Từ khi thấy được bốn chữ "Chớ gần bố mày" trong mắt Tần Di, Mục Hiểu Hiểu liền biết cô thực sự bị cự tuyệt ngàn dặm, tiểu thư người ta coi cô là không khí.
Thỉnh thoảng, những lúc cô ở dưới lầu vui vẻ hòa thuận vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm với dì Tống, cô sẽ ngẩng lên lầu nhìn một cái, nhìn người phụ nữ ngồi trên xe lăn như tượng đá lạnh băng kia, không nhịn được thầm hỏi.
___ sẽ không cô đơn sao?
Đương nhiên, Tần Di băng lãnh không phải là nhằm vào một mình cô, chỉ cần cô ấy ra ngoài, giống như chủ nhiệm lớp đi tuần vậy, ngoại trừ dì Tống ra thì mọi người cho dù là đang nói cái gì đều sẽ lập tức im lặng, đồng loạt cúi đầu.
Bốn ngày.
Mục Hiểu Hiểu cũng chưa nói được một câu với cô ấy.
Tuổi còn trẻ mà cô đã gặp phải trận chiến lớn nhất trong cuộc đời sự nghiệp của mình rồi, vì thế cô chỉ biết gọi điện thoại cho Liễu Ngả Văn, nói một chút tình huống "Tổng hợp tiền lương những ngày không làm việc" hiện tại bên này.
Liễu Ngả Văn giống như đã dự liệu được từ trước, "Cô đừng quá áp lực, ở đó nếu như có thể giúp được Tần Di đương nhiên là chuyện tốt, còn nếu như không giúp được, cô ấy cũng không bài xích coi cô như bạn đồng hành, tiền lương tôi vẫn thanh toán như cũ."
Mục Hiểu Hiểu chần chờ một chút: "Nếu như luôn luôn coi như bạn đồng hành ____"
Liễu Ngả Văn cười cắt đứt cô, "Đó cũng là một bản lĩnh."
Mục Hiểu Hiểu: . . .
Tuy rằng không phải là an ủi đứng đắn gì, nhưng cũng khiến cô thả lỏng rất nhiều.
Nghỉ hè tổng cộng hai tháng, thời gian rất quý giá, tuy rằng tiền thuê xa xỉ, hoàn cảnh thoải mái, thoải mái giống như nghỉ phép có lương, nhưng đạo đức nghề nghiệp lại thúc đẩy cô phải đi làm một chút gì đó để cứu vớt vị tiểu thư này.
Đến rồi ngày thứ năm.
Mục Hiểu Hiểu đã trở nên quen thuộc với những người trong nhà.
Trên có dì Tống, dưới có tiểu Thúy chuyên làm cơm, thậm chí ngay cả người làm vườn cũng đều chuyện trò vui vẻ.
Mục Hiểu Hiểu rất săn sóc, ở thời điểm dì Tống bận rộn sẽ giúp đỡ, cô rất thông minh, một chút cũng không giống một đám bằng tuổi được nuông chiều từ bé như hiện nay, làm việc nhà cũng rất thuần thuật, khiến bà vui vẻ chính là sự cổ động của Hiểu Hiểu, bà sau khi nướng ra tới đều không người nào dám nhấm nháp, tiểu thư không ăn, cho những người khác, đương nhiên cũng không dám ăn, chính mình bà ăn cũng không được bao nhiêu, phần lớn đều là lãng phí, lâu dần, bà cũng liền không làm.
Nhưng hôm nay, Hiểu Hiểu không giống vậy, sức ăn tốt kinh người, dì Tống nướng bao nhiêu, cô đều ăn hết sạch, đôi khi ăn không hết, cô coi như đồ ăn vặt, cả ngày giống như một chú sóc nhỏ, cầm bánh quy, bất cứ lúc nào đều ở đây ăn.
Đến cuối cùng, còn làm cho bà có chút lo lắng, "Hiểu Hiểu, đừng căng hỏng a."
