồng nhiệt "Bày tỏ tình cảm" có điểm không quá rụt rè, nhưng xét thấy cậu thích mình như vậy, còn có một tay trù nghệ tuyệt đỉnh, có lẽ nó sẽ miễn cưỡng chấp nhận vậy.
Tiểu Hắc Miêu trong lòng nghĩ cao quý, lãnh diễm như vậy, thân thể lại rất thành thật mà cọ cọ vào long bàn tay Tư Nặc...
Hóa ra được người khác sờ đầu nhuận mao lại có cảm giác thoải mái như vậy!
Lúc trước những người vây xung quanh nó, mặc kệ trong lòng có suy nghĩ gì, ngoài mặt đều đối với nó cung cung kính kính.
- -vô nghĩa, có ai chán sống mà dám tùy tùy tiện tiện nhuận mao Hoàng Thái Tử Thương Kình đế quốc a!!! Ngay cả khi trông có vẻ yếu đuối vô hại, thì nó cũng con ấu tể Dực Hổ hung tợn nhất đứng đầu chuỗi thức ăn nha~~!
Tư Nặc nghe hệ thống nhắc nhở, cả người như chết lặng, nhiệm vụ nhập môn củ cậu đã hoàn thành?
Trừ hệ thống, cũng chỉ có Tiểu Hắc Miêu trước mặt là nhấm nháp qua cá nướng cậu làm, nói cách khác, Tiểu Hắc Miêu là fans đầu tiên của cậu?
Tư Nặc tức khắc dở khóc dở cười, bất quá đối với Tiểu Hắc Miêu xinh đẹp đáng yêu còn ngoan ngoãn hỏa mẵnnhuyễn manh (?) càng thuận mắt, yêu thích.
Dư lại cá nướng chín sau, Tư Nặc cuối cùng cũng có thể thưởng thức món ăn đầu tiên do chính tay mình nấu từ khi đến thời đại tinh tế.
Đại khái là do nguyên liệu nấu ăn thời đại tinh tế giàu có linh lực, đại bộ phận tạp chất bên trong nguyên liệu đã bị loại bỏ, hơn nữa Tư Nặc tại thời điểm nướng BBQ nắm chắc độ lửa, cá nướng đích thực là mỹ vị, bên ngoài giòn rụm, hương vị thơm ngon... Tuy nguyên liệu đơn giản nhưng so với các loại cá nướng Tư Nặc từng ăn thì tốt hơn rất nhiều.
Càng thần kỳ chính là, trừ bỏ thân thể ăn uống phi thường thỏa mãn, tinh thần cũng cảm thấy nhè nhẹ sung sướиɠ.
Đó là lợi ích của việc sử dụng linh thực có ẩn chứa linh khí thuần túy nhất.
Lời nhắc nhở của hệ thống đúng lúc truyền tới: "Thành công chế tác Linh Bối Ngư nướng, dạt được 10 điểm giá trị linh khí!"
Tư Nặc mới ăn được hai miếng, phát hiện Tiểu Hắc Miêu đã giải quyết xong mâm cá nướng, ánh mắt sáng quắc lại nhìn chằm chằm vào cá nướng trong tay cậu.
Ý tứ là còn đói? Phải biết rằng, phân lượng cá nướng Tiểu Hắc Miêu vừa ăn so với cơ thể nó còn lớn hơn!
Đại khái là phân lượng đồ ăn của động vật thời đại tinh tế lớn hơn chăng?
Tư Nặc cầm lấy dao, muốn đem phần cá nướng còn lại đưa một phần vào trong mâm.
Tiểu Hắc Miêu đem móng vuốt đẩy đẩy cái mâm sang một bên với thái độ từ chối và nhìn vào món canh cá đang được nấu bên cạnh.
Tư Nặc chỉ cho rầng Tiểu Hắc Miêu miệng tuy rằng đang còn thèm nhưng thân thể đã tương đối no, muốn chừa bụng ăn canh cá.
