Thẩm Viễn Diệc có tâm kế, nhưng không có năng lực xứng đôi với nó, cho dù lúc hôn mê được hệ thống lựa chọn, trở thành người chấp hành nhiệm vụ, trải qua những thân phận khác nhau, trải nghiệm những cuộc đời khác nhau, nhưng thực lực của y vẫn không tiến bộ.
Lúc làm nhiệm vụ, hầu hết đều được hệ thống trợ giúp hoàn thành, hơn nữa trong hiện thực y quái gở âm trầm, nhưng trong nội tâm lại trú ngụ một linh hồn xúc động dễ giận, trong thế giới nhiệm vụ nếu không phải có hệ thống đè ép, thì không biết đã gặp phải bao nhiêu rắc rối.
Ngay sau khi thời hạn ký kết hợp đồng với hệ thống đã hết, hệ thống ngay lập tức cởi trói, co giò chạy biến.
Trước khi Thẩm Viễn Diệc hôn mê là muốn tập đoàn Thẩm thị, để không rút dây động rừng, cũng vì để lấy lòng cha mình, vì để khiến người khác kinh ngạc mà nỗ lực ngủ đông.
Chịu đựng sự chế giễu và khinh thường của người khác, so sánh y với Thẩm Sí, phê bình y không đáng một đồng, cũng nhẫn nhịn sự bất công của cha.
Bây giờ sau khi tỉnh lại, Thẩm Viễn Diệc càng thêm cực đoan, cũng càng thêm không có sức chịu đựng. Mất một khoảng thời gian ái muội với Hoa Tưởng, dụ dỗ người ta vào tay, nhưng sau khi ngay cả cửa ải ái muội này cũng không vượt qua được, Thẩm Viễn Diệc cũng mất kiên nhẫn, trực tiếp hạ thuốc kí©ɧ ɖụ© cho Hoa Tưởng, nhưng lại bị Thẩm Sí chọc thủng.
Đồ uống pha thuốc kí©ɧ ɖụ© kia cuối cùng bị Thẩm Sí ép y uống hết, Thẩm Sí còn nhốt y trong phòng, lúc thuốc phát tác, Thẩm Viễn Diệc suýt nữa nổ tan xác mà chết.
Cũng may tại thời khắc cuối cùng, Thẩm Sí không biết lấy thuốc giải ở đâu, đưa cho y uống, y mới nhặt về một mạng.
Kế này của Thẩm Viễn Diệc không thành, y lại bày kế khác, muốn bắt cóc Hoa Tưởng và Thẩm Sí, lần này y không muốn đích thân ra trận xâm phạm, nhục nhã bọn chúng, mà là thuê mười tám gã đàn ông mắc đủ loại bệnh truyền nhiễm khác nhau, thay phiên hầu hạ bọn chúng.
Y muốn chúng cũng mắc phải các bệnh nan y này, muốn để chúng sống trong thống khổ tuyệt vọng.
Y muốn lấy lại những bức ảnh bọn chúng đã chụp vào lúc y hôn mê, xóa chúng đi, lại làm theo cách tương tự, quay video cảnh chúng bị đàn ông luân gian, đăng lên các trang mạng nền tảng lớn, để chúng bị thân bại danh liệt, người người phỉ nhổ.
Tuy nhiên, lý tưởng là thịt ngon, hiện thực lại là cục xương khó gặm.
Thẩm Sí không chỉ dùng không khí để giám thị Thẩm Viễn Diệc, mà còn vì để tránh bỏ sót thông tin quan trọng, còn cài đặt phần mềm nghe lén và giám thị nhất cử nhất động trong thiết bị điện tử của y.
Nói cách khác, trong mắt Thẩm Sí, Thẩm Viễn Diệc cũng giống như một người bị lột sạch, không có bất kỳ bí mật nào.
Kế hoạch bắt cóc của Thẩm Viễn Diệc, lại lần nữa thất bại, bao gồm cả tâm tư âm u trong lòng y, cũng bị Thẩm Sí biết được.
Hắn biết Thẩm Viễn Diệc để ý tập đoàn Thẩm thị, cũng dã tâm muốn có được nó. Thẩm Sí đánh rắn đánh giập đầu, trực tiếp nói việc Thẩm Viễn Diệc tính kế mình cho cha Thẩm. Cha Thẩm nổi trận lôi đình, đuổi Thẩm Viễn Diệc ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Hận thù đã ăn sâu vào linh hồn Thẩm Viễn Diệc, hành động này của cha Thẩm càng khiến y căm hận hơn, nhưng nhất thời y không trả thù được, bởi vì y không còn một xu dính túi.
Lẳng lặng ngủ đông hai năm, Thẩm Viễn Diệc ngóc đầu trở lại, mua người gϊếŧ người, lần này y muốn tính mạng của tất cả mọi người trong Thẩm gia.
Nhưng Thẩm Sí vẫn không có từ bỏ giám thị y, Thẩm Viễn Diệc lại thất bại.
