Ngồi trong phòng chỉ huy.
Mạc Tiêu ngồi đối diện cùng Andrew mặt đối mặt.
Nhìn vẻ mặt vô cảm của nữ Alpha, Andrew cả người đều không ổn.
Anh ta là chuẩn tướng, đối phương chỉ là thượng giáo, hơn nữa anh ta còn là tướng lĩnh yêu cầu tiếp viện, sao khi ngồi cùng một chỗ, trông cô ta ngược lại giống tướng lĩnh hơn nhỉ.
“Có tin tức chính xác không?” Nữ Alpha bình tĩnh mà mở miệng hỏi.
“Trên tinh hạm có cơ giáp, hơn nữa số lượng không ít.” Andrew chống khuỷu tay lên bàn, chắp hai tay thành hình kim tự tháp, ý đồ muốn thông qua tư thế khí phách mà tìm về sân nhà của mình.
Phó quan bên cạnh Mạc Tiêu nghe được đối phương nói như vậy, cũng có chút khẩn trương.
Xem ra nhóm hải tặc này còn rất có tiền.
Bởi vì đế quốc quản chế rất chặt đối với cơ giáp, hải tặc có thể buôn lậu cơ giáp, quyết không thể khinh thường.
Mạc Tiêu nhìn chiến lực hiện lên ở bản đồ Ma trận.
Cơ giáp kia chắc là vì muốn để cho bọn họ xem, cố ý đặt ở vị trí vô cùng dễ thấy.
“Khoảng một nghìn.” Cô thì thầm.
“Đúng thế, nếu không tôi sẽ không yêu cầu xin quân đoàn tập kích chi viện.” Andrew vỗ vỗ bàn.
Nhưng mà người chi viện tới quá ít.
Tầm mắt Andrew không nhìn được mà chuyển tới trên người Mạc Tiêu, muốn từ trên mặt cô nhìn thấy sự áy náy, nhưng mà vẫn là một khuôn mặt lạnh băng như cũ.
Nếu không phải biết Cố Hoàn thượng tướng của bọn họ là Alpha nam.
Anh ta còn tưởng Cố Hoàn thượng tướng đích thân tới a, chẳng lẽ người của quân đoàn tập kích bọn họ đều là mặt lạnh băng này sao?
Mạc Tiêu gật đầu, sau khi biết rõ tình huống, liền tự động phân chia công việc.
“Chúng tôi phụ trách cơ giáp của quân địch, nhân tiện yểm hộ tinh hạm của các người.”
“Mục tiêu cuối cùng của chúng ta là chiếm tinh hạm của đối phương, bắt được tù binh hải tặc.”
“Mạc Tiêu thượng giáo, trình tự của cô sai rồi, phải là chúng tôi yểm hộ các cô đánh binh lính cơ giáp.”
Bọn họ cũng chỉ có 500 binh lính cơ giáp…… lấy đâu ra tự tin ở trong tầm ngắm đại pháo của tinh hạm lấy ít thắng nhiều?
Andrew thay đổi tay chống đầu, gõ gõ mặt bàn, đem quan hệ yểm hộ chuyển đổi.
“Các anh tận lực đối phó cơ giáp, chúng tôi yểm hộ. Mục tiêu chiếm tinh hạm không đổi.”
Cho dù đối phương là tiếp viện, anh ta cũng không đến mức vô tình không quan tâm đến. Bọn họ muốn tận lực bảo vệ tính mạng của binh lính an toàn, tận dụng mọi khả năng tiêu diệt quân địch.
Mạc Tiêu rút ánh mắt khỏi hình chiếu dữ liệu, dừng ở trên người Andrew, nhàn nhạt nói.
“Vậy cứ dựa theo tình huống thực tế mà làm, linh hoạt ứng biến đi.”
“Hợp tác vui vẻ, Andrew thượng giáo.”
Nói xong Mạc Tiêu đứng lên, sau khi cùng Andrew kính quân lễ, liền xoay người rời đi. Khi quay người lại, góc áo của cô vẽ lên một vòng cung tuyệt đẹp, thu hút sự chú ý của không ít tướng lĩnh chỉ huy cấp cao.