Bà cảm nhận được thiện ý của đứa nhỏ này, như là cảm nhận được bà cô đơn, liền thỉnh thoảng sẽ cùng bà nói chuyện phiếm, lúc cười lên vô cùng khả ái, gương mặt sẽ hiện ra má lúm đồng tiền, làm cho người khác nhịn không được mà đi chọc.
Mục Hiểu Hiểu vỗ bụng, "Không có chuyện gì, con mỗi ngày đều tập thể dục, hơn nữa con có thói quen." Cô cười cười: "Ăn không thể để thừa."
Thói quen này, dì Tống cũng sớm phát hiện ra.
Bà phát hiện mỗi lần Mục Hiểu Hiểu ăn cơm đều sẽ rất dè sẻn, ăn bao nhiêu xới bấy nhiêu, đến cuối cùng, trong bát nhất định phải trống trơn, một hạt gạo cũng không được thừa lại.
"Con khi còn nhỏ trải qua cảnh đói." Mục Hiểu Hiểu nhìn ra suy nghĩ của dì Tống, hướng bà thản nhiên giải thích, trải qua cùng cực, khiến cho cô hiểu rằng mỗi một chút lương thực có được đều không phải dễ dàng gì.
Dì Tống sửng sốt, khó tin nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Trải qua cảnh đói? ? ?
Lời như vậy, đặt ở hiện tại mà nói, người bình thường đều sẽ cho là lời nói đùa, nhưng bà nhìn thấy trong mắt Mục Hiểu Hiểu, cô không phải đang nói đùa, nguyên nhân cụ thể là gì, bà sợ khơi lại đau thương trong cô nên cũng không dám hỏi nhiều, mà hiền hòa nói: "Sau này muốn ăn cái gì thì nói với dì, dì làm cho con."
Mục Hiểu Hiểu nở nụ cười, mắt sáng lên, làn da trắng noãn trong suốt như ánh mặt trời tỏa sáng, dì Tống nhìn chằm chằm cô, đột nhiên đáy lòng lại có một ý nghĩ, cô gái này ấm áp như vậy, có lẽ thật sự có thể trợ giúp tiểu thư, bà nhịn không được ngẩng đầu nhìn về căn phòng của Tần Di, nhẹ nhàng thở dài.
Căn phòng kia vẫn kéo rèm như cũ, xình xịch một mảnh xám xịt tối tăm.. . . .
Đến rồi thời gian ngắm cảnh buổi chiều của Tần Di.
Cô ấy ngồi trên xe lăn, nhìn lá rụng bay tán loạn bên ngoài.
Lá cây từng chiếc một bị gió thổi rơi, phiêu diêu trên không trung rơi đầy xuống mặt đất.
Mục Hiểu Hiểu núp ở trong ghế sa lon bên cạnh len lén nhìn, lúc Tần Di xoay xe lăn qua chuẩn bị về phòng thì, cô ấy liếc mắt liền nhìn thấy một nữ hài núp ở trong sô pha giống một cụm lông.
Mục Hiểu Hiểu nín thở, nhìn cô ấy.
Tần Di không có bất kỳ phản ứng nào, giống như là không nhìn thấy cô vậy, thậm chí ngay cả dừng lại chốc lát cũng không.
Mục Hiểu Hiểu bị bỏ lại tại chỗ, cô sờ sờ mặt mình.
Thật đẹp mắt a, nhìn cũng không nhìn lấy một cái?
Cô từ nhỏ đến lớn, rất rất nhiều người thích nha.
Đừng nói là trong trường, ngay cả trong việc tư vấn tâm lý, cũng là vô cùng chiếm ưu thế.
Một số người có thể không muốn để tâm đến người khác, thế nhưng bị vây trong cái đẹp, đều sẽ liếc nhìn cô một cái.
Nhưng Tần Di một ánh mắt cũng không cho cô, Mục Hiểu Hiểu mấy ngày nay cùng người khác nói chuyện phiếm thì quan sát được, vô luận các cô nói cái gì, trò chuyện gì, chủ đề gì, Tần Di một chút phản ứng cũng không có, cô ấy giống như đóng cửa với thế giới này vậy, đem chính mình giam cầm trong vùng cấm, cự tuyệt bất cứ kẻ nào tới gần.
