Nam Chính Là Trùm Phản Diện

Chương 49: ( H được Tần Trầm Đàn khẩu giao đến phun ℕướƈ Ŧıểυ bắn tinh vào miệng hắn lần nữa + phiên ngoại 5 )

Tần Trầm Đàn và Hoa Tưởng đến dự hôn lễ từ thành phố kế bên, sau khi tàn tiệc thì trời đã khuya, vì thế hai người không vội vàng trở về ngay trong đêm, mà thuê một phòng trong khách sạn.

Khi nghĩ đến việc tắm trong phòng tắm, Hoa Tưởng nhịn không được hưng phấn.

Họ đã đón bà nội về sống trong đơn vị, bởi không công khai quan hệ nên ngày thường làm gì cũng phải lén lút.

Phòng làm việc, phòng khách và nhà bếp đã không còn là chiến trường của họ nữa.

Hiện tại phải qua đêm trong một môi trường mới, Hoa Tưởng rất khó để không có suy nghĩ gì.

Cậu tin Tần Trầm Đàn cũng có suy nghĩ này, người đàn ông có ham muốn tìиɧ ɖu͙© không phải mạnh bình thường, gần như ngày nào Hoa Tưởng cũng bị hắn cắm mông.

Cắm đến độ bản thân Hoa Tưởng cũng đã quen với tần suất này, còn rất thích nữa là.

Tin rằng không ai không thích được gần gũi với người mình thích.

Dù sao, Hoa Tưởng là cực thích.

Cậu nhìn em trai cương lên của mình, tỉ mỉ tắm rửa sạch sẽ.

Tắm xong, tiểu kê kê cũng không hề mềm xuống.

Hoa Tưởng đành phải khó khăn giấu nó vào trong qυầи ɭóŧ, tròng quần ngoài vào, nhưng nếu nhìn thoáng qua vẫn thấy hơi lộ.

Hoa Tưởng đỏ mặt.

Trong lòng mình nghĩ là một chuyện, nhưng thân thể biểu hiện gấp gáp như vậy thật đáng xấu hổ.

Cậu cố gắng giữ vẻ mặt mình ổn định, sau đó bước ra khỏi phòng tắm.

Không thể ở lì bên trong mãi được.

Người đàn ông còn phải tắm.

Hơn nữa tắm rửa xong mới có thể làm việc được.

Tần Trầm Đàn vừa trả lời một cuộc gọi, lúc Hoa Tưởng đi ra hắn cũng vừa cúp điện thoại, đặt nó lên tủ TV, theo thói quen quét mắt lên người Hoa Tưởng. Kết quả Hoa Tưởng bước nhanh đến bên giường, nhào lên đó, không ốm mà rên: “Mệt quá đi.”

Tần Trầm Đàn khẽ cong khóe môi, tùy ý dựa người vào tủ TV, giơ tay cởi cúc áo sơ mi: “Vậy làm sao đây? Tôi vẫn còn mấy trăm triệu con cháu chưa nộp đây.”

Đừng thấy hắn trả lời điện thoại mà không biết đứa nhỏ làm gì trong phòng tắm.

Hiện tại nhào lên giường, không phải do mệt mà rõ ràng là do xấu hổ.

Không muốn để hắn nhận ra cậu em trai quá mức hưng phấn của mình.

Nói thật, Tần Trầm Đàn cũng hưng phấn.

Đứa nhỏ hưng phấn, chính là nguyên nhân hắn hưng phấn.

Tần Trầm Đàn cởϊ áσ sơ mi ra, tiện tay thả lên bàn. Hoa Tưởng vùi mặt vào trong ga trải giường, hai má đỏ bừng vì xấu hổ.

Không nói một lời.

Nói cái gì đây?

Em chờ anh nộp sao.

Vậy thì xấu hổ quá.

Dù sao mình không nói, Tần Trầm Đàn cũng sẽ tìm mình nộp.

Tần Trầm Đàn để trần nửa thân trên đi tới phía sau Hoa Tưởng, cúi người một tay chống lên giường, tay kia vỗ nhẹ vào mông Hoa Tưởng: “Sao không nói gì? Ngủ rồi à?”

Sao có thể ngủ được.