Nhưng những gì Tiểu Hắc Miêu nghĩ là – một chút thức ăn này còn chẳng đủ cho bản thái tử nhét kẽ răng, bất quá là một giống đực, làm sao nó
có thể để một giống cái chịu đói được? đương nhiên là phải đợi tiểu giống cái ăn no rước.
Chờ Tư Nặc ăn xong non nửa con cá nướng, canh cá cũng đã hầm xong.
Tư Nặc như cũ cho Tiểu Hắc Miêu ăn trước một chén, không biết mèo của thời đại tinh tế có thể ăn được nấm rơm không nên Tư Nặc chọn đều là thịt cá.
Tư Nặc cẩn thận cạo sạch lớp vây dày, lại không có lập tức mang canh cá đặt trước mặt Tiểu Hắc Miêu mà đem để trên một tảng đá tương đối bằng phẳng cách mặt đất khoảng 10cm.
Tiểu Hắc Miêu dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ ống quần Tư Nặc, thúc dục mà kêu to: "Miêu ngao ngao!" Cái này không phải cho ta sao? Ngươi dấu đi làm mịa gì! (`□′)╯┴┴
Tư Nặc kiên nhẫn giải thích: ''Hiên tại tương đối nóng, ngươi phải chờ một lất mới ăn được''
Tiểu Hắc Miêu cho Tư Nặc một cái liếc mắt khinh bỉ, trực tiếp lưu loát nhảy lên phiến đá, vừa khò khè vừa ăn canh cá nóng hổi.
Tư Nặc:... có lẽ mèo của thời đại tinh tế đã tiến hóa đến mức không sợ nóng chăng???
Canh cá được hầm trên lửa nhỏ thoang thoảng mùi nấm rơm, hương vị phi thường non mịn, tươi ngon, thịt cá vào miệng là tan, cùng với cá nướng hoàn toàn là hai mỹ vị khác nhau.
Ngay cả Tư Nặc, một người đến từ một đất nước với vô vàn mỹ vị và đã ăn quen đồ ăn mình nấu cũng cảm thấy có chút kinh diễm.
Cái này chỉ là nguyên liệu nấu ăn cấp bậc thấp nhất, phương pháp nấu ăn đơn giản nhất, gia vị nấu nướng cơ bản nhất nấu thành. Nếu dùng nguyên liệu nấu ăn càng cao cấp, càng trải qua quá trình nấu nướng tỉ mỉ, không biết còn mỹ vị đến chừng nào?
Bên này Tư Nặc mới uống được hai ngụm canh cá, bên kia chén của Tiểu Hắc Miêu đã thấy đáy.
Mt thấy Tiểu Hắc Miêu ngước ánh mắt trông mong nhìn cậu, Tư Nặc ngập ngừng hỏi: '' Ngươi có muống uống thêm chén nữa không''
Tuy chỉ mới ở chung không lâu nhưng Tư Nặc phát hiện tiểu gia hỏa này rất có linh tính, nó có thể nghe hiểu lời cậu nói.
Tiểu Hắc Miêu ngồi xổm trên phiến đá đẩy chén của chính mình ra phía sau, ưu nhã mà cúi đầu liếʍ liếʍ miệng vết thương vừa mới rỉ máu ở chân phải trước, phía sau cái đuôi ưu nhã vung qua vung lại.
Rõ ràng không có giao tiếp bằng ngôn ngữ, nhưng thông qua hành động của Tiểu Hắc Miêu Tư Nặc nhận ra ý tứ thúc giục "ngươi ăn của ngươi đi".
Tư Nặc cười cười, càng xác định tiểu gia hỏa nghe hiểu lời cậu nói, chậm rãi một bên ăn canh cá một bên nói chuyện phiếm cùng Tiểu Hắc Miêu.
