Thất Sơn Tiên Môn

Chương 54: Sức một người không đủ

Trần Minh Quân trở lại căn hộ. Tại phòng khách, Lý Văn Cung cùng tài xế đang tĩnh tâm tu luyện. Hắn nhìn Lý Văn Cung rồi nghĩ.

“Có lẽ đã đến lúc ban cho Lý quản giả một chút phúc lợi. Nhưng cứ đợi chuyến đi này kết thúc rồi tính.”

Hắn khống chế hành động của bản thân rất tốt. Lý Văn Cung và người tài xế ngồi ở phòng khách tu luyện nhưng không hề hay biết hắn đã về.

Trần Minh Quân đi vào phòng mình, rồi tiến nhập không gian châu.

Lúc này, lũ trẻ đang được chiêu đãi một bữa ăn thật no. Đã thật lâu chúng không hề biết cảm giác ăn no. Trần Minh Quân kiến tạo thêm một khu tập thể trên Thiên Trụ Sơn. Để những đứa trẻ này tạm thời sinh sống ở đây. Khi trở về Thiên Cấm Sơn hắn sẽ sắp xếp sau.

Bây giờ hắn muốn xử lý đám người vô lương tâm kia. Hắn cũng không muốn cứ thể mà gϊếŧ bọn chúng. Hắn không phải một người máu lạnh. Nếu phải gϊếŧ, hắn nhất định sẽ gϊếŧ. Nhưng nếu không cần gϊếŧ, thì sẽ có nhiều cách hiệu quả hơn để trừng trị đám người đó.

Trần Minh Quân di chuyển đến cung điện chính. Như thường lệ, đám ác bá đang bị đình trụ ở đây. Hắn đã cho Hư Linh phong tỏa toàn thân bọn chúng, chỉ để bọn chúng nghe và nhìn.

Thấy Trần Minh Quân xuất hiện từ hư không. Đám người trừng mắt lớn lên nhìn. Tâm trạng đang hoảng sợ lại càng thêm hoảng sợ. Đám người này đều là những người khỏe mạnh, tay chân đầy đủ. Thế nhưng lại không muốn lao động, bắt những đứa trẻ vô tội đi xin để nuôi bọn chúng.

“Các ngươi đã không còn ở trên thế gian. Nơi này là nơi các ngươi sẽ phải dùng cả đời còn lại của mình để đền tội. Kể từ hôm nay, các ngươi chính là nô bộc. Phụ trách tất cả công việc do chủ nhân của các ngươi giao.”

Hắn bước lại gần hơn, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn qua từng người. Khi ánh mắt hắn lướt qua người nào thì lông tơ toàn thân của người đó dựng đứng cả lên.

“Ở thế giới này, cho dù các ngươi đang ở đâu, đang làm gì, đều nằm dưới sự kiểm soát của ta. Bất cứ kẻ nào có chút ý đồ bất chính hoặc không nghe lời chủ nhân. Hậu quả … dĩ nhiên là thể này!”

Hắn vừa dứt lên thì 41 tên đồng loạt trừng mắt lớn lên. Thân thể dù bị phong bế nhưng vẫn không tự chủ được mà co giật. Bởi vì họ lại được Trần Minh Quân cho nhớ lại và nhớ thật kỹ cảm giác linh hồn bị tra tấn.

Đúng 30 giây sau thì sự tra tấn mới dừng lại. Cái này xem như là một chút trừng trị. Cho những ngày tháng bọn chúng hành hạ lũ trẻ vô tội. Đám người lúc này đều đã hoàn toàn sụp đổ tinh thần. Sâu trong linh hồn đã không có một chút nào ý chống cự.

“Bây giờ ta sẽ phân công các ngươi đến từng nơi. Tại đó các ngươi sẽ suốt đời hầu hạ chủ nhân của các ngươi. Kẻ nào dám có dị tâm, thì suốt đời còn lại sẽ sống trong sự tra tấn vừa rồi.”

Đám người nghe xong mà ba hồn bảy vía như muốn ly thể. Không ai muốn cảm nhận cái sự tra tấn kia một lần nào nữa.

Thấy đã cảnh cáo và trừng phạt đủ rồi. Trần Minh Quân phân công cho bảy vị giảng sư mỗi vị 5 người để làm việc trong gia viên. Hắn để lại 6 người làm nhiệm vụ lau dọn cung điện chính.

Xong việc với 41 tên này thì Trần Minh Quân trở lại Thiên Trụ Sơn. Hắn tìm Nguyễn Thị Lý để hỏi chỗ thuê trọ của cô.

“Chị ở trọ trên đường Lý Thái Tổ, ở rất gần điểm mới của đại học An Giang. Địa chỉ nhà trọ là ….”