Hoa Tưởng giật giật, lúc người đàn ông thấp giọng nói chuyện thật sự là vừa dịu dàng lại vừa thâm tình.

Mới đầu Hoa Tưởng còn rất ngượng, nhưng với thái độ dịu dàng như vậy của hắn làm sự ngượng ngùng của Hoa Tưởng cũng biến mất theo. Cậu im lặng một lúc, xoay người lại nhìn Tần Trầm Đàn: “Anh mau đi tắm đi.”

Đây đã là chừng mực lớn nhất mà cậu có thể nói vào lúc này.

Tần Trầm Đàn mặt mày ôn nhu, nhẹ giọng đáp ứng.

Trái tim Hoa Tưởng trôi theo vào phòng tắm cùng hắn.

Tần Trầm Đàn bá đạo uy nghi khiến người ta chịu không nổi.

Nhưng một mặt thâm tình dịu dàng cũng làm người ta chịu không nổi.

Đổi tới đổi lui như thế, Hoa Tưởng bị ăn đến sít sao.

Tần Trầm Đàn rất nhanh đã tắm xong bước ra, trong lúc hắn tắm rửa Hoa Tưởng không làm gì cả, chỉ chờ hắn ra.

Tần Trầm Đàn quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh eo, để vai trần, đầu hơi ướt. Đi về phía mép giường chính là một hormone đi lại, eo thon, từng múi cơ bụng săn chắc gợi cảm, cơ ngực sung mãn.

Hoa Tưởng vốn đang cuộn tròn nhìn chằm chằm cửa ra vào phòng tắm, lập tức đỏ mặt duỗi thẳng ra.

Tần Trầm Đàn đến bên mép giường, nằm nghiêng xuống, một tay thuận thế câu lấy eo Hoa Tưởng, khuỷu tay kia chống xuống cạnh đầu Hoa Tưởng, nhìn người đang ngượng ngùng nhắm mắt lại, hô hấp có chút dồn dập. Trái tim hắn không khỏi đập nhanh hơn, nghiêng đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cậu, theo bản năng nhắm mắt lại.

Rất thích hôn cậu.

Thích từng động tác nhỏ của cậu hay phản ứng nhiệt tình đáp lại của cậu.

Thích ăn nước bọt ngọt ngào trong miệng cậu.

Thích khi cậu bị hắn hôn đến không chịu nổi, trong cổ họng sẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Thích cái cách khi cậu ý loạn tình mê cọ vào người hắn, ôm lấy hắn, cào cấu hắn, tìm kiếm sự yêu thương nhiều hơn từ phía hắn.

Hoa Tưởng bị hắn dẫn đường liền thè lưỡi ra, tiếp xúc với hắn ở ngoài khoang miệng, quấy loạn, quấn quýt, lửa dục hừng hực.

Hoa Tưởng không chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê dại, mà toàn thân cũng tê dại mềm nhũn không có sức lực, như giẫm phải bông.

Tay Tần Trầm Đàn sờ vào trong quần áo cậu, vân vê đầṳ ѵú trước ngực cậu. Vẫn quá nhỏ.

Không sao hết.

Tần Trầm Đàn thích tự mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó trở nên to hơn, cứng hơn và sưng lên.

Rất có cảm giác thành tựu.

Mỗi một biến hóa của đứa nhỏ, đều bởi vì hắn, đều do một tay hắn thúc đẩy.

Điều này thật khiến người ta cảm thấy cực kỳ sung sướиɠ.

Tần Trầm Đàn buông đầu lưỡi bị hắn mυ'ŧ đến tê dại của cậu ra, hơi thở ẩm ướt nóng rực mang theo du͙© vọиɠ khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh: “Ngọt quá. Tôi có thể ăn chỗ nào nữa đây?”

Hoa Tưởng đang mơ màng, nhưng khi Tần Trầm Đàn dùng ngón tay gãi đầṳ ѵú trên ngực, cậu lại vô thức ưỡn nó ra.

“Chỗ này sao?” Tần Trầm Đàn nhéo nhéo núʍ ѵú cậu, “Đúng lúc tôi muốn ăn, cảm ơn bé yêu chiêu đãi.”

Hoa Tưởng định thần lại, trên mặt càng thêm ửng đỏ.

Xưng hô này là lần đầu tiên hắn dùng.