"Tiểu bảo bối, ngươi là sống ở trong khu rừng này sao? Mẹ của ngươi đâu? Ngươi ở đây lâu như vậy, nàng có hay không sẽ lo lắng cho ngươi?"
Tư Nặc thực sự rất thích Tiểu Hắc Miêu, nếu có mèo mẹ thì không thể cướp con của người khác, nếu tiểu gia hỏa chỉ có một mình, Tư Nặc liền mang nó về nhà nuôi.
Nông trang rất lớn, chỉ có cậu cùng người máy giúp việc Tiểu Tạp, thật sự có điểm trống vắng, huống hồ Tiểu Tạp còn không cần ăn gì.
Còn nữa, nông trang cùng tt, nói đến cùng đều thuộc về "Lục Tư Nặc", nhưng nếu Tiểu Hắc Miêu này nguyện ý đi cùng cậu thì đây là bị trù nghệ của cậu chinh phục.
Lỗ tai nhòn nhọn của Tiểu Hắc Miêu run run, trên cái mặt đầy lông của nó nóng lên một cách bất thường, nó quay đầu liếc nhìn Tư Nặc một cái lại lập tức dời đi tầm mắt.
Mịa nó, tiểu giống cái này thật quá...không rụt rè! Bọn họ mới nhận thức được bao lâu chứ, vậy mà liền bắt đầu kêu nó "Bảo bối"! Nếu có thể đem từ "tiểu" xóa bớt thì càng tốt!
Editor: Cái này bắt buộc phải nói, anh nghĩ nhiều rồi ┐( ̄ヘ ̄)┌
Bất quá, giống cái này thật tinh mắt, tại thời điểm nó không còn thân thể cường tráng, cũng không mở cánh ra, tại hình thái ấu tể của nó đã bị mê hoặc!
Mẹ? là nói mẫu hậu của nó sao? Mẫu hậu mới không lo lắng cho nó đâu! Bà ấy hận không thể trường kì đem nó ra ngoài huấn luyện, tìm cơ hội hóa hình càng sớm càng tốt, cậu đã sắp trưởng thành nếu còn không thể thoát khỏi hình thái ấu tể thì ở lại đế quốc cũng trở thành trò cười cùng sự sỉ nhục của hoàng gia.
Mà phụ hoàng đối với cậu đã triệt để từ bỏ hi vọng, cả ngày lôi kéo mẫu hậu ân ái, nỗ lực cho nó thêm một đệ đệ, muội muội.
- -Cái đó... nể tình ngươi nhiệt tình thổ lộ với ta như vậy, ta miễn cưỡng đáp lại một chút vậy.
Tiểu Hắc Miêu bước tới, nâng móng vuốt lên vỗ nhẹ góc áo Tư Nặc để khích lệ.
Nó là người thừa kế duy nhất của ngôi vị hoàng đế đế quốc Thương Kình nắm quyền thống trị mười tinh vưc cao đẳng, mà giống cái này chỉ là một giống cái nhỏ bé sống ở một tinh cầu nông nghiệp sơ đẳng nhỏ bé. Địa vị của hai người đơn giản mà nói là khác nhau một trời một vực!
Bất quá Tiểu Hắc Miêu không để ý những thứ tầm thường đó, điều duy nhất nó lo là... lỡ như nó không hóa hình được thì sao? Cho nên tạm thời không cần đồng ý tiểu giống cái nhiệt tình "theo đuổi"
Tư Nặc lập tức lý giải ý tứ Tiểu Hắc Miêu đây là "Cầu bao dưỡng", "Cầu ôm ôm", "Cầu nâng đỡ"
Tư Nặc giải quyết xong hai phần canh cá liền đem tiểu gia hỏa ôm lên cọ cọ vào bụng nhỏ của nó rồi " không thể kiềm chế" mà hôn "bẹp" một cái lên khuôn mặt xù lông của mèo con: "Anh coi như em đã đồng ý theo anh về nhà rồi nha! Về sao em chính là mèo của anh!"
