Hoa Tưởng nhìn bản đồ, đợi xe chạy ngang qua một cửa hàng bán đồ chơi tình thú được khoảng mười mét, cô mới bảo tài xế dừng xe: “Tôi xuống xe mua vài thứ, hai người chờ tôi một lát.”
Thẩm Sí nói: “Cần em đi theo phụ xách đồ không?”
Hoa Tưởng xua tay: “Không cần, không phải đồ nặng đâu.”
Cô xuống xe, đi ngược lại mấy mét, không khí trước mặt Thẩm Sí hiện ra bóng dáng cô, giống như đang xem phim vậy, người đi đường và cao ốc xung quanh đều được phản chiếu rõ ràng.
Thẩm Sí nhìn thấy Hoa Tưởng bước vào một cửa hàng đồ chơi tình thú, nhìn thấy nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào đón.
Hoa Tưởng vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi muốn mua hai cái trứng rung, dươиɠ ѵậŧ giả, đạo cụ dạy dỗ người, chỗ các cô có không?”
Nhân viên cửa hàng nói có, sau đó không ngớt giới thiệu cho Hoa Tưởng.
Thẩm Sí đỡ trán, biểu tình trên mặt một lời khó nói hết.
Cô nói phát hỏa, không phải là dùng những đạo cụ này dạy dỗ mình đấy chứ?
Roi, nến nhiệt độ thấp, khóa hậu môn, kẹp núʍ ѵú, khóa miệng, dây thừng …
Mẹ nó.
Thẩm Sí cảm thấy lạnh cả người, nhưng không hiểu sao cũng cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hắn có thể cảm nhận được Hoa Tưởng không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài, tiếng tim cô đập quá nhanh. Nhưng cô vẫn rất tỉ mỉ hỏi rõ ràng, nến này khi nhỏ lên người có đau không, còn kẹp vυ', có thể kẹp đau hay không, còn cẩn thận học từ bà chủ làm thế nào để điều chỉnh độ co giãn trên thiết bị kẹp vυ', hỏi bà chủ nên đặt ngọn nến cách cơ thể người bao xa để không cảm thấy đau đớn…
Tóm lại, rất tỉ mỉ.
Vì dạy dỗ mình, cô thật đúng là không dễ dàng.
Hoa Tưởng xách theo hai túi hàng không in logo trở lại trên xe, cùng với ba ly trà sữa, một cho tài xế, một cho Thẩm Sí và một cho cô.
Thẩm Sí nhìn thấy cô đặt túi hàng bên cửa xe phía cô, trong lòng khẽ chậc một tiếng.
Còn sợ mình nhìn thấy nữa.
Anh đã nhìn thấu em rồi, cô gái à.
Vừa uống trà sữa, vừa câu được câu không nói chuyện phiếm với Hoa Tưởng, nửa tiếng sau mới về đến nhà.
Hoa Tưởng xách đồ xuống xe, lúc cùng Thẩm Sí đi vào trong, cô nói nhỏ với hắn: “Lát nữa đến phòng tôi, tôi có cái này cho cậu.”
Thẩm Sí không ngừng chậc chậc trong lòng. Cho mình? Sợ là dạy dỗ mình đi.
Trong lòng hắn không sợ, còn giả vờ không hiểu hỏi: “Thứ gì thế? Có thể tiết lộ trước được không.”
Hoa Tưởng giơ ngón tay lắc lắc: “Không thể.”
Hai người vào biệt thự, Hoa Tưởng bảo Thẩm Sí đi tắm.
Thời tiết rất nóng, trời lại nắng gắt, đi ra ngoài vài bước mồ hôi đã đổ như mưa. Bản thân Hoa Tưởng cũng đổ không ít mồ hôi.
Về phòng, cô đi tắm trước, sau đó rửa sạch đồ mua về.
Trong bàng quang nghẹn nướ© ŧıểυ, cô mở cửa phòng ngủ nhìn vào phòng ngủ chính, dì giúp việc mới vừa mát xa cho Thẩm Viễn Diệc đã không còn ở đó nữa.
Hoa Tưởng vừa định nhắn tin bảo Thẩm Sí xuống lầu, cửa đã bị gõ ba cái, sau đó người nọ mở cửa bước vào.