Xấu hổ quá đi.

Tần Trầm Đàn nhanh nhẹn lật người, nằm sấp lên người cậu, một tay từ từ xắn quần áo cậu lên một cách tràn ngập sự trêu chọc, lòng bàn tay nóng hổi quét từ dưới eo cậu đi lên, làm cậu tê rần cả nửa bên eo.

Người đàn ông nghiêng đầu hôn lên gáy cậu, vừa mυ'ŧ vừa hút khiến ý thức cậu hỗn loạn, theo bản năng ngửa đầu ra sau để cần cổ hoàn toàn lộ ra, càng giúp người đàn ông thuận tiện hơn.

Tần Trầm Đàn lướt đến hầu kết cậu, chầm chậm mυ'ŧ nhẹ vào. Hoa Tưởng ưm a rêи ɾỉ, khóe mắt ngấn lệ, cảm giác như mình sắp chết chìm trong sự dịu dàng, ve vãn của hắn.

Lưỡi Tần Trầm Đàn liếʍ lên phía dưới hầu kết cậu, sau đó cúi đầu, vùi mặt vào bên ngực trái Hoa Tưởng, ngậm lấy một đầṳ ѵú, vừa hút vừa cắn.

Một tay kéo quần Hoa Tưởng xuống một bên, sau đó móc bên kia rồi kéo nốt xuống.

Phần dưới Hoa Tưởng trần trụi, làm cậu cảm thấy dễ chịu hơn chút, không còn nóng như vậy nữa.

Nhưng vẫn tham lam muốn nhiều hơn.

Vừa lúc Tần Trầm Đàn ngẩng đầu lên hỏi cậu: “Có thể ăn dươиɠ ѵậŧ không? Nó có thể cung cấp sữa không?”

Hoa Tưởng đối điện với cặp mắt đen láy sâu thẳm của hắn, toàn thân cậu khẽ run lên, như mất đi tỉnh táo nói ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mìnhg: “Có thể, có thể. Còn có nướ© ŧıểυ, chồng muốn uống không?”

Thật muốn cho hắn uống.

Muốn nhìn hắn uống.

Nhìn hắn nuốt.

A.

Chỉ nghĩ thôi đã buồn tiểu rồi.

Hoa Tưởng ưỡn ưỡn hông.

Tần Trầm Đàn nhìn cậu không nói lời nào.

Đứa nhỏ thực sự nghiện chuyện này rồi.

Thực đau đầu.

Nhưng ngẫm lại, cũng là do mình chiều mà ra, vào lần đầu tiên đã không nghiêm khắc phê bình cũng như cấm cậu tái phạm.

“Không uống,” Tần Trầm Đàn nói, “Em tưởng nướ© ŧıểυ dễ uống lắm à?”

Tuy hắn thích đứa nhỏ, nhưng thật không thể che đậy lương tâm mà nói nướ© ŧıểυ của cậu dễ uống.

Mùi mằn mặn và chát, lúc trời nóng còn hơi đắng nữa.

Tóm lại mùi không dễ ngửi.

Trong lòng Hoa Tưởng có chút thất vọng, nhưng cũng biết không thể làm khó người ta được.

Thực ra cậu vẫn sẵn sàng uống nướ© ŧıểυ của Tần Trầm Đàn, nhưng cậu lại xấu hổ không dám nói ra.

Cảm giác như vậy quá hèn mọn, giống như một con chó đang lấy lòng vậy.

Thật ra, đây là tình thú giữa chồng chồng, nhưng từ miệng cậu thốt ra, lại cảm thấy sẽ thay đổi thành ý nghĩa khác.

Tần Trầm Đàn thấy cậu nhìn mình, mặt lộ vẻ thất vọng, ngay sau đó là biểu cảm rối rắm, gần như hắn đoán ra được suy nghĩ của cậu trong tích tắc, tức thì cảm thấy buồn cười.

Bàn tay to nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Hoa Tưởng, chậm rãi vuốt ve, vừa nói: “Không phải ai cũng có ham mê này, vì thế dừng ngay suy nghĩ trong đầu em lại cho tôi.”

Hoàn toàn không thể tưởng tượng được việc mình đút cho đứa nhỏ uống nướ© ŧıểυ, đây không phải là biếи ŧɦái sao.