Mãi cho đến ngày thứ sáu.
Trong nhà có người đến.
Sáng sớm, Mục Hiểu Hiểu liền phát hiện dì Tống rất khẩn trương, mang theo người hầu quản gia quét dọn trong nhà một lần lại một lần, một chút bụi đều không có, bà không ngừng nhìn đồng hồ, thường thường xoa xoa lòng bàn tay, lo lắng bất an. Mấy người làm cũng rất khẩn trương, vội tới vội đi, rõ ràng sàn nhà đã lau rất nhiều lần, có thể phát sáng, nhưng giống như vẫn chưa hài lòng, lau một lần lại một lần nữa.
Mục Hiểu Hiểu nghi hoặc nhìn bà, thấy vậy bà nhỏ giọng giải thích: "Hôm nay chị gái của tiểu thư muốn tới đây."
. . . Chị gái?
Chị ruột sao?
Mục Hiểu Hiểu nhìn bộ dáng không muốn nhiều lời của dì Tống liền cũng không hỏi nhiều, mãi cho đến khoảng mười giờ trưa, tiếng ô tô từ trong sân truyền vào, tất cả mọi người đều nín thở.
Dì Tống căn dặn Mục Hiểu Hiểu tận lực ở trong phòng của mình đừng ra ngoài, cô đành đi tới bên cửa sổ, dựa vào vách tường cẩn thận nhìn xuống.
Trên chiếc xe màu đen, một người đàn ông mặc đồng phục đeo găng tay trắng bước xuống, hắn đi tới hàng sau, lễ độ cung kính mở cửa xe, bên trong xe một người phụ nữ cao gầy bước xuống.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là áo sơ mi màu đỏ rượu, nước da như ngọc, vóc người cao gầy thẳng tắp, môi đỏ mát lạnh, biểu tình nghiêm nghị lạnh lùng, theo sau là một nam nhân y phục đen thân hình vạm vỡ như là vệ sĩ.
Người phụ nữ xoay người giao phó vài câu, người nọ liền lui xuống.
Một người đi vào nhà.
Dì Tống tự mình đi nghênh tiếp, lúc mở cửa, bà cúi đầu, mấp máy môi, ngập ngừng do dự rồi mới kêu một tiếng: "Đại tiểu thư."
Tần Sương không có trả lời, liếc nhìn bà một cái, "Em ấy đâu?"
Dì Tống vẫn cúi đầu: "Tiểu thư ở trong phòng."
Tần Sương nghe xong liền chau mày, trực tiếp đi vào.
Phòng của Tần Di, Mục Hiểu Hiểu tới đây lâu như vậy, vẫn luôn không người nào dám đi qua, thậm chí bởi vì Tần Di kháng cự, toàn bộ tầng ba giống như là một vùng cấm, bất cứ kẻ nào cũng không dám tùy tiện bước vào.
Theo âm thanh của giày cao gót nện xuống đất, Tần Sương đã đi tới cửa phòng Tần Di ở tầng ba, cô ta đứng ở đó trầm mặc nửa ngày, giơ tay lên gõ cửa một cái.
Trong phòng không có phản ứng.
"Là tôi."
Giọng nói lãnh đạm, Tần Sương thân cao đứng ở ngoài cửa, bên trong phòng không có phản ứng, lại gõ cửa lần nữa, vẫn không có ai trả lời, cô ta cau mày xoay người nhìn dì Tống dưới lầu, có chút mất kiên nhẫn: "Mở cửa."
Chìa khóa dự phòng trong nhà đều là dì Tống quản lý, bà vừa nghe Tần Sương nói như vậy, sợ hãi rụt lại thân thể.
Mục Hiểu Hiểu len lén quan sát qua khe cửa, trong lòng có chút tư vị khó chịu.