“Được, vậy giờ chị chuẩn bị xong hết chưa? Em đưa chị qua đó liền bây giờ.”

“Chị đã chuẩn bị xong hết rồi. Nhưng mà …”

“Nhưng mà cái gì chị?”

“Bây giờ mẹ và mọi người đều ở trong đây. Cho nên … chị … chị không có tiền”

Trần Minh Quân liền hiểu ra. Ở trong này thì muốn gì có đó, cơ bản là không có cần tiền. Nhưng bên ngoài thì không giống. Cần tiền để hòa nhập cộng động nha. — QUẢNG CÁO —

“À …là em sơ ý. Cái đó chị không phải lo. Khi ra ngoài em sẽ cho người chuyển tiền cho chị.”

“Ừ, cảm ơn em. Vậy giờ mình đi được rồi”

“Chị chờ một lát nhé, em di chuyển không gian châu sang đó, tìm chỗ vắng, rồi sẽ đưa chị ra”

Không gian châu rất nhanh đã đến đường Lý Thái Tổ. Trần Minh Quân tìm một chỗ vắng người. Sau đó hắn cùng Nguyễn Thị Lý xuất hiện.

“Chị Lý, chị cầm lấy mấy vật này. Sợi dây chuyền thì chị phải luôn đeo trên người. Khi chị gặp nguy hiểm thì hãy bóp nát mặt di chuyền. Còn cái này gọi là linh hồn ngọc bài. Chỉ cần chị để sát lên trán, trong đầu gọi tên em thì có thể nói chuyện với em. Cái này gọi là hộp không gian, chị nhỏ một giọt máu lên để nhận chủ. Bên trong có một không gian khoảng 20 mét khối. Khi chị nhận chủ xong thì chị sẽ biết cách sử dụng nó. Bên trong em đã để cho chị 5000 viên nguyên khí châu cấp thấp. Chị đang trong giai đoạn khai huyệt, lúc tu luyện chân khí thì phải sử dụng nguyên khí châu để gia tăng tốc độ. Cụ thể cách dùng như sau …”

Bàn giao xong mọi việc thì Trần Minh Quân trở lại khách sạn. Hắn dự định khoảng 12 giờ đêm nay sẽ qua thăm tên Chú Năm. Từ giờ đến đó còn hơn 10 tiếng đồng hồ. Cho nên hắn vào không gian châu, ra đảo hoang để mở thêm ẩn huyệt.

Khi chính thức bắt đầu công phá ẩn huyệt. Trần Minh Quân lại phát hiện quá trình trở nên nhẹ nhàng và nhanh chóng hơn bình thường rất nhiều. Tiêu hao chân khí cũng ít hơn một nửa. Không đến 2 tiếng đồng hồ thì một ẩn huyệt đã được khai thông.

“Hư Linh, tại sao tốc độ khai mở ẩn huyệt của ta gia tăng lên nhiều như vậy?”

“Bẩm chủ nhân, đó là bởi vì tâm cảnh của ngài đã đột phá, không còn là phàm tâm. Linh hồn của chủ nhân chưởng khống thân thể cũng đạt được tiến bộ lớn. Bởi vì đã không còn bị xiềng xích quấy nhiễu. Cho nên phương diện khai thông huyệt đạo sẽ trở nên dễ dàng hơn. Tốc độ cũng tăng lên, ít nhất là gấp đôi”

“Thì ra là thế ! Với tiêu hao ít và thời gian hoàn thành nhanh thế này. Ta có thể tranh thủ khai thông thêm 5 ẩn huyệt nữa.”

Cứ như thế, Trần Minh Quân lại tiếp tục đầu nhập vào quá trình khai thông ẩn huyệt. Hắn sẽ ưu tiên khai thông toàn bộ ẩn huyệt của Xung Mạch. Sau đó mới tới huyệt đạo bình thường. Bởi vì hắn cảm giác được. Số ẩn huyệt khai thông càng nhiều, thì tốc độ khai mở huyệt đạo thông thường sẽ trở nên càng nhanh.



Đêm xuống rất nhanh, đã gần 12 giờ đêm

Cồn Phó Ba, tại một ngôi nhà cấp bốn.

“Chú Năm, tới giờ vẫn không có chút tin tức nào của mấy thằng chăn vịt. Điện thoại không liên lạc được. Nơi ở của bọn họ trống không. Đàn vịt cũng như vậy. Giống như tất cả đã biến mất khỏi thế gian vậy”

Một người đàn ông trung niên đang nghe một người thanh niên báo cáo. Chỉ thấy gương mặt hắn tỏ ra hết sức âm trầm.

“Có nghe ngóng bên công an chưa?”

