Người đàn ông này nghe xong thì cười to lên, khiến cho 6 tên vệ sĩ chẳng hiểu ra làm sao.
“Ha ha ha … ha ha ha ha. Cuối cùng thời khắc này cũng đến. Cuối cùng thời khắc này cũng đến.”
Vừa cười hắn vừa lấy ra 3 tấm thẻ bài linh hồn, thần thức truyền vào một tin nhắn.
“Phương sư đệ, Đào sư đệ, thời điểm đã đến, hẹn gặp 2 người tại An Giang trong tối nay”
Phúc Minh truyền xong tin tức thì nhìn ra mặt kính của thang máy. Thang máy này là thang máy nằm sát ngoài trời, thông qua các mặt kính có thể thấy toàn cảnh bên ngoài.
Hắn vươn bàn tay ra, đặt lên mặt kính. Chỉ nghe âm thanh “xoảng” vang lên, toàn bộ tấm kính đã biến thành bột mịn, khói bụi theo làn gió bay đi, không một mảnh kính nhỏ nào rơi xuống mặt đất.
Các vệ sĩ thấy vậy thì vươn tay ra định giữ chặt Phúc Minh để bảo vệ cho hắn. Nhưng mà động tác của bọn họ đã chậm, tấm kính vừa vỡ thì Phúc Minh đã bước ra bên ngoài.
Phúc Minh đạp trên không khí như đạp trên đất bằng, sau vài bước thì đã đi ra bên ngoài thang máy. Hắn xoay người lại nói với 6 tên vệ sĩ.
“Nói lại với Du Linh, ta có việc riêng cần làm. Một tuần sau ta sẽ trở lại, trong thời gian này, Mỹ Phẩm Vĩnh Xuân sẽ do cô ta tự quyết định mọi thứ”
Nói xong thì Phúc Minh vụt bay đi, tạo ra một tiếng nổ vượt âm, thân hình của hắn như một máy bay phản lực, phóng thẳng phương hướng tỉnh An Giang mà lao đi.
Phúc Minh không sử dụng bất cứ hình thức ẩn thân nào, cho nên hình ảnh bay đi của hắn ai cũng có thể nhìn thấy. 6 tên vệ sĩ đứng đực người ra, không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì.
Một vài giây sau, khi thang máy mở cửa, một cô gái đã chờ sẵn bên ngoài. Mấy tên vệ sĩ nghe tiếng thang máy mở ra thì quay người lại.
Cô gái nhìn 6 tên vệ sĩ, sau đó nhìn kỹ lại thang máy, chân mày không khỏi châu lại, chỉ nghe cô ta hỏi
“Sao chỉ có các anh? Còn chủ tịch đâu?”
Một tên vệ sĩ đưa tay chỉ ra bên ngoài rồi nói
“Chủ tịch mới vừa đi, ngài ấy bay ra khỏi đây theo lối này!”
Cô gái này chính là Du Linh trong miệng Phúc Minh. Sau khi nghe vệ sĩ nói thì cô nhìn theo phương hướng ngón tay đang chỉ. Bây giờ cô mới để ý là cửa kính đã không còn.
Du Linh hoảng hốt, lấy tay che miệng rồi nói một cách lắp bắp
“Ý … Ý của anh là gì? Chủ tịch đã tự tử sao? Tại sao chứ?”
Người vệ sĩ kia nghe như vậy thì liên tục xua tay và lắc đầu
“Không phải, không phải, xin tổng giám đốc chú ý nghe cho kỹ. Chủ tịch chạm tay vào tấm kính, làm nó vỡ thành bụi phấn. Sau đó, ngài ấy bước ra bên ngoài không khí như thần tiên. Cuối cùng là bay đi chẳng khác nào một chiếc máy bay phản lực”
Một người vệ sĩ khác liền chen vào
“Còn nữa thưa tổng giám đốc, trước khi đi, ngài ấy có nói, Mỹ Phẩm Vĩnh Xuân tạm thời do tổng giám đốc toàn quyền phụ trách, ngài ấy sẽ trở về sau một tuần nữa”
Du Linh càng nghe thì càng loạn tinh thần hơn, chỉ nghe cô quát lớn
“Căm miệng! Các anh bị bệnh tâm thần hả? Cái gì mà chạm tay là kính vỡ ra thành bụi phấn, cái gì mà bước trên không như thần tiên? Rồi còn bay đi như máy bay phản lực? Các anh đang chơi thuốc phải không?”
Cô đưa mắt nhìn vào camera đặt ở trong thang máy, sau đó cầm điện thoại lên gọi, đầu dây bên kia liền có người trả lời.
“Dạ tôi nghe thưa tổng giám đốc”
“Chuẩn bị dữ liệu camera an ninh trong thang máy của chủ tịch. Tôi cần xem lại tình huống khẩn cấp.”
