Nam Chính Là Trùm Phản Diện

Chương 32: cao H

Tần Trầm Đàn cảm thấy đứa nhỏ hẳn là nghẹn quá tàn nhẫn rồi, ăn tinh còn chưa đã thèm.

Chính hắn làm sao lại không nghẹn được, buổi tối nhìn khuôn mặt ngủ say của đứa nhỏ, lộ ra một đoạn eo nhỏ, bụng, thậm chí tay chân cậu, cũng đều có thể làm hắn thủ da^ʍ bắn một hai lần.

Không thủ da^ʍ thì không nhịn được, sức hấp dẫn của đứa nhỏ với hắn quá lớn, sợ mình nhịn không được muốn cậu.

Cũng may cuối cùng khổ tận cam lai, sau này không cần nghẹn du͙© vọиɠ của mình nữa rồi.

Hắn vỗ vỗ đầu Hoa Tưởng: “Xoay người lại, nắm sấp lên bàn nào.”

Hoa Tưởng dừng động tác liếʍ dươиɠ ѵậŧ hắn lại, im lặng đứng dậy, xoay người lại.

Xấu hổ đỏ mặt nằm sấp trên bàn.

Trong đầu hiện lên đủ loại phương thức bị hắn đùa bỡn, mỗi một loại, đều khiến người ta hưng phấn không thể cưỡng lại được.

Cậu hít thở nhẹ nhàng mà run rẩy, chôn mặt vào trong khuỷu tay.

“Hưng phấn đến thế sao?” Tần Trầm Đàn nghe được tiếng hít thở của cậu biến hóa, dươиɠ ѵậŧ giữa háng cũng lắc lư vì hưng phấn, hắn vỗ vào mông Hoa Tưởng, “Đoán được tôi muốn làm gì rồi sao?”

Hoa Tưởng cắn môi không lên tiếng, là muốn làm cậu hay muốn liếʍ cậu?

Hoa Tưởng muốn cả hai.

Muốn được người đàn ông trước dùng đầu lưỡi liếʍ, dùng đầu lưỡi làm, sau đó lại dùng ngón tay hoặc dươиɠ ѵậŧ làm.

Dươиɠ ѵậŧ của Hoa Tưởng quanh quẩn trong qυầи ɭóŧ hưng phấn đến mức thò ra ngoài.

Tần Trầm Đàn kéo quần ngoài của cậu xuống, Hoa Tưởng vô thức chổng mông lên cao, hai cánh mông tròn lẳn bị bọc trong chiếc qυầи ɭóŧ màu tím.

Tần Trầm Đàn đẩy một bên qυầи ɭóŧ của cậu vào giữa, lọt vào trong kẽ mông, lộ ra một mảnh trắng tuyết tròn trịa.

Hắn vùi đầu xuống, dùng đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng chậm chạp mυ'ŧ hôn mông thịt Hoa Tưởng, như có dòng điện tê dại lan tràn len lỏi trong khắp cơ thể cậu, tiếng rêи ɾỉ cứ thế tự nhiên phát ra: “Ưm… A, a ~”

Mông chổng cao, cúc non hồng hào mê người mấp máy, khao khát được người đàn ông chạm vào, dươиɠ ѵậŧ trước người nảy lên, cũng khao khát được an ủi.

Tần Trầm Đàn kéo qυầи ɭóŧ tụ ở rãnh mông cậu sang một bên, nhìn thấy hậu huyệt hồng hào của cậu hắn co rút mấp máy, như đang dụ dỗ mình, cũng như đang cơ khát gấp gáp không thể chờ nổi.

Tần Trầm Đàn không nói lời vô nghĩa, liền vùi đầu thè lưỡi ra, liếʍ lên.

Cái lỗ hồng này, cuối cùng lại được nếm lại rồi.

Đầu lưỡi ướt nóng của người đàn ông liếʍ tới liếʍ lui trên nếp gấp, Hoa Tưởng thả lỏng toàn thân, bị liếʍ đến mềm, liếʍ đến co quắp.

Cậu đẩy mông về phía sau, dang rộng cặp đùi ra, tay nắm lấy mép bàn rồi ngửa đầu lên, đuôi mắt khép lại ửng hồng đầy mê hoặc, nếp gấp ở hậu huyệt mềm nhũn.

