Tần Trầm Đàn ngậm nguyên cây dươиɠ ѵậŧ của Hoa Tưởng vào trong miệng, phun ra nuốt vào.
Hắn đã quá quen thuộc với việc ăn như thế nào, nuốt sâu vào trong cuống họng, một ngậm một lui liếʍ mυ'ŧ.
Hai tay Hoa Tưởng đè đầu hắn lại, đong đưa hông tới lui, ra sức kiềm chế đưa đẩy, nhưng vẫn sẽ hừ thành tiếng.
Sướиɠ quá đi mất.
Miệng Tần Trầm Đàn bị cậu thọc vào rút ra như thế này giống như đang làm huyệt vậy.
A.
Hoa Tưởng cố nén tiếng rêи ɾỉ xuống cổ họng, môi Tần Trầm Đàn mυ'ŧ thân gậy của cậu, để mặc cho cậu ra vào trong khoang miệng hắn, thỉnh thoảng còn đâm sâu vào tận cuống họng.
Ngón tay người đàn ông còn rất nhàn nhã vuốt ve, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai túi trứng của Hoa Tưởng.
Quần Hoa Tưởng đã bị kéo tới mông, vạt áo sơ mi phủ phía sau mông, trước người là khoang miệng thực cốt tiêu hồn của người đàn ông, tùy ý để cậu cắm vào.
“Chồng ơi.” Cậu kêu khẽ ra tiếng, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.
Sắp bắn rồi.
Miệng của Tần Trầm Đàn làm người ta sướиɠ chết đi được.
Hoa Tưởng hít thở càng ngày càng nặng, bàn tay đè đầu Tần Trầm Đàn xuống, tàn nhẫn thọc vào, phần háng đâm vào môi người đàn ông, nguyên cây dươиɠ ѵậŧ chìm vào trong khoang miệng ấm áp của người đàn ông, qυყ đầυ chôn vào nơi chật hẹp nhất trong cuống họng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ điên cuồng bắn ra, nhỏ xuống từ cổ họng.
Cổ họng Tần Trầm Đàn nuốt nuốt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hoa Tưởng vốn đang run rẩy lại càng run hơn, toàn thân run lẩy bẩy, suýt chút nữa tè trong miệng hắn.
Cậu cắn răng thở dốc, sau khi bắn ra chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng mới chậm rãi rút ra khỏi miệng Tần Trầm Đàn.
Lúc sắp rút đến qυყ đầυ, Tần Trầm Đàn hóp má hút lấy.
Hoa Tưởng khẽ a một tiếng, đẩy đầu hắn ra, trực tiếp đi tiểu.
Hướng về phía mặt Tần Trầm Đàn mà phun ra.
Tần Trầm Đàn không ngờ cậu lại mẫn cảm như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nướ© ŧıểυ phun đầy mặt.
Van được mở ra, Hoa Tưởng có chút không khống chế được, cũng có thể là do vừa rồi uống quá nhiều canh, vốn đã có hơi buồn tiểu.
Năng lực phản ứng còn lại của cậu dường như bị bắn ra theo tϊиɧ ɖϊ©h͙, cậu không muốn để phí nướ© ŧıểυ, bèn đè đầu Tần Trầm Đàn, tè vào mặt hắn.
Tần Trầm Đàn sững sờ trong chốc lát, sau đó phản ứng lại. Hắn dùng lòng bàn tay giữ lấy dươиɠ ѵậŧ đằng trước của Hoa Tưởng, che đi lỗ thoát nước, rốt cuộc nướ© ŧıểυ không còn phun vào mặt hắn nữa.
Tần Trầm Đàn lau mặt, gạt tay Hoa Tưởng đang để trên trán ra rồi đứng lên.
Chiếc áo sơ mi phía trước người gần như đã ướt hết dán vào ngực, bụng dưới, vai, quần thì chỗ này ướt một mảng, chỗ kia ướt một mảng.
Hoa Tưởng mất đi phản ứng cuối cùng cũng quay trở lại, toàn thân cứng đờ như một tảng đá.
Đờ mờ!
Chết mất.
Cậu tè vào mặt Tần Trầm Đàn!
Đờ mờ đờ mờ đờ mờ!
“Đừng chửi bậy.” Tần Trầm Đàn nói.