“Dạ, tôi đã rõ”
Du Linh tắt điện thoại, cô nhìn 6 tên vệ sĩ rồi nói
“Còn các người, theo tôi đến phòng giám sát”
Một lát sau, tại phòng giám sát của tòa nhà, Du Linh xem đi xem lại đoạn video ghi lại cảnh tượng vừa rồi. Giờ thì cô đã hiểu, mấy tên vệ sĩ không phải bị vấn đề tâm thần. Chỉ vì cô không thể tin chuyện vô lý như vậy mà thôi.
Thậm chí, ngay lúc này cô vẫn không tin. Cô đang điên cuồng suy nghĩ, không hiểu chủ tịch cố gắng dàn dựng chuyện này để làm gì? Không lẽ chủ tịch định chuyển sang ngành điện ảnh để cạnh tranh với Phương Group?
Còn một chuyện khác khiến cô vô cùng đau đầu, đoàn đại diện các doanh nghiệp mỹ phẩm của châu u đang chờ trong phòng hợp. Nhưng mà chủ tịch đã rời đi, có nghĩa là cô phải thay chủ tịch nói chuyện với bọn họ.
…
Thành Phố Đà Nẵng
Ngay chỗ vòng xoay đường Võ Chí Công, gần cầu Đế Võng, một tòa nhà cao 750 mét đứng hiên ngang ở đó. Tòa nhà này cũng có 149 tầng, chiều cao chỉ kém 6 mét so với tòa nhà Vĩnh Xuân.
Phần giữa của tòa nhà có kiến trúc khắc họa thành 2 chữ Phương Group nổi bậc. Phong cách tương tự tòa nhà Vĩnh Xuân. Cũng được xây dựng bởi công ty Biển Đông, thời gian xây dựng cũng chỉ kém hơn 2 tháng.
Bên dưới tòa nhà, một chiếc xe limousine màu trắng sang trọng vừa tấp vào khu vực sảnh. Đội vệ sĩ đi từ xe sau nhanh chóng chạy lên bao vây chiếc limousine. Một tên vệ sĩ đến mở cửa xe, từ bên trong chiếc limousine, một người đàn ông tuổi tam tuần bước ra.
Người này vừa bước xuống xe thì đã bị đám đông phóng viên nhà báo xung quanh nhao nhao chụp ảnh, quay phim. Cùng với những âm thanh hò hét của các fans hâm mộ.
Người đàn ông này tên là Phương Hùng. Ông ta mặc trên người áo dài truyền thống, đầu đội khăn đóng. Chiếc áo được cách điệu thành màu trắng, khăn đóng cũng vậy.
Đừng nhìn ông ta trẻ như vậy, tuổi đời đã không dưới 60, là chủ tịch của Phương Group, cũng là ngôi sao hàng đầu xứ Việt và cả châu Á. Vừa ra mắt công chúng không tới 5 năm đã có vị thế hiện tại.
Phương Hùng không chỉ nổi bậc trong nước, ông ta còn đem văn hóa và truyền thống người Việt lan truyền đến khắp nơi trên thế giới. Tạo ra làn sóng văn hóa Việt không thua gì làn sóng văn hóa Hàn vào những năm một ngàn chín trăm hồi đó.
Bị ảnh hưởng nhiều nhất là các nước châu Á. Hiện tại, Áo Dài truyền thống nam và nữ của nước Việt đã trở thành trang phục rất phổ biến trên khắp châu Á. Các ca khúc nhạc Việt cũng thường xuyên được giới trẻ khắp thế giới ngâm nga.
Vừa bước xuống xe, Phương Hùng không để ý tới đám đông 2 bên đang reo hò cuồng nhiệt, hắn bước thẳng về cửa lớn của tòa nhà.
Tuy nhiên, khi đi được vài bước, trong đầu liền vang lên giọng nói.
“Phương sư đệ, Đào sư đệ, thời điểm đã đến, hẹn gặp 2 người tại An Giang trong tối nay”
Phương Hùng nghe xong thì nắm chặt 2 tay lại vì hưng phấn. Ông ta ngửa mặt lên trời cười to.
“Ha ha ha …. Ha ha ha ha …. Cuối cùng giây phút này cũng đã đến”
Đám đông phóng viên nhà báo xung quanh liên tục đưa máy lên quay lại cảnh này. Các fans hâm mộ thì không hiểu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt đầy tò mò và chờ mong.
Trước đây, Phương Hùng luôn thích công bố dự án mới bằng những cách rất đặc biệt, cho nên mọi người đoán ông ta lại định công bố thêm dự án gì mới.
Sau một tràng cười sảng khoái, Phương Hùng nói với đám đông xung quanh một câu.
“Các vị khán giả yêu quý của ta! Chào mừng các ngươi đến với thời đại mới của thế giới này. Hôm nay, các ngươi sẽ được chứng kiến thần tích, chứng kiến sự trở lại của tu luyện văn minh”
Vừa nói xong, Phương Hùng từ từ bay lên cao, khi đạt độ cao khoảng 30 mét thì dừng lại rồi nói thêm một câu.
“Các vị khán giả yêu quý! Hẹn gặp lại sau 1 tuần nữa”
“BÙM ….vèo vèo vèo ….”