Tiểu Hắc Miêu trưng ra bộ mặt ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa ( đại khái là mặt này nè mn Σ(・口・)), toàn bộ đại não đều treo máy:.....Bổn Thái Tử cư nhiên bị một giống cái mỏng manh, yếu đuối cường ôm cộng thêm cưỡng hôn!!!
Móng vuốt sác nhọn lặng yên xòe ra nhưng nhìn nụ cười xinh đẹp của người kia thì móng vuốt rơi xuống mặt Tư Nặc lại biến thành đệm thịt hường phấn mềm mại.
Tư Nặc nắm lấy móng vuốt của Tiểu Hắc Miêu, đau lòng nhìn vào vết thương vẫn đang rỉ máu, tiến lại gần hơn và nhẹ nhàng thổi: "Rất đau có phải không? Trước đừng di chuyển, lát nữa anh ôm em về nhà rồi băng bó cho em".
Tiểu Hắc Miêu trong long không cho là đúng, một chút thương tích thế này thì tính là cái gì, lấy thể chất của nó, vết thương này chỉ cần nửa ngày sẽ tự khắc khép lại.
Thật là, muốn ôm nó thì ôm đi còn tìm cái cớ vụng về như vậy!
Tiểu Hắc Miêu nghĩ, giống cái này hơi thở thật dễ ngửi, người lớn lên đẹp, nấu cơm còn ăn rất ngon, mấu chốt là còn đối với mình "tình yêu tràn đầy", nó liền...miễn cưỡng phối hợp một chút vậy.
Tiểu Hắc Miêu nghĩ như vậy liền ngoan ngoãn nằm trong l*иg ngực của Tư Nặc, cái đuôi lười biếng vẫy vẫy.
Nó thỉnh thoảng ngẩng đầu lén nhìn Tư Nặc một cái, càng nhìn càng thấy vừa lòng, lần này vì một cơn bão không gian mà vô tình tiến vào tinh cầu nông nghiệp sơ đẳng này vậy mà vô tình nhặt được một tiểu tức phụ ngon miệng, xinh đẹp!
Tư Nặc lúc này hoàn toàn không biết... Cậu vô tình lượn một con mèo, vậy mà đem chính mình bán đi!
Kế tiếp, Tư Nặc đem Tiểu Hắc Miêu đặt trên đùi mình, trấn an nó không cần lộn xộn miễn cho ảnh hưởng đến vết thương.
Sau khi uống thêm một chén canh cá nữa, Tư Nặc liền cảm giác bụng hơi căng, rau dương xỉ dại không còn chưa kịp ăn.
Thân thể Tư Nặc hiện giờ tương đối yếu, lại thêm nhiều ngày không ăn đồ ăn có chứa Linh Năng, ngay lập tức ăn quá nhiều xác thực không thích hợp.
Tư Nặc cẩn thận đặt Tiểu Hắc Miêu bên bãi cỏ, chuẩn bị đóng gói phần canh cá còn lại đem về.
Ai ngờ, tại lúc cậu nói muốn đóng gói đồ ăn, Tiểu Hắc Miêu liền kháng nghị "Ngao ô" một tiếng, nhảy lên rìa nồi canh, ngả đầu xuống ăn.
Bổn Thái Tử, chỉ vừa mới khai vị thôi!
Tiểu tức phụ ăn cũng quá ít rồi... Đáng tiếc nó cùng tiểu tức phụ ngôn ngữ không thông, cũng không có biện pháp thúc giục cậu ăn nhiều một chút.
Canh cá uống thật ngon nha~! Tiểu tức phụ tay nghề thật quá tuyệt vời! Quả thực là lợi hại vô địch đệ nhất vũ trụ!
Tiểu Hắc Miêu từ trước đến nay là không thịt không vui, bất quá không cẩn thận ăn phải một viên nấm rơm, sau đó phát hiện hương vị vậy mà... cũng thật mỹ vị?