Bọn họ nhìn nhau, nói thầm.
“Tôi sao lại cảm thấy Mạc Tiêu thượng giáo giống như có chút bất mãn đối với Andrew đoàn trưởng thì phải.”
“Đúng không?”
“Anh không hiểu tâm tư của phụ nữ. Trong cuộc họp, cô ấy căn bản không nhìn Andrew thượng giáo.”
“Có thể là Andrew thượng giáo đã không cẩn thận đắc tội với cô ấy rồi.”
Nghe thấy tiếng thủ hạ nghị luận, Andrew giật giật tai, đột nhiên đập bàn, đứng dậy.
“Tan họp.”
Đắc tội?
Vẫn tốt mà.
Ngoại trừ lúc vừa mới gặp mặt, anh ta oán giận tiếp viện tới quá ít. Thì anh ta cùng Mạc Tiêu thượng giáo này cũng không có giao lưu gì.
…………
Mạc Tiêu mang theo mấy hộ vệ binh, trở lại công khu của chính mình.
Mở trang chủ quang não ra, bên trên rõ ràng là ảnh chụp thượng tướng đang cầm hoa tươi.
Một giây khi thấy ảnh chụp kia, nữ tướng quân vốn mặt đang lạnh như băng chợt trở nên mềm mại hơn.
Cô một chút cũng không muốn rời khỏi quân khu, không thấy được thượng tướng.
Không thể nhìn thấy khuôn mặt của thượng tướng khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui đó, tâm tình của cô đã có chút không xong rồi, còn phải đi gặp người ngay từ đầu đã nghi ngờ quyết định của thượng tướng, tâm tình lại càng khó chịu.
Có một số cuốn sách giấy trong công khu. Mạc Tiêu tùy tay lật vài cái.
“《 Cố Hoàn: Con đường nhất định phải đi từ người không có tiếng tăm gì trở thành người mà mọi người đều biết 》”
“《 kinh nghiệm chiến đấu chống lại tinh tế hải tặc của Cố Hoàn 》”
Còn có mấy quyển tạp chí, đều là tạp chí bình chọn Cố Hoàn thượng tướng là đệ nhất mỹ nam của tinh tế.
Mạc Tiêu ôm đầu, chán nản gõ gõ cuốn sách.
Chỉ cần tốc chiến tốc thắng, là có thể về quân khu.
Vì chuyện này cô sẽ toàn lực ứng phó.
Quang não chợt sáng lên.
Nhìn thấy người gửi tin đến. Mạc Tiêu sửng sốt một lúc, vội vàng đặt bộ sưu tập quý báu của mình vào không gian trữ vật, sau đó lấy lại chút bình tĩnh, ngón tay run run mở video trò chuyện ra...
Sau khi đường truyền chập chờn thì ổn định lại.
Nhìn thấy tướng quân trong video lãnh đạm từ trong xương cốt, tản ra hơi thở xa cách.
Mạc Tiêu theo bản năng mà căng thẳng ngồi thẳng lưng, mím môi.
Tình cảm thiếu nữ gì cũng không nhìn ra, dựa vào biểu tình mà nói, thậm chí so với khi đối diện Andrew còn lãnh đạm hơn.
Con ngươi vàng sáng chiếu, Cố Hoàn nhìn cô trong video, nhất thời có loại cảm giác đang cùng chính mình soi gương.
Những người khác cảm thấy cậu không dễ tiếp cận, cậu cũng cảm thấy vị nữ Alpha duy nhất của quân khu không dễ tiếp cận.
Có những người khác ở đây còn tốt, mỗi lần đơn độc gặp mặt, đều sẽ có một loại cảm giác xấu hổ.
Cậu muốn cùng cô ấy kéo gần quan hệ, thường thường sẽ nhận được kết quả tương phản.
Sau đó cậu lại cảm thấy như vậy cũng khá tốt.
Nếu toàn bộ quân đoàn đều tâng bốc cậu, cậu sớm muộn gì cũng sẽ không nhận không rõ chính mình, có một người duy trì khoảng cách cấp trên cấp dưới với cậu, có thể tùy thời đánh thức cậu, để cậu không đến mức nhất quyết khư khư làm theo ý mình.