Trong khoảng thời gian này cô quan sát thấy, dì Tống dù đã lớn tuổi rồi, hằng ngày vì bảo toàn cái nhà này, vì chiếu cố Tần Di, điệu bộ ở trước mặt người khác còn là mạnh mẽ chống đỡ, nhưng hôm nay, ở dưới ánh mắt sắc bén của Tần Sương, bà rúc lại nửa vai, tuổi già sức yếu.
"Chìa khóa."
Giọng nói Tần Sương rất lạnh, ánh mắt cũng tràn đầy tính xâm lược, dì Tống cắn cắn môi, bà ngẩng đầu, "Đại tiểu thư, con bé. . ."
"Ha." Tần Sương cười nhạt, không đợi bà nói hết lời, nhàn nhạt: "Thế nào, tôi cũng không biết, cái này này họ Tống rồi đấy?"
Dì Tống cúi thấp đầu, vẫn như cũ không hề nhúc nhích.
Tần Sương híp mắt, biểu tình nghiêm túc, đầu lông mày sắc bén bức người, cô ta vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm dì Tống , mọi người xung quanh đều im lặng đổ mồ hôi thay cho bà, thở mạnh cũng không dám.
Trong không khí giằng co giữa hai người, cửa chậm rãi mở ra.
Ánh sáng trong phòng theo đó mà nhảy ra tới, Tần Di ngồi trên xe lăn chậm rãi xuất hiện, cô ấy mặc chiếc váy màu trắng, tóc dài như thác đổ trên vai, làn da trắng tuyết, nhẹ nhàng thanh thoát như đóa sen trắng.
Mục Hiểu Hiểu nhạy bén quan sát được, từ sau khi Tần Di đi ra, mấy người hầu trong nhà hầu như đều thở phào nhẹ nhõm.
Tần Sương thấy vậy cũng lập tức bước nhanh tới trước mặt cô ấy, đưa tay nắm lấy cầm tay xe lăn, cúi thấp người xuống, biểu tình trở nên ôn nhu, ngay cả giọng nói cũng nhu hòa, "Em cuối cùng cũng chịu ra."
Tần Di không có trả lời mà ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh thâm sâu nhìn chằm chằm Tần Sương.
Giống như sinh khí.
Xuyên qua khe cửa nhìn thấy hết thảy khiến cho Mục Hiểu Hiểu giật mình, nhiều ngày ở Tần gia đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tâm tình biến hóa của Tần Di.
Tần Sương tươi cười không giảm: "Tôi nếu không làm như vậy, em chịu gặp tôi sao?"
Tần Di không có đáp lại.
Tần Sương đôi mắt ôn nhu: "Tôi rất nhớ em."
Người này vừa mới hùng hổ dọa người, nhưng khi nói ra câu này, cũng không có kiêng dè đám người hầu, tất cả mọi người vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, không dám lên tiếng cũng không dám rời khỏi nơi này.
Thân thể Tần Sương nghiêng về phía trước, tiến sát gần một chút, cô ta giơ tay lên, như là muốn vuốt tóc Tần Di, lại bị ánh mắt của cô ấy dọa sợ.
Cô ấy mặc dù không nói lời nào, nhưng ánh mắt kia giống như là có thể đem người khác ngàn đao vạn trảm.
Lắc đầu cười khổ, Tần Sương giương mắt, nhìn ngoài cửa sổ: "Khí trời ngày hôm nay thật tốt, tôi đưa em ra ngoài đi dạo, được chứ?"
Tần Sương lúc đến khí thế hừng hực, vênh mặt hất hàm sai khiến không ai bì nổi.
Nhưng ở trước mặt Tần Di, lại năm lần bảy lượt cúi người, khẩn cần đến gần như hèn mọn.
Ánh mắt Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng di động, cô quan sát biểu tình người hầu xung quanh đó, ngoại trừ dì Tổng vẫn còn khẩn trương nhìn hai người bọn họ ra, thì tất cả những người còn lại đều cúi đầu, không dám thở mạnh.
"Có được không?"
