Nam Chính Là Trùm Phản Diện

Chương 156: Uống ℕướƈ Ŧıểυ cao H, Kiều Kiều, tè ra

Cổ họng Lôi Hách nuốt nuốt, đã là gấp không chờ nổi: “Ừm.”

Hắn rút tay ra khỏi qυầи ɭóŧ Hoa Tưởng.

Hoa Tưởng gấp gáp cởϊ áσ ngủ ra, lại cởϊ qυầи lót, treo mông lên trên mặt Lôi Hách.

Hương thơm xộc vào mũi, đám lôиɠ ʍυ mềm mượt lại rậm rạp chạm vào cằm Lôi Hách, toàn bộ khuôn mặt Lôi Hách bị cặp mông che khuất, tầm nhìn bị cản trở, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn ăn huyệt.

Vừa mở miệng đã hớp một ngụm chất lỏng trơn trượt thơm ngon, hắn không ngừng lại mà ngửa cằm, tiếp tục mυ'ŧ ăn.

Kéo vạt áo ngủ của hắn ra, kéo qυầи ɭóŧ xuống, thả cự long bên trong ra, Hoa Tưởng thật sự không nhịn được, thèm quá rồi. Cô thẳng người lên, mông ngồi lên mặt Lôi Hách, phóng đãng cầu xin: “Ba ơi, đầu lưỡi vói vào đi, ăn của con ~”

Lôi Hách bị cô đè ngộp đến mức không khí ở chóp mũi cũng trở nên loãng, nhưng không phải vấn đề gì to tát, không có không khí hắn vẫn có thể nín thở rất lâu.

Người đàn ông nghe lời thè đầu lưỡi ra, xâm nhập vào trong động da^ʍ ẩm ướt thơm ngon của Hoa Tưởng, không hề giữ lại mà thọc sâu vào.

Hoa Tưởng sắp sướиɠ muốn chết rồi, dùng ngón tay xoa xoa âm đế yếu ớt của mình, đồng thời nhẹ nhàng nhún mông, cặp mông trắng nõn đầy đặn đập nhẹ vào mặt Lôi Hách. Người đàn ông duỗi thẳng chiếc lưỡi dài cọ xát vào vách động đang ngứa ngáy cơ khát của cô, khóe mắt Hoa Tưởng phiếm lệ, cặρ √υ' đào căng tròn trắng như tuyết trước ngực cô theo cơ thể phập phồng mà lắc lư run rẩy, trông vô cùng bắt mắt.

Phải nói rằng lần đầu tiên khi Lôi Hách bị cô ngồi lên mặt như thế này, còn rất không quen, lý do cũng như việc bị xem là ngựa cưỡi.

Nhưng sau lần đó, hắn đã quen rồi.

Có lẽ lần đó cô gái nhỏ khá kích động, bị đầu lưỡi của hắn cắm đến mất khống chế, xong việc khóc sướt mướt xin lỗi, Lôi Hách sao có thể trách cô được?

Tình khó khống chế, cô lại không phải cố ý.

Cũng như bây giờ, cô ngồi lên trên liền không kìm chế được, nhún mông nhỏ dùng huyệt da^ʍ nhỏ nuốt đầu lưỡi hắn. Lỗ huyệt kia thật sự rất khít, mỗi lần tiến vào đều rất hẹp, ngược lại nước da^ʍ tiết ra ngày càng nhiều, phun phùn phụt vào trong khoang miệng hắn.

Lôi Hách hít thở càng thêm gấp gáp, bởi vì không khí loãng, cũng bởi vì người ngồi trên mặt mình.

“A ~ a ~ sao mà sướиɠ thế này ~ ba ơi~~ Kiều Kiều sắp phun ra rồi, ba tiếp được không? Đừng lãng phí.” Hoa Tưởng chống tay lên ngực Lôi Hách, mông càng nhún càng nhanh.

Cô rất thích ngồi như thế này, thích dùng mông đánh vào mặt người đàn ông như thế này.

Cũng không phải là khiêu chiến quyền uy của hắn, chỉ là cảm thấy hắn nguyện ý để mình ngồi thế này, nhất định là rất rất yêu mình ~

Hắn không thích nói thích hay yêu gì hết, Hoa Tưởng chỉ có thể tìm bằng chứng chứng minh hắn yêu cô ở trên người hắn.