Lần này y không thể ung dung ngoài vòng pháp luật nữa, đã bị pháp luật trừng trị.
Có thể cuộc sống trong tù sẽ làm tiêu hao ý chí và lòng căm thù của một người, cũng có thể khiến người ta hoàn toàn tỉnh ngộ, nhìn rõ quá khứ, bản thân chấp mê, những gì muốn có được thực ra lại không phải của mình.
Thẩm Sí muốn gϊếŧ mình, có thể là bởi vì nhìn ra mình tham vọng thứ không nên tham vọng.
Thẩm Viễn Diệc hối hận, hối hận bản thân không nên lòng muông dạ thú.
Nếu trong lòng y không tham lam như vậy, hiện tại y vẫn còn là con của cha Thẩm, dù không thể trở thành người thừa kế tập đoàn nhưng sẽ có thể cả đời cẩm y ngọc thực, nô bộc thành đàn. Hơn nữa nếu y cũng như Thẩm Giảo Giảo lấy lòng Thẩm Sí, ai dám trào phúng y? Cười y? Coi thường y? Là y bị che mắt, là lòng tham của y hại y.
Ra tù, Thẩm Viễn Diệc muốn xin lỗi người Thẩm gia, muốn trở lại Thẩm gia. Hôm đó y tình cờ chặn được xe của Thẩm Sí, cửa sổ ghế sau từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Thẩm Sí. Hắn nhẹ nhàng nhìn về phía Thẩm Viễn Diệc, không trào phúng y chật vật, cũng không trào phúng y nghèo túng, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đã thanh toán xong.”
Hắn còn nhớ rõ chuyện mình động tay động chân trên xe Thẩm Viễn Diệc, hại y trở thành người thực vật, cũng nhớ rõ chuyện mình và vợ cùng nhau nhục nhã y.
Thế nên khi biết được Thẩm Viễn Diệc muốn trả thù mình và vợ, để họ nhiễm bệnh lây qua đường tìиɧ ɖu͙©, Thẩm Sí rõ ràng có thể ăn miếng trả miếng, nhưng hắn không làm.
Tuy hắn biết mình tới làm những nhiệm vụ này, khẳng định là do đời trước Thẩm Viễn Diệc làm đủ chuyện xấu, cho nên để mình đến trừng phạt y.
Tuy nhiên, bởi vì Thẩm Sí vẫn còn lương tâm, cảm thấy đuối lý vì đã một lần dùng thủ đoạn hạ lưu đối phó Thẩm Viễn Diệc, bị y trả thù, hai bên cân nhắc, lần đó Thẩm Sí đã mở mắt nhắm một mắt với y.
Hiện tại Thẩm Viễn Diệc đã biết sai hối cải, chặn xe xin lỗi, ân oán giữa mình và y đã thanh toán xong, nhưng hắn sẽ không làm chủ thay cho những người khác trong nhà.
Thẩm Viễn Diệc lần thứ hai chặn xe cha Thẩm, cha Thẩm cũng như Thẩm Sí hạ cửa kính xe xuống, cất giọng bình tĩnh, nhưng lại khiến Thẩm Viễn Diệc mặt cắt không còn chút máu, lung lay sắp đổ: “Cậu cảm thấy khí lượng của tôi tốt như vậy sao, có thể tha thứ cho một kẻ muốn gϊếŧ cả nhà tôi? Thẩm Viễn Diệc, điều tôi hối hận nhất trong đời có lẽ là đón cậu trở về. Chuyện người nông dân và con rắn, tôi không muốn trải qua lần nữa.”
Đứa con trai này.
Lòng muông dạ thú, cho rằng cáo già như cha Thẩm nhìn không ra?
Đã sớm đã nhìn ra, cho nên mới sớm tuyên bố trước mặt cả nhà người thừa kế của tập đoàn Thẩm thị sẽ là Thẩm Sí, cũng là muốn mơ hồ cảnh cáo Thẩm Viễn Diệc, đừng mơ ước thứ không thuộc về mình.
Nhưng Thẩm Viễn Diệc chấp mê bất ngộ.
Lúc trước y mua người gϊếŧ người, cha Thẩm xem như đã nhìn ra, đứa nhỏ này muốn tập đoàn Thẩm thị đến mức nào.
Trong tiểu thuyết, cuối cùng Thẩm Viễn Diệc chết dưới đao của Thẩm Sí, đời này, Thẩm Viễn Diệc tuy không chết, nhưng vì không còn hy vọng trở về nhà, cả ngày y tinh thần sa sút hối hận, cho đến ngày thọ chung chính tẩm cũng vẫn còn đang suy nghĩ muốn về Thẩm gia.
Nghe thấy “tích” một tiếng, Hoa Tưởng lập tức tỉnh giấc, ngón tay run rẩy đặt dưới mũi người bạn già, hồi lâu sau mới bật khóc hu hu.