Lời nói vừa dứt thì tiếng nổ vượt âm vang lên, thân hình của Phương Hùng phóng đi vun vυ't trên bầu trời. Hắn đang nhanh chóng tiến về An Giang bằng tốc độ máy bay phản lực.
Rất nhiều máy quay đều đã bắt lại cảnh này, đại đa số trong đó là đang truyền hình trực tiếp, khán giả khắp thế giới đang xem. Ai cũng đều vô cùng nghi hoặc, tại sao truyền hình trực tiếp biến thành biểu diễn kỹ xảo điện ảnh rồi.
Toàn bộ khung cảnh bên dưới chân tòa nhà Phương Group rơi vào im lặng. Rồi một giây sau thì bùng nổ lên. Người không hiểu thì tưởng rằng Phương Hùng đang làm PR cho dự án mới. Người hiểu một chút thì đang tưởng tượng về một thế giới tu luyện đi mây về gió như trong tiểu thuyết.
…
Tại gần bãi tắm Tùng Thu trên đảo Cát Bà, thuộc quần đảo Cát Bà, tỉnh Hải Phòng
Nhìn từ xa thì nơi này giống như đang bị một con rùa khổng lồ tấn công. Thực chất đó là công trình độc đáo của công ty xây dựng Biển Đông.
Công trình này gọi là tòa nhà Rùa Thần, là trụ sở chính của công ty Biển Đông. Toàn bộ công trình có bề ngoài nhìn như một con rùa thật. Trong miệng rùa còn ngậm một thanh kiếm, gợi nhớ đến sự tích Lê Lợi trả kiếm thần ở hồ Gươm.
Bốn chân của Rùa Thần đặt lên đất liền của đảo Cát Bà, nhưng phân thân thì hoàn toàn nằm trên biển, đầu hướng ra quần đảo Long Châu.
Từ lúc có công trình này, quần đảo Cát Bà trở nên vô cùng nổi tiếng. Khách du lịch đến đây ngày càng đông, tốc độ đô thị hóa nhanh tới chóng mặt. Cây cầu vượt biển Tân Vũ - Cát Hải cũng được nối dài tới Cát Bà, tạo thành cầu vượt biển Tân Vũ - Cát Hải - Cát Bà.
Bãi tắm Tùng Thu có độ lớn khá khiêm tốn, nhưng bây giờ đã là một điểm nóng phỏng tay. Muốn đến đây phải đặt chỗ trước rất lâu và rất khó đặt được lịch.
Tại một vị trí khá hẻo lánh của bãi biển Tùng Thu, một người phụ nữ tuổi tam tuần đang nằm phơi nắng nghỉ ngơi. Xung quanh toàn là những cô gái xinh tươi mọng nước đứng chờ phục vụ.
Người này tên Đào Ngọc Bích, là một nam nhân chuyển giới thành nữ. Hắn vốn rất mê gái, nhưng lại thích làm con gái. Cuối cùng thì chuyển thành con gái thật, nhưng vẫn mê gái như trước.
Đào Ngọc Bích trước đây gọi là Đào Ngọc Bình, là chủ tịch của công ty xây dựng Biển Đông. Cùng với Phương Group và Vĩnh Xuân tạo thành tổ hợp 3 công ty mới nổi và nhanh chóng chiếm lĩnh phần lớn thị trường trong nước và châu Á.
Đào Ngọc Bình chuyển giới xong thì đổi tên thành Đào Ngọc Bích. Thế nhưng, dù đã chuyển thành nữ, nhưng vẫn luôn bị Phúc Minh và Phương Hùng kêu là sư đệ. Lý do là vì đã quá quen miệng, khó sửa đổi.
Đào Ngọc Bích đang ung dung thưởng thức các người đẹp vây quanh hầu hạ thì trong đầu vang lên tiếng nói
“Phương sư đệ, Đào sư đệ, thời điểm đã đến, hẹn gặp 2 người tại An Giang trong tối nay”
Quả nho vừa vào họng thì bị cô ho sặc văng trở ra, làm cho cô gái ngồi hầu bên cạnh giật nảy mình.
Đào Ngọc Bích không để ý tới chuyện gì khác. Cô lập tức đứng lên rồi nói.
“Phương Nhi, ta có chuyện cần đi làm ngay. Biển Đông ta giao toàn quyền lại cho em. Đúng bảy ngày sau ta sẽ trở lại với các em”
Nói xong thì Đào Ngọc Bích vẫn giữ nguyên bộ bikini nóng bỏng của mình mà phi thân bay lên trời, tạo thành cảnh tiên nữ phi thiên.
Nhiều người đang tắm biển nhìn thấy cảnh này thì không khỏi mộng bức. Các thanh niên trai trán nhìn tới chảy cả nước dãi cũng không hay biết. Đơn giản vì thân hình Đào Ngọc Bích quá đẹp, quá hoàn mỹ.
Phi thân lên độ cao nhất định, Đào Ngọc Bích liền triển khai thần tốc, một tiếng không khí nổ vang lên, Đào Ngọc Bích đột ngột tăng tốc vượt âm, tiến thẳng hướng tỉnh An Giang ở miền Nam mà bay đi.