“Chồng ơi ~ ưm… A, thoải mái, ưm ưm …”

“Thoải mái bao nhiêu?” Tần Trầm Đàn cởϊ qυầи lót của hắn ra, một tay vừa nắm lấy mông thịt mềm mại của cậu tách nhẹ ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào hậu huyệt mềm như bông, thấm nước miếng đến óng ánh của Hoa Tưởng. Thực hồng hào mê người, “Lỗ da^ʍ như thế này, nếu không có đầu lưỡi cắm vào thì có ngứa không?”

“Có~” Hoa Tưởng vội vàng nói, muốn bị hắn làm đến điên rồi.

Đầu lưỡi nóng hầm hập thọc vào, quấy cậu, đâm cậu, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân cậu run lên vì kích động, huyệt da^ʍ cũng cơ khát phun nước.

“Vậy còn không mau xin chồng cắm vào.” Tần Trầm Đàn nói.

Hoa Tưởng mềm giọng nói: “Chồng ơi ~xin anh, cắm vào đi.”

Tần Trầm Đàn không rõ, thân là đàn ông, tại sao đứa nhỏ lại thích bị người ta làm đến thế.

Tuy nhiên, việc cậu khao khát, lại vô cùng lấy lòng Tần Trầm Đàn.

Người đàn ông cúi đầu xuống, chôn mặt vào trong kẽ mông của Hoa Tưởng, ngửi được mùi hương ngọt ngào của cậu, dươиɠ ѵậŧ giữa háng rung lên một trận.

Hắn thè lưỡi ra, chọc vào chính giữa những nếp gấp ở hậu huyệt Hoa Tưởng.

“Ưm~ a ~” Hoa Tưởng sướиɠ đến độ toàn thân run rẩy, đồng thời bên trong huyệt ngứa ngáy, khẩn cấp muốn người đàn ông đâm vào.

Cậu lắc lắc mông, chà chà mông thịt trắng tròn của mình lên mặt người đàn ông.

Tần Trầm Đàn bị sự lẳиɠ ɭơ của cậu câu đến không chịu nổi, đầu lưỡi chọc thẳng vào bên trong nếp gấp. Hạ thân Hoa Tưởng giật giật vài cái, dươиɠ ѵậŧ giữa háng rũ ở phía trước rỉ ra tiền tinh, cậu đẩy mông ra sau: “Chồng ơi ~ cắm em… sâu nữa nào…”

Tần Trầm Đàn xác định là cậu nghẹn quá tàn nhẫn rồi, bằng không không có mình dẫn dắt, làm sao có thể nói ra những lời phóng đãng như thế.

Hơi thở của hắn nóng rực, đầu lưỡi xâm nhập vào trong hậu huyệt của Hoa Tưởng, đường ruột ướt sũng bị đầu lưỡi nóng hầm hập tàn nhẫn thọc vào, kɧoáı ©ảʍ như muốn nổ tung.

“Chồng ơi ~ thật thoải mái…” Hoa Tưởng ngửa đầu, hai khuỷu tay chống lên bàn, eo hạ xuống, mông nâng lên. Người đàn ông ngồi trên ghế phía sau cậu, đổ người về phía trước, chôn mặt trong kẽ mông cậu.

Một ngục trưởng, ở trên giường cũng sẽ lấy lòng bạn trai nhỏ của mình như vậy.

Đầu lưỡi cắm sâu vào trong đường ruột non mềm của Hoa Tưởng, người đàn ông dời mặt sang trái rồi lại sang phải trong kẽ mông cậu, một tay xuyên qua giữa hai chân Hoa Tưởng, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ giữa háng cậu, tuốt tới tuốt lui, lòng bàn tay nóng hổi lại có chút thô ráp dán vào làn da cọ cọ, mang đến cho cậu cảm giác ngứa ngáy râm ran, càng nhiều hơn nữa là kɧoáı ©ảʍ khi bị nắm chặt quay tay.

“Ư ưm ~ chồng ơi…” Hoa Tưởng theo bản năng ngậm lấy ngón tay mình liếʍ mυ'ŧ, như thể đang ngậm dươиɠ ѵậŧ lớn của Tần Trầm Đàn vậy.

Tần Trầm Đàn nghe cậu tạo ra động tĩnh, biết ngay cậu đang làm gì. Toàn thân hắn kéo căng, một tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ giữa háng mình, hai tay cùng tuốt một lúc, một là của hắn, một là của Hoa Tưởng.