Là Thẩm Sí, mặc quần áo ở nhà gọn gàng, tóc ẩm ướt, tóc mái đều vuốt ngược hết ra sau, vừa anh tuấn lại đẹp trai.
Hắn khóa trái cửa.
Hoa Tưởng vọt về phòng lấy những thứ mình vừa chuẩn bị, liền xoay người bước ra.
Thẩm Sí nghe thấy tiếng bước chân của cô, dứt khoát ngồi xuống sô pha.
Trước mặt hắn là một chiếc giường rộng hai mét, Thẩm Viễn Diệc đang nằm bên trên, hai chân hướng về phía hắn, vị trí bên tay trái là cửa sổ sát đất ba mặt.
Toàn bộ căn phòng trang trí lấy màu xám đen làm chủ đạo, ngay cả ga trải giường và quần áo Thẩm Viễn Diệc đang mặc trên người cũng đều là màu xám. Dựa theo sở thích của Thẩm Viễn Diệc đặt mua.
Hoa Tưởng bước ra từ phòng ngủ phụ, nhưng thay vì đi về phía Thẩm Sí, cô lại ngồi trên giường Thẩm Viễn Diệc, để đồ xuống bên cạnh, đôi chân tinh xảo xinh đẹp giẫm lên mép giường, dang rộng hai chân về phía Thẩm Sí, bên trong không mặc qυầи ɭóŧ.
Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu xanh đậm, hai móng tay màu hồng ấn vào lôиɠ ʍυ mềm mại trên môi âʍ ɦộ lớn của mình, hơi hơi tách ra.
Vẻ mặt cô vũ mị, giọng nói quyến rũ, một tay chống xuống giường phía sau lưng, thân thể cũng lười biếng ngả ra sau: “Lại đây ~”
Cổ họng Thẩm Sí đột nhiên cuộn trào, đứng dậy, sải bước đi tới trước mặt Hoa Tưởng.
Hoa Tưởng lại nói: “Quỳ xuống ~ nhanh lên, rất gấp.”
Thẩm Sí quỳ một gối xuống: “Cả buổi sáng không đi vệ sinh, là đặc biệt để lại cho em uống?”
Làm thế nào có thể quyến rũ đến như vậy.
Thẩm Sí cảm thấy trong miệng mình không còn hơi nước nữa, khẩn cấp cần ngọc dịch quỳnh tương của cô để dưỡng ẩm.
“Ưm hừ ~” Hoa Tưởng dùng đôi mắt đẹp liếc hắn, nũng nịu nói, “Không thể tiện nghi bồn cầu được, nướ© ŧıểυ của tôi chỉ có chó hoang mới có thể uống ~ a ~~ ha ~ ưm~ ư~ có phải mùi rất nồng không? Nghẹn nướ© ŧıểυ thật lâu ~”
Môi Thẩm Sí dán lên bên ngoài môi âʍ ɦộ bé của cô, cổ họng nuốt ừng ực, hơi thở nóng rực. Quả thực rất nồng, nhưng hắn không hề mâu thuẫn chút nào. Đầu gối còn lại cũng quỳ trên thảm, hai tay nâng đùi cô, chuyên chú uống mỹ dịch có mùi vị và màu sắc đều rất nồng đậm của cô.
“A ~ a ~” Hoa Tưởng mở ra đôi môi đỏ tươi, đôi mắt nửa mở nửa híp, làm càn tè vào trong khoang miệng ấm áp dễ chịu của Thẩm Sí, thân thể nhẹ nhàng run rẩy vì sảng khoái, “Uống ngon không? Chó hoang. Có muốn cho Thẩm Viễn Diệc uống chút không? Y là con chó ngoài giá thú, nên uống nướ© ŧıểυ đàn bà, bị đàn bà giẫm đạp dưới chân, chó ngoài giá thú, uống nướ© ŧıểυ ~ a ~ a ~”
Thẩm Sí mυ'ŧ vào môi âʍ ɦộ bé hồng hào trơn trượt cùng với một khối thịt non bên trong của Hoa Tưởng, bao gồm cả lỗ niệu đạo đang phun ra nướ© ŧıểυ. Thân thể mềm mại uyển chuyển của Hoa Tưởng càng run rẩy dữ dội hơn, mông đưa đẩy, đầu óc thoải mái đến phóng không, miệng lẩm bẩm những câu vô nghĩa: “Chó hoang, uống hết chưa? Cho con chó ngoài giá thú uống chút có được không?”