Lại nhìn Hoa Tưởng, đứa nhỏ của hắn bị tư tưởng biếи ŧɦái ăn mòn mất rồi, hắn có trách nhiệm phải uốn nắn lại cho cậu.

Hoa Tưởng nghe hắn nói vậy, liền bỏ đi suy nghĩ trong lòng. Thân thể hơi hơi cong lên, bị hắn vuốt ve đến hai mắt đẫm lệ, hô hấp hơi loạn: “Sau này… Ưm… Đừng giúp em ngậm nữa …”

Cậu sợ mình nhịn không được.

Miệng của người đàn ông ấm như vậy, ướt như vậy, biết hút như vậy, thật muốn tè vào bên trong.

Muốn đút cho người đàn ông uống những thứ dơ bẩn của mình.

Tần Trầm Đàn làm sao có thể không giúp cậu ngậm, chỉ riêng việc đứa nhỏ vì hắn không cẩn thận uống phải nướ© ŧıểυ của cậu, mà có thể chống lại được sự cám dỗ của việc khẩu giao, đã làm cho Tần Trầm Đàn mềm lòng rồi.

Huống chi bản thân hắn cũng thích khẩu giao cho đứa nhỏ, đây là tình thú giữa chồng chồng.

Tần Trầm Đàn tuốt dươиɠ ѵậŧ của Hoa Tưởng tuốt đến đỉnh, bao qυყ đầυ bao lấy phần qυყ đầυ, lòng bàn tay hắn bọc nó lại, khiến toàn thân Hoa Tưởng khẽ run lên, ưỡn lưng, thở gấp ra tiếng.

Mí mắt rũ xuống, đôi mắt ướt sũng, co người lại dưới thân Tần Trầm Đàn, dáng vẻ như bị đùa bỡn đến không chịu nổi.

Tần Trầm Đàn hô hấp hơi trầm xuống, cúi đầu, hôn khắp từ ngực xuống bụng, eo, xương mu, đùi, trằn trọc đi tới giữa hai chân Hoa Tưởng.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ xung quanh dươиɠ ѵậŧ, tinh hoàn cậu.

Hoa Tưởng sắp phát điên rồi, cậu cắn chặt môi mới không mở miệng bảo hắn ngậm giúp mình.

Dường như ý thức bị kéo đến từng khung cảnh trong ngày thường, khung cảnh hắn giúp mình ngậm điểu.

Dươиɠ ѵậŧ cương cứng đến mức sắp nổ tung, tiền tinh phun ra từng giọt từ mã mắt.

Tần Trầm Đàn tụt quần cậu đến đùi, ngậm lấy tinh hoàn của cậu.

Dươиɠ ѵậŧ bên trên chóp mũi thoang thoảng mùi xà phòng.

Đứa nhỏ tẩy rất sạch.

Vì để hắn hưởng dụng mà chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy.

Tần Trầm Đàn lại hô hấp nặng nề hơn rất nhiều, nhưng động tác thì rất dịu dàng.

Bao vây là cảm giác ẩm nóng, hút vào rồi lại nới lỏng, hai chân Hoa Tưởng vô thức gập lại nâng lên, kẹp lấy đầu Tần Trầm Đàn.

Thân thể và lý trí đều bị du͙© vọиɠ ăn mòn, cậu kêu lên mang theo âm giọng nức nở: “Chồng ơi, dươиɠ ѵậŧ trướng quá, giúp em ngậm chút thôi được không? Em không tè đâu.”

Nói xong, lại có chút không tự tin.

Vừa định đổi ý, dươиɠ ѵậŧ đã bị Tần Trầm Đàn ngậm lấy.

“A ách ~” Hoa Tưởng ngửa đầu ưỡn ngực, hai chân kẹp lấy đầu người đàn ông.

Dươиɠ ѵậŧ rơi vào trong khoang miệng hắn rung rung lên, cố gắng kìm chế xúc động muốn bắn tinh phun nướ© ŧıểυ.

Tần Trầm Đàn giữ đùi Hoa Tưởng bằng cả hai tay, dang rộng hai chân Hoa Tưởng ra thành hình chữ nhất, đến nỗi đầu cậu không thể nhúc nhích.