“Dạ rồi thưa Chú Năm, không có một vụ bắt giữ nào quy mô lớn cả”

“Để cho an toàn, mày đi báo cho đám chó săn. Ngày mai đổi chỗ ở. Đồng thời cho phép thợ săn có thể tùy ý làm thịt con mồi.”

“Dạ, Chú Năm”

Người này nghe Chú Năm nói thì muốn rời đi khỏi căn nhà. Chắc là đi báo tin như lời Chú Năm nói. Nhưng lúc đó lại có một âm thanh khác trong căn nhà vang lên.

— QUẢNG CÁO —

“Tao nghĩ là không cần thiết đâu. Tao đã chuẩn bị chỗ ở mới cho bọn mày rồi.”

Chú Năm và tên thanh niên nghe có tiếng người khác thì giật mình nhìn qua bên phải. Chỉ thấy một người thiếu niên đứng đó từ lúc nào không biết. Cứ như ma quỷ đột nhiên mà xuất hiện vậy.

Chú Năm giận dữ quát

“Mày là thằng nào? Mày ở đây từ lúc nào?”

Vừa nói hắn vừa ra dấu hiệu ở bàn tay phải. Tên thanh niên kia nhìn thấy thì muốn rút ra vũ khí xông lên khống chế Trần Minh Quân. Thế nhưng hắn phát hiện, bản thân không thể cử động được. Không khí từ bốn phương tám hướng giống như đã đông cứng lại vậy.

Lúc này, Chú Năm cũng phát hiện bản thân không thể cử động được. Ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Hắn chưa bao giờ đối mặt chuyện như thế này.

Đã mấy lần bị công an vây bắt, thuộc hạ liên tục đi tù. Nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, lần nào cũng thoát được trong gang tấc. Chưa biết sợ là cái gì, cho nên mới lộng hành như vậy.

Nhưng hôm nay hắn quả thực sợ. Cái này nào phải chuyện con người có thể làm được. Chỉ có quỷ thần mới có thể làm được. Trên đời này chẳng lẽ có quỷ thần, là đến để bắt hắn, là vì những tội lỗi của hắn.

Chú Năm suy nghĩ còn chưa có thông thì một cơn đau từ sâu trong linh hồn phát ra. Hắn chỉ có thể gồng mình, mắt trợn trắng, nhưng không thể kêu la gì được cả.

Trần Minh Quân muốn làm một cái cảnh cáo phủ đầu. Cho nên ngay lập tức để Chú Năm và thanh niên kia thưởng thức 30 giây tra tấn linh hồn.

Thời gian rất nhanh đã hết. Trần Minh Quân nhìn tên thanh niên rồi nói với giọng lạnh như băng.

“Mày lập tức đi gọi chó săn và thợ săn đến đây. Nếu dám có suy nghĩ hoặc hành động gì khác. Thì tao không ngại cho mày thưởng thức thêm mùi vị lúc nãy đâu”

Nói xong thì hắn kết thúc phong tỏa tên đó. Chỉ tên đó hoảng sợ, lập tức ba chân bốn cẳng mà chạy đi ra ngoài. Dĩ nhiên là đi làm theo lời Trần Minh Quân.

Rất nhanh thì có 33 người tiến về căn nhà này. Ở trong niệm lực bao phủ của Trần Minh Quân. Hắn đã xác nhận những nơi tên thanh niên ghé qua. Cũng đã xác định được toàn bộ 33 người này là mục tiêu.

Khi Trần Minh Quân thấy tên thanh niên đang trên đường trở về thì hắn biết đã đủ số. Hắn chờ cho đám người này tiến vào sân nhà thì lập tức khống chế bọn chúng, chuyển tất cả vào không gian châu. Bao gồm tên thanh niên kia.

Ở bên trong không gian châu, hắn cho mỗi người thưởng thức 30 giây cảm giác mà nhân sinh chưa từng nếm trải.

Cuối cùng hắn nhìn Chú Năm. Lúc này Chú Năm đã hoảng sợ tới tinh thần hoảng loạn. Mồ hôi liên tục chảy ra.

“Tao chỉ hỏi một lần thôi. Thành thật mà khai báo. Nếu không thì mày hiểu tao sẽ làm gì rồi đó.”

Trần Minh Quân đạm bạc nói một câu. Sau đó rút đi một phần niệm lực khống chế, để tên Chú Năm có thể mở miệng nói chuyện.

“Trong tay mày còn có đứa trẻ nào nữa không?”

“Dạ không có, không còn đứa nào nữa. Tất cả đều đã đem ra sử dụng cả rồi.”

Trần Minh Quân nghe vậy thì trong tâm thở phào một chút. Sau đó hắn lại hỏi tiếp — QUẢNG CÁO —

“Mấy đứa trẻ này chúng mày từ đâu mà có?”