Hoa Tưởng theo bản năng đáp lại: “Em không có.”
Lại nhìn nhìn Tần Trầm Đàn, vừa định tìm lời xin lỗi, thì nghe thấy Tần Trầm Đàn nói: “Tôi đi tắm trước, em đến phòng bếp lấy quần áo trong ba lô cho tôi đi.”
“À à.” Hoa Tưởng liên thanh đáp ứng, thái độ thật cẩn thận pha lẫn lấy lòng sám hối xin lỗi.
Tần Trầm Đàn búng vào trán cậu một cái, rồi đi về phía phòng tắm.
Khi lướt qua Hoa Tưởng, cậu vẫn còn có thể ngửi thấy mùi nướ© ŧıểυ.
Hu.
Hoa Tưởng che mặt, chỉnh lại quần, đến giếng nước rửa tay, sau đó nghĩ tới điều gì đó, lại quay đầu nhìn về nơi mình đứng ban nãy, rồi đỏ mặt xách nửa thùng nước tạt tới, xong xuôi mới đến phòng bếp lấy quần áo cho Tần Trầm Đàn.
Khi đi ngang qua giếng trời, cậu tránh đi chỗ mình vừa xả nước ban nãy, bước nhanh vào căn phòng phía đông. Khi đến gần phòng tắm, cậu lại do dự.
Tần Trầm Đàn gọi: “Lại đây.”
Phòng tắm không có cửa, chỉ có một tấm vải mành dùng làm cửa, lúc này rèm vải không kéo xuống, Hoa Tưởng đứng ở chỗ này đã có thể nhìn thấy Tần Trầm Đàn đang gội đầu bên trong.
A.
Người đàn ông còn là không mặc gì cả.
Ánh mắt Hoa Tưởng nhanh chóng đảo một vòng trên người Tần Trầm Đàn đang đối mặt với mình, sau đó đỏ mặt tiến tới gần phòng tắm.
Vóc dáng chuẩn đến mức nhìn thôi Hoa Tưởng đã có cảm giác mình muốn cứng lại rồi.
Cậu đặt quần áo trên chiếc ghế dựa vào tường cạnh cửa, trên đó đã đặt một bộ quần áo, nhìn qυầи ɭóŧ bên trên Hoa Tưởng biết ngay bộ đồ này là của mình, không ngờ người đàn ông quay trở về còn chuẩn bị một bộ cho cậu nữa.
“078, một ngày nào đó tôi bị bệnh, em phải dọn phân dọn nướ© ŧıểυ cho tôi đấy.” Tần Trầm Đàn nói.
Trái tim Hoa Tưởng đập lệch một nhịp: “Đừng nói bừa.”
Gì mà bệnh với chả tật, phi phi phi.
“Nếu tôi không nói như vậy, có phải ba ngày tới em sẽ không dám đối mặt với tôi phải không?” Tần Trầm Đàn dùng tay múc nước trong thùng xối lên đầu.
Ở nhà không có máy nước nóng, cũng không lắp ống nước, tắm rửa phải múc nước từ giếng.
Tần Trầm Đàn dường như rất quen với điều kiện như thế này, làm gì cũng đều có thể nhanh nhẹn, hoàn toàn không cần Hoa Tưởng nhọc lòng, thậm chí còn có thể chăm sóc cho Hoa Tưởng, người lớn lên trong ngôi nhà này.
“Không có,” Hoa Tưởng theo bản năng phủ nhận, qua một lúc lâu sau mới ngượng ngùng nói, “Thực xin lỗi.”
“Không có gì,” Tần Trầm Đàn lấy khăn lau đầu, “Sau này dọn phân dọn nướ© ŧıểυ cho tôi.”
Hắn thật sự không để ý, đứa nhỏ cũng không phải cố ý.
Chỉ là ngạc nhiên khi độ mẫn cảm của cậu hình như tăng lên rồi.
Cái thân thể giả thuyết này còn thật hơn cả người thật nữa.
Tần Trầm Đàn có chút lo lắng sau này khi mình khẩu giao cho đứa nhỏ, đứa nhỏ sẽ không chịu nổi mà tè vào miệng mình.
Đây là một vấn đề khiến người ta đau đầu.
Hoa Tưởng trừng hắn: “Đã bảo anh đừng nói bậy mà.”