Tần Trầm Đàn ngẩng đầu, nhả dươиɠ ѵậŧ Hoa Tưởng bị ngậm ướt ra, chỉ để lại qυყ đầυ trong miệng, sau đó cúi mặt xuống mà nuốt sâu vào trong. Qυყ đầυ được cuống họng chặt hẹp ẩm nóng kẹp chặt, thân gậy cũng được toàn bộ khoang miệng hấp thu, sảng khoái không gì sánh kịp.

Hoa Tưởng cuộn tròn đầu ngón chân lại, cơ đùi co giật: “A ~! A ~!”

Hai tay cậu túm tóc Tần Trầm Đàn, lại buông ra, giọng nói mềm mại mang theo yếu ớt vô lực thừa nhận: “Chồng ơi ~ không được rồi ~”

Thật muốn tè mà.

Cậu dùng tay đẩy đẩy đầu Tần Trầm Đàn, nhưng lại không dùng lực, rõ ràng là nói một đằng nghĩ một nẻo.

Tần Trầm Đàn nhả dươиɠ ѵậŧ cậu ra, vừa liếʍ vừa hôn phần háng nơi phân bố lôиɠ ʍυ đen nhánh của cậu.

Lại từ thân gậy cương cứng của Hoa Tưởng liếʍ hôn lên qυყ đầυ, đến khi Hoa Tưởng bị treo đến ngứa ngáy cào tim cào phổi, hắn lại ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của cậu mà nuốt thật sâu.

Những lời Hoa Tưởng muốn nói cuối cùng đã không cần nói nữa rồi.

Tần Trầm Đàn cầm một chân cậu đè lên trước người cậu, rồi buông chân kia của cậu ra, Hoa Tưởng chủ động câu chân của mình lên để tiện cho Tần Trầm Đàn chơi mình.

Tần Trầm Đàn ngậm ướt hai ngón tay hắn, hô hấp trầm loạn, bị sự phối hợp của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thần kinh giần giật, đẩy thẳng ngón tay vào bên trong hậu môn của Hoa Tưởng. Thịt ruột bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ nằm trên bụng Hoa Tưởng giựt bắn lên, quả thực như đưa dê vào miệng cọp. Tần Trầm Đàn nhân cơ hội ngậm lấy nó, chỉ tập trung liếʍ mυ'ŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ qυყ đầυ, hai ngón tay thọc vào rút ra trong hậu môn Hoa Tưởng.

Đầu óc Hoa Tưởng trở nên trống rỗng, thân gậy đột nhiên rung lên, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài, nướ© ŧıểυ cũng theo đó mà phun ra.

Tần Trầm Đàn khựng lại, nhưng không phun vật của cậu ra, mà lúc lắc đầu lên xuống, phun ra nuốt vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hoa Tưởng.

Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, hắn biết nếu dừng lại ở đây, cảm giác sung sướиɠ sẽ giảm đi rất nhiều.

Tần Trầm Đàn tất nhiên có thể tiếp tục dùng tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu, nhưng tay nào có thoải mái bằng miệng.

Chỉ cần đứa nhỏ không cố ý đi tiểu, thì Tần Trầm Đàn đều sẽ theo cậu.

Cổ họng Tần Trầm Đàn nuốt nuốt, thẳng người dậy, nhìn hạ thân hỗn độn của Hoa Tưởng, rồi vỗ nhẹ vào mông Hoa Tưởng đang ôm chân: “Lên, đoái công chuộc tội nào.”

Hoa Tưởng yên lặng ngồi dậy, mặt đỏ bừng nhìn tấm khăn trải giường ướt sũng một mảng lớn dưới thân.

Cậu lại tè ra rồi.

Mấu chốt ở chỗ, trước đó Tần Trầm Đàn đã nói sẽ không uống nướ© ŧıểυ của cậu, vậy mà không nhả ra, còn phun ra nuốt vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu nữa.

Hoa Tưởng biết hắn không phải thích uống nướ© ŧıểυ, mà là để kí©ɧ ŧɧí©ɧ tối đa và kéo dài kɧoáı ©ảʍ cho cậu.

Ngọt ngào tận đáy lòng.

Khi Tần Trầm Đàn nằm xuống bên cạnh cậu, Hoa Tưởng lập tức bò qua ngồi vào giữa háng người đàn ông.