Thẩm Sí không trả lời cô, cho chó ngoài giá thú uống cái gì chứ? Hắn còn chưa uống đủ đâu.
Hơn nữa nướ© ŧıểυ của vợ mình, dựa vào cái gì cho người khác uống.
“Ưm~ Thẩm Sí,” Hoa Tưởng đè đầu tóc ẩm ướt của Thẩm Sí, vẻ mặt hưởng thụ lại mê ly, “Uống nhiều chút uống nhiều chút ~ a —— nướ© ŧıểυ khai, nướ© ŧıểυ thật khai, chỉ có chó hoang thích uống, Thẩm Sí, cậu chính là con chó của tôi.”
Thẩm Sí không dành ra khoảng trống để nói chuyện, chờ Hoa Tưởng tiểu xong rồi, còn chưa đã thèm mà mυ'ŧ sạch tàn dư bên trên.
Hoa Tưởng nhìn chó ngoan Thẩm Sí, buông bàn tay đang đè đầu hắn ra, như bị một kẻ biếи ŧɦái bám vào người: “Thẩm Sí, mắc tiểu không? Anh trai cậu hẳn còn chưa nếm thử nướ© ŧıểυ của đàn ông phải không? Đút cho y uống được không?”
Thẩm Sí là con chó của mình, Hoa Tưởng rất không vui khi bị Thẩm Viễn Diệc nghe thấy hắn bị nhục nhã, thế là đành phải nhục nhã Thẩm Viễn Diệc, chờ y tỉnh lại, cũng không dám lấy chuyện này để làm nhục Thẩm Sí.
Dẫu sao Thẩm Sí uống chính là nướ© ŧıểυ của mình, còn y lại uống nướ© ŧıểυ của Thẩm Sí, không biết ai không có mặt mũi hơn ai?
Đôi mắt Thẩm Sí mắt bởi vì khϊếp sợ mà hơi trợn to. Độc thật mà, so về độ độc hắn vẫn kém vợ yêu.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoa Tưởng, vừa nhìn nhau đã hiểu được ý của đối phương ngay, trong lòng có chút ngọt ngào.
Hắn đứng dậy, cởϊ qυầи áo trên người mình ra, giẫm lên giường: “Nghe chị dâu.”
Thẩm Sí quỳ xuống trên đỉnh đầu Thẩm Viễn Diệc, đỡ dươиɠ ѵậŧ cường tráng nóng hổi của mình hướng lên mặt y, tè lên đầu y.
Cũng không thể thật sự đút cho Thẩm Viễn Diệc uống được, Thẩm Viễn Diệc hiện giờ không có khả năng nuốt, nên chỉ có thể cho y uống bằng cách khác, nhưng thế này cũng đã đủ nhục nhã rồi.
Bên kia Thẩm Viễn Diệc tức giận đến mức suýt bóp nát vυ' đối tác nữ của mình, y rút dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm ra khỏi cơ thể của đối tác nữ, không nói một lời véo mạnh vào mặt đối tác nữ, bắt cô ta phải há miệng ra, phun thẳng nướ© ŧıểυ vào miệng cô ta: “Uống hết đi, tiện nhân! Dám phun ra một giọt tôi sẽ khiến cô không thể tiếp tục lăn lộn trong cái giới này!”
Đối tác nữ là một tiểu minh tinh hạng ba, mấy lần muốn nôn, nhưng vì tiền đồ của mình, không thể không nuốt nướ© ŧıểυ vào trong miệng.
Trong lòng Thẩm Viễn Diệc lại không có chút sảng khoái nào.
Vừa rồi khi nghe được Thẩm Sí uống nướ© ŧıểυ của một con đàn bà, y hưng phấn biết bao nhiêu, đã nghĩ đến việc chờ y tỉnh lại sẽ nhục nhã Thẩm Sí như thế nào, nhưng không nghĩ tới sự vui vẻ của y duy trì chưa được vài phút, đã bị Hoa Tưởng làm cho tức giận đến ngã ngửa.