Cho nên thời gian lâu rồi, Cố Hoàn liền không còn chủ ý cùng Mạc Tiêu kéo gần quan hệ.
Cậu cũng không biết, đây là sự che giấu phi thường tốt của fans nhỏ.
“Quân đoàn trưởng là người thế nào?” sợi tóc đen từ trên trán chảy xuống sườn mặt giống như tơ lụa, Cố Hoàn hơi hơi nghiêng đầu hỏi.
“Cũng được.”
Nghe thấy câu hỏi của thượng tướng, Mạc Tiêu trả lời lãnh đạm cực hạn.
Không phải cô không muốn nói chuyện nhiều hơn với tướng quân. Chỉ là một mình nói chuyện, cô liền khẩn trương, khẩn trương thì sẽ quên đi những chuyện khác, chỉ lo trả lời chính sự.
“Anh ta có làm khó dễ các cô hay không?” Cố Hoàn vuốt ly cà phê trong tay.
“Không có.”
Nếu Andrew bọn họ muốn cố tình gây khó dễ, thì sẽ không có khả năng chủ động đề nghị chuyện yểm hộ tinh hạm.
Nhưng mà…… hai người bọn họ không tín nhiệm nhau.
Mạc Tiêu hơi cau mày.
Quân đoàn bọn họ có phải hay không quá khiêm tốn rồi, cho nên khiến những người khác coi thường?
Cô biết những người khác nhìn quân đoàn bọn họ như thế nào.
—— Là diễn viên lãng phí tài nguyên, nơi nơi đoạt công chương.
Thời điểm nghi ngờ số người tiếp viện, chính là đang nghi ngờ năng lực của bọn họ.
Cô cảm thấy có chút không đáng, quân đoàn bọn họ sẽ toả sáng ở trên sân khấu lịch sử, bọn họ nỗ lực huấn luyện như vậy, rất vất vả có một cơ hội tiếp viện, có thể giúp cô thể hiện được thực lực mạnh mẽ của quân đoàn mình.
Cô sao có thể buông tha được chứ.
Nhìn thấy tầm mắt tướng quân hướng đến trên người cô.
Mạc Tiêu hít một hơi trong lòng, nhất định phải để tất cả mọi người nhìn thấy được huy hoàng của quân đoàn bọn họ.
“Không có, tướng quân, tôi có thể giải quyết.”
Nhìn thấy Mạc Tiêu kiên định như vậy.
Cố Hoàn cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì.
Cậu sở dĩ cắt giảm số người tiếp viện, là bởi vì cậu sợ mình phái đi quá nhiều binh lực, lấy thực lực của quân đoàn bọn họ quân đoàn, sẽ thành giọng khách át giọng chủ.
Phái binh lực ít một chút, thì sẽ không trở nên quá nổi bật.
Nhưng mà cho dù là 500 người.
Đối mặt với hai cái tinh hạm hải tặc, lực lượng chi viện như vậy vừa đủ để giành chiến thắng.
Cố Hoàn vốn nghĩ như vậy.
Nhưng mà một tuần sau, lúc nhìn thấy chiến báo.
Kết quả vẫn nằm ngoài dự đoán của cậu.
Cố Hoàn ngồi ở văn phòng đối mặt với Khải Bội Nhĩ trên mặt đầy vui vẻ, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Andrew đem công lao lần này đều ghi trên người Mạc Tiêu.”
“Nghe nói cô ấy dẫn binh đột phá phạm vi công kích pháo năng lượng của tinh hạm. Sau đó trực tiếp khống chế phòng điều khiển tinh hạm của đối phương. Cơ giáp hải tặc ở trước mặt cơ giáp của chúng ta không chịu nổi một kích.”
“……quân đoàn trưởng Andrew của tinh cầu ga778 sắp đem Mạc Tiêu tâng bốc lên tận trời rồi.”
“……”
5000 người không ngăn được 500 người?
Hải tặc bên đó là khối đậu hủ hả?
Mỏng manh như vậy? Cậu không dám tưởng tượng quang võng sẽ đưa tin chuyện này như thế nào nữa.