Có đôi khi chuyện tốt không linh, chuyện xấu lại linh.
“Đợi lát nữa mát xa cho tôi?” Tần Trầm Đàn thuận miệng thay đổi đề tài, làm ướt xà phòng rồi thoa lên người.
Nếu Hoa Tưởng để ý sẽ phát hiện xà phòng cũng là do người đàn ông mang tới, hắn đã quen với việc khi ra ngoài sẽ chuẩn bị mọi thứ, như xà phòng dép lê bàn chải đánh răng. . . hắn đều mang theo hết.
Lo lắng nhà đứa nhỏ không có đồ của cậu, Tần Trầm Đàn cũng chuẩn bị cho cả cậu nữa.
Hiện tại xem ra, có vẻ như cái việc lo trước khỏi hoạ này đã hoàn thành rất tốt.
Nếu như đứa nhỏ mặc đồ lót của Ôn Thư Dung, Tần Trầm Đàn phỏng chừng trong lòng mình lại ăn giấm mất.
“Vâng.” Hoa Tưởng đáp lại, đánh bạo tiến về phía trước một bước, một tay vịn vàovách tường phòng tắm, quét mắt nhìn mặt đất bên trong.
“Để tôi giặt,” Tần Trầm Đàn nhìn thoáng qua quần áo vừa mới cởi ra ở trong góc, lại nhìn về phía Hoa Tưởng, “Lát nữa em cũng cởi đồ ra cho tôi giặt đi. Ngoan nào, ra ngoài đứng cho tôi xả nước.”
Hoa Tưởng yên lặng lui về phía sau, sao mỗi lần mình muốn làm cái gì người đàn ông cũng đều có thể đoán được hết vậy.
Còn nữa, hắn thật sự rất cưng chiều mình.
Hu hu.
Hoa Tưởng đứng bên ngoài phòng tắm, nhưng không muốn rời đi, muốn dính lấy hắn.
Tần Trầm Đàn xách thùng xối nước lên người mình, hai thùng nước đều bị hắn dùng hết mới dùng khăn lau nước trên người. Hắn bước ra, mặc quần vào, rồi sai Hoa Tưởng lấy thùng rỗng trong phòng tắm ra, bảo Hoa Tưởng đi lấy nước nóng.
Sau đó hắn đi ra ngoài, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi và cởi trần.
Xách theo nửa thùng nước nóng Hoa Tưởng múc từ trong nồi trên bếp, đổ vào một cái thùng sắt khác đặt bên cạnh giếng trời, chỉ đổ một nửa, sau đó lắc lắc cây cột gỗ của máy ép thủy lực để bơm nước từ giếng lên, hòa vào nước nóng trong thùng, toàn bộ quá trình Hoa Tưởng không giúp được gì.
Nhưng rõ ràng là cậu sắp đi tắm.
“Tần Trầm Đàn.” Cậu nhìn người đàn ông đang ở trần, một tay lắc gậy gỗ, cảm thấy kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa mình sẽ không bao giờ tìm được bạn trai.
Đi đâu tìm một người tốt như vậy?
“Hử?” Tần Trầm Đàn đổi một cái thùng khác để hứng nước.
Hoa Tưởng gọi người ta nhưng lại không biết phải nói gì, cậu muốn xách cái thùng đầy nước mang vào phòng tắm trước, nhưng Tần Trầm Đàn đã ngăn lại: “Bỏ xuống đi, nếu thật sự rảnh rỗi quá thì cứ tới phòng tắm cởi đồ trước.”
Sau khi biết Hoa Tưởng là con gái, lòng thương tiếc Tần Trầm Đàn dành cho cậu quả thực như muốn tràn ra ngoài.
Trước kia đứa nhỏ đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, mới có thể ở thời điểm mình huấn luyện cậu, dù mệt đến mức thở hồng hộc mồ hôi đầy đầu cũng không nói một câu em không chạy, em không được, mà chỉ cắn răng kiên trì.
Làm việc ở cường độ cao vô cùng khảo nghiệm sức chịu đựng, nếu so sánh với hình phạt tra tấn cũng có thể xếp trước mấy hạng, vậy mà cậu đã chịu đựng được.
Nếu như chưa từng nếm trải gian khổ, làm sao có thể vượt qua mà không rên một tiếng?