Hoa Tưởng rũ đầu xuống, hai tay không trọng lượng đè lên ngực Lôi Hách, toàn thân đang run rẩy, đặc biệt là phần mông, co giật từng đợt.

Nước da^ʍ phun thẳng vào miệng Lôi Hách, cổ họng người đàn ông nuốt nuốt, thong thả uống chúng.

Thỉnh thoảng Hoa Tưởng còn hừ một tiếng, dùng hết toàn lực bắn âm tinh vào trong miêng Lôi Hách.

Muốn đút cho hắn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Đợi đến khi hòa hoãn lại, Lôi Hách còn chưa đã thèm mà hút hết những gì còn sót lại ở cửa huyệt Hoa Tưởng.

Hoa Tưởng đã lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, khẩu giao cho Lôi Hách.

Cô nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Lôi Hách dựng thẳng lên. Cây gậy cứng to cỡ cổ tay cô, không có chút sắc tố nào đọng lại, vẫn tuyền một màu da sẫm, đỉnh qυყ đầυ là màu hồng phấn, to như quả trứng vịt.

Lỗ chuông nho nhỏ còn tràn ra tiền tinh trong suốt sền sệt, Hoa Tưởng thè lưỡi ra liếʍ, đầu lưỡi chọc vào trong lỗ chuông ngoáy ngoáy, quả thực là quá nghịch ngợm.

Lôi Hách hít thở thô nặng, cơ bắp ở chân đều căng lên.

Nếu tiểu kiều thê ham chơi như vậy, hắn cũng chỉ có thể đáp lễ cô thật tốt.

Lôi Hách dùng ngón cái cọ cọ vào cửa huyệt Hoa Tưởng, sau khi dính chút nước da^ʍ đặc sệt ngọt thơm, liền đặt ngón cái lên hậu môn Hoa Tưởng, lại dùng phương thức tương tự cọ cọ, làm ướt cúc hoa, sau đó từ từ ấn ngón tay cái của mình vào bên trong.

Phi thường thuận lợi tiến vào một lóng ngón tay.

Đây không phải là lần đầu tiên Hoa Tưởng dùng nơi này ăn ngón tay hắn, mà là thỉnh thoảng lại ăn, còn cả đầu lưỡi của hắn nữa, nhưng người đàn ông chưa bao giờ dùng côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào hậu môn cô, không muốn để cô phải chịu thêm một lần đau đớn.

Hơn nữa hắn rất bận, huyệt nhỏ của Tiểu Kiều Kiều cũng cần phải thỏa mãn, làm sao lo được cho hậu môn?

Vả lại, sự kết hợp giữa âʍ đa͙σ và dươиɠ ѵậŧ mới là điều mà Lôi Hách cho là sự kết hợp chính thống.

Hắn nâng cằm lên, mυ'ŧ lấy âm đế mẫn cảm non mềm của Hoa Tưởng, còn vô tình cuốn vào vài sợi lông.

Toàn thân Hoa Tưởng run rẩy.

Sướиɠ quá.

Ba cô thật biết làm.

Ngón tay đong đưa trong hậu môn cô, đánh vào thịt ruột yếu ớt của cô, môi từng chút từng chút mυ'ŧ âm đế cô, cửa huyệt tràn ra nước da^ʍ đều trực tiếp rơi thẳng lên chóp mũi Lôi Hách.

Người đàn ông dời môi, mυ'ŧ mυ'ŧ dâʍ ɖị©ɧ ở cửa huyệt Hoa Tưởng, một giọt cũng không lãng phí, nuốt hết vào bụng.

Hoa Tưởng cũng không lãng phí tiền tinh của qυყ đầυ Lôi Hách tràn ra, toàn bộ bị cô liếʍ sạch sẽ, nuốt vào bụng.

Cô còn dùng đủ mọi thủ đoạn để ấn dươиɠ ѵậŧ thô to của Lôi Hách nằm lên bụng người đàn ông, đầu lưỡi liếʍ dọc theo ống niệu đạo căng phồng đến phần gốc dươиɠ ѵậŧ, sau đó cô dùng tay ép hai viên tinh hoàn to tướng của Lôi Hách sát vào nhau, ngậm cả vào trong miệng, má bị căng đến phình ra. Cô nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ quả trứng trong miệng, như thể đang đối đãi với một trân bảo hiếm có nào đó, cũng như đang đối đãi với một món ngon mỹ vị nào đó.