“Dạ, một số là do đám chó săn bắt cóc. Một số thì mua sử dụng có thời hạn từ Trường Mầm Non”

Trần Minh Quân nhíu mày, cái quỷ gì mà Trường Mầm Non.

“Nói cho rõ một chút, Trường Mầm Non là cái gì? Thực sự là một ngôi trường?”

“Dạ không phải, đó là cách họ gọi mình như thế. Trường Mầm Non là tổ chức lớn, ở tỉnh nào cũng có. Chuyên cung cấp trẻ em cho những đối tượng chăn dắt để ăn xin. Đến khi bọn trẻ 10 tuổi thì phải trả lại cho họ. Cho nên mới nói là mua sử dụng có thời hạn.”

“Ngươi có biết bọn chúng đem những đứa trẻ 10 tuổi đi đâu và làm gì không?”

“Dạ cái này chúng tôi không biết, cũng không dám biết. Những ai dám tò mò thì đều bị trừ khử. Nhưng tôi có nghe chút phong phanh. Hình như là đem đi bán ra nước ngoài, nam thì làm nô ɭệ. Nữ thì làm gái. Hoặc cũng có thể mổ lấy nội tạng để bán trong nước khi có khách hàng mua”

Nghe xong thì Trần Minh Quân nộ khí xông lên. Cho dù là tâm cảnh đã vượt qua phàm tâm thì cũng khó mà khống chế được tức giận trong lòng. Hắn có xúc động muốn băm cái thằng trước mặt này ra thành cặn bã. Nhưng lúc này Hư Linh lên tiếng.

“Chủ nhân, khống chế tâm tình tiêu cực. Nếu không thì sẽ làm ngài phán đoán và suy nghĩ sai lệch. Rất dễ trở lại phàm tâm”

Trần Minh Quân nghe thì mới lấy lại lý trí. Nếu thỏa mãn suy nghĩ tiêu cực mà ra tay thì rất dễ bị rơi vào phàm tâm. Một người đang tức giận mà khống chế không được bản thân. Thì lần sau tức giận họ sẽ càng không thể khống chế bản thân. Càng lúc càng nặng, không có lối thoát.

Trần Minh Quân đè ép tâm tình tiêu cực xuống. Sau đó tiếp tục không nhanh không chậm mà hỏi:

“Mày có biết cách liên lạc hoặc cách tìm Trường Mầm Non hay không?”

“Thường thì bọn họ tự tìm đến chúng tôi khi có đứa trẻ đủ 10 tuổi. Chúng tôi tìm họ phải dùng ám hiệu, bọn họ thấy ám hiệu thì mới chủ động gặp chúng tôi”

“Ám hiệu dùng như thế nào?”

“Dạ, chúng tôi chỉ cần dán thông báo tìm trẻ lạc ở khu vực bến phà. Trên đó viết là: ai tìm được trẻ lạc thì liên hệ Trường Mầm Non. Không quá 12 giờ, bọn họ sẽ tìm tới chúng tôi”

Trần Minh Quân nghe xong thì thu Chú Năm vào không gian châu. Hắn trở lại khách sạn và bắt đầu suy nghĩ.

Trường Mầm Non là đường dây lớn, có thể là bao quát cả nước. Một mình hắn thì không thể trong một sớm một chiều giải quyết được. Cũng không thể cứ chạy từ nơi này sang nơi kia liên tục khắp cả nước. Hắn còn mối lo to lớn hơn. Đó là những kẻ từ bên ngoài thế giới.

Trần Minh Quân quyết định, hắn sẽ ở lại Long Xuyên thêm một ngày. Hắn muốn thử nghiệm xem có tìm được Trường Mầm Non ở Long Xuyên hay không? Có tìm được hay không thì hắn cũng sẽ đưa thông tin tới tay lực lượng công an.

Chuyện trong thế tục thì để cho công an giải quyết là tốt nhất. Có thể âm thầm hỗ trợ thì hắn nhất định sẽ hỗ trợ. Trừ phi hắn có được thế lực đủ mạnh, đủ nhiều. Trần Minh Quân lại càng cảm thấy phải nhanh chóng mở rộng quy mô số người thử thách ở Bình Đài Cầu Tiên.

Cho dù cấp bách thì cũng phải thông qua thử thách mới được. Tu luyện là con đường gian nan. Một người có tâm trí và nghị lực bình thường sẽ không đi được bao xa. Hắn muốn là một lực lượng mạnh mẽ để vươn tầm vũ trụ. Chứ không phải chỉ là con ếch ngồi trong đáy giếng mà xưng hùng xưng bá.