Đến nỗi xương cá " mềm mại", rắc rắc hai cái, cũng thật ngon miệng!
Tất cả những thứ này là do tiểu tức phụ tự tay làm, nó không thể lãng phí tâm ý của tiểu tức phụ nha~! Ngẫm lại mẫu hậu ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào làm mấy món ăn hắc ám, phụ hoàng đều ăn sạch hết còn trái lương tâm khen đến ba hoa chích chòe thiên hạ vô song!
Vì thế vài phút sau Tư Nặc nhìn nồi canh cả một giọt nước cũng không còn dư lại, cả người đều chấn động!
Khϊếp sợ qua đi, cậu liền đem Tiểu Hắc Miêu đang ung dung thong thả liếʍ lông làm sạch chính mình nâng lên, kiểm tra bụng nó -- sờ lên thế nhưng một chú cũng không thay đổi?
Cái này cmn không khoa học, lượng đồ ăn lớn gấp nhiều lần nó, tất cả đều chạy đi đâu a?!!
Tiểu Hắc Miêu cơ thể cứng đờ, tiểu giống cái sờ bụng nó!!!
Bụng của động vật là nơi yếu đuối, nhu nhược nhất, ngay cả người cực kì thân cận cũng không được phép sờ.
Bản năng làm Tiểu Hắc Miêu thiếu chút nữa không nhịn được mà vung trảo hung hăng cào giống cái lớn mật này một cái!
Tuy nhiên, có một cảm giác khác mạnh mẽ hơn đang lấn át bản năng của nó—thật thoải mái nha ~ mau, tiểu tức phụ, mau sờ thêm vài cái!
Một người một mèo ý tưởng tuy rằng có chút "ông nói gà, bà nói vịt" nhưng ở chung lại thập phần hài hòa.
Hệ thống đương nhiên nhìn ra, Tiểu Hắc Miêu tuy rằng là động vật họ mèo nhưng khác hoàn toàn so với loại mèo nhu nhược đáng yêu thích hợp làm vật nuôi mà Tư Nặc nhận thức ở địa cầu cổ, hai loài có vẻ giống nhưng mức độ nguy hiểm hoàn toàn không giống nhau.
Bất quá nó cũng sẽ không nhắc nhở Tư Nặc, chỉ cần Tiểu Hắc Miêu này đối với Tư Nặc không có ác ý thì việc nó lưu lại, Tư Nặc sẽ có một lá bùa hộ mệnh mạnh mẽ nhất.
Hệ thống: "Có người tới! Đại khái là khoảng ba phút nữa sẽ tới đây. Kích hoạt nhiêm vụ ngẫu nhiên, sử dụng số rau dương xỉ dại còn lại làm nguyên liệu chính để chế biến món ăn, chinh phục ba người sắp tới, làm cho bọn họ trở thành fans của bạn!"
"Có lẽ là răng mèo ở thời đại tinh tế rất tốt, lại còn ăn đặc biệt khỏe đi!"
Sau khi kết luận, Tư Nặc đã chuyển sự chú ý trọng điểm từ sức ăn thượng thừa của Tiểu Hắc Miêu sang nhiệm vụ của hệ thống—
ở cổ đại dương xỉ là một loài rau dại, nhưng ở đây nỏ chỉ là một loài cỏ dại.
Thậm chí nếu cậu có thể chế biến món này, làm sao cậu có thể thuyết phục ba người xa lạ hay cũng có thể là những người hàng xóm từng bị "cậu" xua đuổi một cách thô lỗ nếm một loại cỏ dại mà họ cho rằng không ăn được?!!!
Cá nướng
Canh cá nấm rơm
End chương 3.
Mọi người thấy lỗi đánh máy thì nhắc mình nha.
Thấy hay mong tặng mình một ngôi sao. (☆^ー^☆)