Lôi Hách hít thở dồn dập, da đầu và xương sống tê dại từng đợt, miệng lưỡi cũng vì cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà trở nên khô khốc. Hắn lại mυ'ŧ lấy dâʍ ɖị©ɧ vừa trào ra từ cửa huyệt Hoa Tưởng, nhưng vẫn như muối bỏ biển.

Hắn hít thở trầm đυ.c nói: “Kiều Kiều, tè ra.”

Hoa Tưởng bị hắn chơi huyệt chơi c̠úc̠ Ꮒσα, làm đến ý thức mơ mơ màng màng, nghe vậy theo bản năng liền tè ra.

Miệng Lôi Hách vừa vặn chắn ở ngay lỗ niệu đạo của cô, còn mυ'ŧ mυ'ŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô. Đầu óc Hoa Tưởng trống rỗng, ào ạt phun nướ© ŧıểυ, cơ thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức run rẩy với biên độ nhỏ.

Cổ họng Lôi Hách nuốt vào, uống hai ngụm nướ© ŧıểυ, cuối cùng cũng không còn khát nữa. Tiểu kiều thê còn đang tiểu, mùi nướ© ŧıểυ cũng không ngon, nhưng Lôi Hách nguyện ý uống.

Hoa Tưởng tinh thần hoảng hốt, bài trừ hết nướ© ŧıểυ trong bàng quang, còn vô thức lắc lắc mông, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, mặt cô đỏ bừng như sắp bị thiêu cháy.

Trời ạ!

Cô đang làm gì thế này!

Lần trước tiểu, là ngoài ý muốn, lần này…

Hoa Tưởng cắn cắn môi, cúi đầu như đà điểu, ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của Lôi Hách phun ra nuốt vào, làm bộ như mình rất bận.

Tuy rằng vừa rồi ý thức của cô mơ hồ, nhưng cũng không phải là không khống chế được, chỉ là… chỉ là cô không muốn khống chế, muốn thuận thế mà làm, cũng là có chút khó kìm lòng nổi.

Nha.

Người đàn ông vẫn còn đang liếʍ huyệt cô, trông có vẻ rất thích uống nướ© ŧıểυ của cô, nhưng Hoa Tưởng biết không phải. Vừa rồi cũng không biết hắn làm sao lại như thế, thế nhưng lại bảo cô tiểu.

Dùng miệng lưỡi làm Hoa Tưởng cao trào một lần nữa, Lôi Hách vẫn chưa bắn, người đàn ông vỗ vỗ mông cô: “Được rồi, dùng huyệt nhỏ nuốt ba đi.”

Khẩu kỹ của Hoa Tưởng dù có giỏi thế nào, thì miệng cũng không thể nuốt trọn được dươиɠ ѵậŧ của Lôi Hách. Lúc không thể cắm vào âʍ ɦộ, Lôi Hách rất thích cô giúp mình khẩu giao, như khi hưởng qua tư vị của âʍ ɦộ, đương nhiên hắn sẽ nghiêng về cái sau.

Cô vợ nhỏ có một cái âʍ ɦộ vừa dài vừa sâu, có thể nuốt trọn được hắn, làm người ta hận không thể nhét luôn cả tinh hoàn vào trong cơ thể cô.

Hoa Tưởng đưa lưng về phía Lôi Hách, dùng tiểu huyệt nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn. Ngay khi bị xâm nhập bởi cây gậy cứng thô như vậy, dài như vậy, cô quá sướиɠ, Hoa Tưởng liền không rảnh quan tâm đến sự xấu hổ khi đút cho hắn uống nướ© ŧıểυ.

Đưa hai tay về phía trước chống lên cặp đùi cường tráng của Lôi Hách, đong đưa mông, mông thịt mập mạp liên tục mài vào bụng, vào giữa háng Lôi Hách. Cửa huyệt của cô dính sát vào háng Lôi Hách, một cây dươиɠ ѵậŧ thẳng dài kiêu ngạo bá đạo chôn trong cơ thể cô, nghiêng trời lệch đất quấy động cô, quấy động lỗ thịt của cô.

Hoa Tưởng lại sướиɠ đến mức sắp mất khống chế, thân thể không cần phải đong đưa với biên độ quá lớn đã bị hắn quấy loạn đến dục tiên dục tử.