Đầu hắn vẫn chôn trong kẽ mông Hoa Tưởng, uống dịch ruột chảy ra từ hậu huyệt cậu, đầu lưỡi cắm trong đường ruột ướt mềm tàn nhẫn điên cuồng đâm thọc, thịt ruột hồng hào bị cắm đến độ co giật.

Hoa Tưởng đẩy mông ra phía sau, hắn thật biết cắm, cái lưỡi dài nóng hổi điên cuồng chọc ngoáy trong hậu huyệt cậu, từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại lan tỏa khắp cơ thể, dươиɠ ѵậŧ của Hoa Tưởng tí tách tràn ra tiền tinh. Một tay giữ chặt đầu Tần Trầm Đàn, ấn hắn vào mông mình: “Chồng ơi ~ nhanh lên… A ~ ưm, chồng muốn ăn tinh sao? Bắn cho anh ăn…”

Gần như sao chép lời vừa rồi của Tần Trầm Đàn, Tần Trầm Đàn bất đắc dĩ thè lưỡi thọc thọc vào trong huyệt da^ʍ của cậu, ăn tinh cái gì?

Đè đầu hắn lại như vậy, rõ ràng là muốn để hắn tiếp tục ăn âʍ ɦộ.

Hắn không biết thuật phân thân, nào còn dư miệng để ăn tinh.

“A… Chồng ơi…” Hoa Tưởng ra sức ấn đầu người đàn ông vào mông mình, cả người run rẩy vài cái, phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, “A, a, a…”

Tay Tần Trầm Đàn chậm rãi xoa nắn dươиɠ ѵậŧ cậu, kéo dài kɧoáı ©ảʍ cho cậu, đầu lưỡi giật giật, chống lại sự co rút trong lỗ thịt của cậu.

Bàn tay đang đè đầu hắn của Hoa Tưởng dần dần buông ra, lại nằm sấp xuống bàn, miệng lẩm bẩm: “Từ bỏ, chồng ơi, từ bỏ…”

Toàn thân cậu run rẩy, dươиɠ ѵậŧ rất trướng.

Tần Trầm Đàn thọc một lóng tay vào trong hậu huyệt cậu, vuốt ve tuyến tiền liệt của cậu, khiến cơ thể Hoa Tưởng càng thêm run rẩy, hai tay ra sức nắm lấy mép bàn, đầu óc trống rỗng, bị từng đợt kɧoáı ©ảʍ đánh sâu vào đến nỗi không thể tập trung suy nghĩ.

Một cột nước màu vàng nhạt bắn ra từ mã mắt.

“A, a…” Hoa Tưởng chống khuỷu tay lên bàn, ngửa cổ thở dốc.

Nướ© ŧıểυ bắn xuống mặt đất phía trước, Tần Trầm Đàn buông dươиɠ ѵậŧ của cậu ra, đứng lên, đỡ một bên eo cậu, gậy to tàn nhẫn cắm vào trong hậu huyệt cậu.

Các nếp gấp ngay lập tức bị căng phẳng và mỏng đi, cự điểu to bằng cổ tay Hoa Tưởng được đẩy vào từng tấc một, nghiền qua tuyến tiền liệt và lỗ thịt, kɧoáı ©ảʍ vừa tê vừa ngứa bùng nổ lan ra khắp toàn thân, Hoa Tưởng liên tục phun nướ© ŧıểυ, cổ họng run lên: “Ưm, ha…”

Bàn tay nóng hổi của Tần Trầm Đàn ghì chặt lấy eo cậu, tiếp tục đẩy mạnh, còn chưa cắm nguyên cây vào đã bắt đầu thọc vào rút ra bên trong đường ruột.

Huyệt bị căng đầy, mỗi một nơi trong lỗ thịt đều hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ tê dại đến cực điểm, dươиɠ ѵậŧ của Hoa Tưởng sau khi bắn nướ© ŧıểυ xong có hơi mềm ra, lại chậm rãi run rẩy dựng đứng trở lại.

Đôi mắt tối tăm của Tần Trầm Đàn nhìn chằm chằm nơi hai người họ giao hợp, cho đến bây giờ vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hậu huyệt nhỏ như vậy, đường ruột chặt hẹp như vậy, sao có thể chứa được của hắn, còn bị hắn làm sướиɠ đến thế?