Lúc trước Tần Trầm Đàn đã rất không đành lòng để cậu chịu khổ như vậy, hiện tại biết đứa nhỏ của hắn hoàn toàn là chịu tai bay vạ gió, trong lòng lại càng thương tiếc.
Hoa Tưởng yên lặng đi về phía phòng tắm, anh như vậy, thật sự sẽ chiều hư em đấy!
Trong lòng lại có chút khó chịu, một Tần Trầm Đàn tốt như vậy nhưng không thuộc về mình.
Cmn!
Thật cmn muốn kéo Tần Trầm Đàn ra khỏi thế giới tiểu thuyết, làm hắn rời xa tiểu thụ.
Khi Hoa Tưởng tắm xong, Tần Trầm Đàn đã giặt hết quần áo, thật nhanh nhẹn.
Phòng của Ôn Thư Dung không lớn, trước giường treo hai tấm poster cũ và hai bức tranh cuộn.
Giường và bàn đối diện nhau.
Giường đã mắc mùng, trải chiếu mát, chăn và gối đều có, là do bà nội chuẩn bị.
Trên bàn có rất nhiều món đồ linh tinh nhưng đều được sắp xếp ngăn nắp, trên đó còn có một cây quạt nhỏ rất cũ.
Hoa Tưởng đặt cây quạt lên ghế dựa vào tường, bật nó lên, Tần Trầm Đàn đã nằm xuống giường. Không phải phòng của đứa nhỏ, hắn không có hứng thú quan sát xung quanh.
Hơn nữa căn phòng này cũng không có gì để quan sát, vừa nhìn đã biết ngay.
Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Nằm xuống đây.”
Nói nhỏ vừa đủ để Hoa Tưởng ở vị trí này có thể nghe được.
Bà nội ở đối diện bọn họ, vừa rồi ở ngoài giếng trời còn đỡ, bốn phía đều là vách tường, nói chuyện nhỏ một chút bà nội sẽ không nghe được, hiện tại hai cánh cửa gỗ mỏng manh cũ kỹ đối diện với nhau khiến Tần Trầm Đàn không thể không nhỏ giọng hơn, kẻo làm ồn đến bà cụ.
Hoa Tưởng đỏ mặt nằm xuống bên cạnh hắn.
Bóng đèn là loại bình thường, cũng không sáng bao nhiêu làm cho bầu không khí trong phòng có vẻ vô cùng ái muội.
Tần Trầm Đàn ôm lấy eo Hoa Tưởng, kéo cậu vào trong lòng. Ngay khi nhiệt độ cơ thể nóng hổi của người đàn ông truyền đến, toàn thân Hoa Tưởng như nhũn ra.
Hắn hôn lên phía sau cổ cậu làm Hoa Tưởng cảm thấy như có một cơn tê dại chạy dọc cơ thể mình.
Cậu nắm lấy tay người đàn ông đặt giữa bụng mình, dùng số lượng ý chí không còn nhiều lắm nói: “Em mát xa giúp anh.”
Tối hôm qua xong việc, phòng làm việc, phòng khách rối tung cả lên, có thể tưởng tượng được động tĩnh lớn đến mức nào.
Hoa Tưởng thực sự sợ Tần Trầm Đàn.
Tường trong nhà thật sự không có cách âm đâu!
Hoa Tưởng không dám để Tần Trầm Đàn chạm vào mình.
Tần Trầm Đàn vốn muốn hôn hôn sờ sờ rồi ôm người ngủ, nhưng cậu căng thẳng, giọng nói lại trở nên mềm mại dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của mình, làm Tần Trầm Đàn có chút không quản được bản thân.
Hắn biết rõ lo lắng của Hoa Tưởng, liền hôn cậu, sau đó thì thầm vào tai cậu: “Tôi sẽ nhẹ chút. Tưởng Tưởng, tôi muốn em.”
Trong giọng nói hắn tràn đầy ham muốn, kêu lại là tên của Hoa Tưởng làm sơi dây phòng bị của Hoa Tưởng bị cắt đứt, hóa thành bột phấn.
Tần Trầm Đàn trấn an cậu xong, bắt đầu làm việc.
Nắm lấy một bên vai Hoa Tưởng, lật người cậu lại.