Y hận.
Hận không thể bóp chết Hoa Tưởng.
Trên đời làm sao lại có người phụ nữ ác độc đến như vậy, chờ y tỉnh lại, việc đầu tiên là phải trừng trị con đàn bà này!
Hoa Tưởng hoàn toàn không thèm để ý đến suy nghĩ của Thẩm Viễn Diệc, hiện tại có thể làm cô để ý chỉ có con chó của mình.
Hơn nữa trong nguyên tác Thẩm Sí cũng không ít lần đi tiểu lên người Thẩm Viễn Diệc, còn dùng ống tiêm bơm nướ© ŧıểυ của hắn vào trong ống, đút cho Thẩm Viễn Diệc ăn.
Hiện tại Thẩm Sí đã rất ôn hòa.
Hoa Tưởng buộc một chiếc vòng da màu đen quanh cổ Thẩm Sí, đeo còng cùng màu vào tay chân.
Kẹp vυ' cũng kẹp chặt hai núʍ ѵú nhỏ hồng hào mê người của Thẩm Sí.
Cô sai Thẩm Sí tự đeo bịt mắt, Hoa Tưởng nắm sợi dây thừng nối liền với vòng cổ, đứng bên cạnh Thẩm Sí, trong tay cầm roi da tua rua, ra lệnh: “Thẩm Sí, nằm sấp xuống đất.”
Thẩm Sí xấu hổ vô cùng, nhưng vẫn quỳ lên tấm thảm mềm mại, nằm sấp xuống.
Hoa Tưởng vung roi quất một phát vào cặp mông tròn trịa trắng nõn của hắn, phát ra tiếng chát, đồng thời còn có tiếng rêи ɾỉ theo bản năng của Thẩm Sí: “A ——”
“Chó hoang, kêu cái gì.” Hoa Tưởng lại quất một roi vào mông hắn, không nhẹ cũng không mạnh, nhưng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ người. Dươиɠ ѵậŧ thô như cánh tay trẻ con đang rũ xuống của Thẩm Sí nhô ra, tiền tinh rỉ ra từ mã mắt hồng hào, “A ~” Hắn lại kìm lòng không đậu rên lên một tiếng.
“Không được kêu.” Hoa Tưởng lại quất hắn một roi, nhìn cặp mông bị quất đỏ của hắn, nghĩ thầm mình cũng không dùng lực bao nhiêu, làn da của cái mông này thật là mẫn cảm.
Còn có Thẩm Sí, kêu cái gì, không phải là run M đấy chứ?
Hoa Tưởng có chút hưng phấn.
À, cô vẫn luôn hưng phấn.
Thẩm Sí ngoan thế này, cô thích lắm.
“Nói đi, cậu kêu cái gì, chủ nhân liền cho phép cậu kêu.” Hoa Tưởng dùng tua roi đảo quanh trên mông Thẩm Sí, câu đến Thẩm Sí càng chổng mông lên cao. Hoa Tưởng hít thở trầm xuống, nhìn chằm chằm cặp mông tròn đang chổng cao của hắn.
Đĩ thỏa, tiện nhân.
“Bởi vì chủ nhân đánh quá thoải mái.” Thẩm Sí nói, hai má có chút đỏ lên .
Hắn không biết Hoa Tưởng nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào, hài hước, nhục nhã, hay là nóng bỏng.
Hắn chỉ nghe được tiếng tim đập quá nhanh của mình, chỉ cảm nhận được những sợi tua rua đang hiện diện mạnh mẽ trên mông mình.
“Thật sự rất thoải mái sao?” Hoa Tưởng cầm lấy đèn cầy đỏ trong hộp đen, châm lửa, để cho chất rắn tan chảy, nhỏ giọt lên mông Thẩm Sí, “Thế này thì sao? Thoải mái không? Thẩm Sí, cậu thật sự là một con chó hoang, c̠úc̠ Ꮒσα có ngứa không? Muốn dươиɠ ѵậŧ lớn của chị dâu cắm vào không?”