Lớp da nơi mắt cúc đã bị hắn căng mỏng, trong lúc Tần Trầm Đàn thọc vào rút ra vẫn có chút kinh hãi cứ lo lắng cậu chống đỡ không nổi, lớp da mỏng kia sẽ bị rách ra mất.

Nhưng hiển nhiên lo lắng của hắn là dư thừa, đứa nhỏ có thể nuốt chửng lấy hắn. Hắn hung hãn đâm vào, háng dập mạnh vào mông Hoa Tưởng khiến mông thịt trắng như tuyết của cậu rung lên dữ dội, cơ thể bổ nhào tới trước, bất thình lình nguyên cây chọc sâu vào, kɧoáı ©ảʍ bùng lên khiến Hoa Tưởng cao giọng rêи ɾỉ, suýt nữa thì bắn tinh.

“Thật biết kẹp,” Tần Trầm Đàn kéo cậu trở về, mắt nhìn chằm chằm nơi hai người giao hợp, bị đứa nhỏ trêu chọc đến lửa dục bốc cao, “Lỗ hậu thả lỏng chút, để chồng tiếp tục đút no em nào.”

Hoa Tưởng theo bản năng thả lỏng, lại bị Tần Trầm Đàn chỉ trích: “Bảo em thả lỏng, không phải bảo em hút, 078, sao em lại không nghe lời thế hả?”

Hoa Tưởng có chút ủy khuất, cậu thật sự thả lỏng mà, nhưng của người đàn ông quá thô làm cậu căng quá mức, cậu thả lỏng lại giống như đang hút vậy.

Tần Trầm Đàn từ từ va đập vào người cậu, côn ŧᏂịŧ to lớn ra ra vào vào đâm chọc bên trong huyệt đạo sâu thẳm của cậu, hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề: “Được rồi, vẫn là để tôi cắm lỏng em đi.”

“078 không ngoan như vậy, đêm nay phạt em chứa điểu của chồng ngủ, được không?”

Giọng nói trầm thấp mê hoặc của hắn như lời thì thầm của người yêu, Hoa Tưởng làm sao có thể từ chối được? Cậu cam tâm tình nguyện nói: “Được~”

Tần Trầm Đàn nắm lấy eo thon của cậu, háng áp vào bờ mông xinh đẹp đầy đặn của cậu đong đưa, trong tư thế nguyên cây hoàn toàn đi vào như thế này, dùng côn ŧᏂịŧ lớn tàn nhẫn chọc nguấy trong lỗ thịt của Hoa Tưởng, thở hổn hển dụ dỗ: “Kêu chồng đi nào.”

Chết mất.

Sao lại chặt thế này.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đứa nhỏ như vậy, đồng thời Tần Trầm Đàn cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Lỗ thịt ướt dầm dề nuốt trọn nguyên cây của mình, bộ phận nào cũng đều non mềm lại co giãn quấn lấy mình thật chặt, mang đến cảm giác tiêu hồn hít thở không thông.

“Chồng ơi ~” Hoa Tưởng nằm sấp trên bàn, há miệng, đuôi mắt ửng hồng, đôi môi đỏ mọng, gậy thịt to lớn đang đâm thọc chọc nguấy long trời lở đất trong huyệt cậu khiến Hoa Tưởng sướиɠ không chịu nổi.

“Có yêu chồng không?” Tần Trầm Đàn đưa đẩy với biên độ nhỏ trong cơ thể cậu.

“Yêu…” Hoa Tưởng vịn mép bàn, thốt ra từ tận đáy lòng.

“Yêu điểu chồng hơn hay yêu chồng hơn?”

Hoa Tưởng tỉnh táo lại một chút, đỏ mặt nói: “Đều yêu hết.”

Hu hu, thật xấu hổ.

“Nói dối,” Tần Trầm Đàn bỗng chốc đâm cả cây vào, háng kề sát vào mông cậu, hưởng thụ nơi chặt hẹp của cậu bao lấy mình, “Cắn chặt như vậy, rõ ràng là yêu điểu của chồng nhiều hơn.”

Hoa Tưởng bị cú đâm này của hắn đâm đến mất đi ý thức, nắm lấy mép bàn, cả người nhũn ra tê dại, dươиɠ ѵậŧ phía trước phồng lên, đã sắp bắn.

Tần Trầm Đàn cởi chiếc áo màu trắng ngắn tay trên người ra ném lên ghế phía sau, tiếp tục cắm cậu.