Tần Sương hỏi lại, giọng nói nhẹ nhàng, mắt tràn đầy chờ mong, cuối cùng Tần Di gương mắt nhìn, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm Tần Sương nửa ngày, môi đỏ khẽ mở, nói một chữ vừa không tiếng động lại rõ ràng.
____ Cút.
Thân thể Tần Sương lùi về phía sau, như là nghe lầm, khó tin mà nhìn Tần Di.
Tần Di mặt không thay đổi mà nhìn Tần Sương, lạnh lẽo trong mắt đóng băng tất cả.
Không khí phút chốc ngưng đọng lại.
Đồng hồ phòng khách vang lên "Tí tách, tí tách", vang khiến lòng người hoảng sợ, không biết qua bao lâu, Tần Sương chậm rãi nói: "Được. . . Tôi biết tâm tình em không tốt, hôm khác tôi lại đến thăm em." Tần Sương nỗ lực khắc chế, "Đến lúc đó lại đưa em đi ra ngoài."
Nói xong, Tần Sương chỉnh lại y phục xoay người chuẩn bị rời đi.
Chỉ là quay người lại.
Chỉ là không đối mặt với Tần Di.
Tần Sương khôi phục lại khí thế bức người, đầu ngẩng lên, khí tràng sắc bén giống như gai nhọn hiện ra, cô ta ngước đôi mắt sắc bén đảo qua những người hầu đang cúi đầu ở dưới lầu, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người dì Tống.
Dì Tống cúi đầu không dám nhìn Tần Sương, Tần Sương đi tới bên cạnh bà, không mặn không nhạt: "Bà chăm sóc em gái tôi cho tốt, tôi sẽ có hậu đãi."
Dì Tống không nói lời nào, sắc mặt trắng bệch.
Nói xong, Tần Sương không dừng lại nữa, bước nhanh ra đi ra ngoài.
Một người khí tràng cường đại như vậy, cứ như thế mà "Cút" ra ngoài.
Chỉ là sắc mặt của Tần Sương giống như khí thải của chiếc ô tô đang lao vυ't ra khỏi sân, nhiều khó coi.
Mãi cho đến khi xe biến mất trong tầm mắt, mọi người mới thở ra một hơi, thả lỏng một chút, nhưng mà dì Tống vẫn còn mím môi nhìn Tần Di.
Tần Di không có phản ứng gì, xoay chuyển xe lăn, ánh mắt ngắn ngủi rơi vào trên người bà vài giây, rồi lại theo ánh sáng lộ ra từ cửa sổ đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Khi Mục Hiểu Hiểu đi ra ngoài, tất cả mọi người đều giải tán, dì Tống cúi đầu cau mày tâm tình hình như không tốt lắm, không giống như trước đây cùng cô chuyện trò.
Nhưng ngược lại tiểu Thúy lại tràn đầy hưng phấn, cô ấy nhếch môi: "Tiểu thư thế nhưng giúp chúng ta trút giận."
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô ấy, dù sao cũng là chuyện của Tần gia, cô là người ngoài không tiện nhiều lời.
Tiểu Thúy giống như là khoe khoang, "Tiểu thư chúng ta tuy rằng ngồi xe lăn, nhưng người mới là xứng đáng với danh thiên kim Tần gia, thuộc hạ Tần gia người nào không phục tiểu thư? Nếu không phải tiểu thư không muốn tranh, Tần Sương lấy tư cách gì đến đây dương oai?"
Mục Hiểu Hiểu nghe tiểu Thúy nói vậy, cô ngẩng đầu nhìn lên lầu, tâm tình bình tĩnh bị thổi lên nếp uốn.
Nữ nhân như Tần Di, cho dù ngồi xe lăn hay không nói chuyện được, cô ấy cũng vĩnh viễn duy trì khí tràng thiên kim đại tiểu thư cao cao tại thượng, không cho bất cứ kẻ nào xâm phạm.
Không một ai có thể ép cô ấy cúi đầu.
Trừ phi chính cô ấy muốn từ bỏ.
Này. . . Rốt cuộc là vì cái gì?