Về đến nhà Tô Oánh vẫn suy nghĩ cái câu đàn ông thật sự kia, vừa cảm thấy buồn cười, lòng lại vừa bất an.
"Sao thế?"
Thương tiên sinh cắt ngang suy nghĩ của cô, lúc này Thương tiên sinh đang làm việc trước máy tính.
Trên thân thể trần trụi có vệt đỏ trải rộng, tất cả đều là khi hai người làʍ t̠ìиɦ, Tô Oánh cấu xé mà ra.
Nhìn những dấu vết kia, mặt Tô Oánh lại nóng, bình thường lúc làʍ t̠ìиɦ không nghĩ gì nhiều, hiện tại xem ra bản thân thật sự làm càn.
Nhưng ai bảo Thương tiên sinh dùng sức như vậy?
Không biết có phải lần trước bị Thẩm Ngọc kí©ɧ ŧɧí©ɧ không, giữa họ dần dần có sự thay đổi.
Cụ thể là Thương tiên sinh không còn dỗ dành cô như trẻ con nữa. Hoặc là nói, trước đó không phải quan hệ ngang hàng, nhưng hiện tại đang hướng đến cái gọi là ngang hàng phát triể.
Điều này có phải có nghĩa cô ở trong lòng Thương tiên sinh chiếm một vị trí nhỏ không?
Lắc đầu, hiện tại nàng không muốn nghĩ những việc này, điều nàng muốn nhiều hơn chính là bầu bạn với Thương tiên sinh
Có lẽ vì ba qua đời, Thương tiên sinh lại lớn tuổi hơn cô rất nhiều, cho nên đối với Thương tiên sinh, cô có sự ỷ lại không bình thường.
"Tiên sinh, hai ngày nữa trường chúng em có ngoại khóa, sẽ cùng giảng viên ra ngoài."
Nghĩ đến buổi hoạt động hai ngày sau của mình, Tô Oánh vẫn quyết định báo trước với Thương tiên sinh một tiếng.
Nghe Tô Oánh nói, Thương tiên sinh ngẩng đầu, nhìn bảo bối ngoan ngoãn trước mắt mình.
"Cần tài xế chở em đi không?"
Tô Oánh lắc đầu, đi cùng giảng viên, căn bản không cần tài xế đặc biệt đưa đón.
"Vậy được, chờ buổi hoạt động kết thúc, tôi có món quà muốn tặng em."
Bất ngờ?
Tô Oánh lập tức vực dậy tinh thần, nghe Thương tiên sinh nhắc đến bất ngờ, cô không nhịn được mà suy nghĩ.
Rốt cuộc là bất ngờ gì? Nhìn dáng vẻ thần bí của Thương tiên sinh, có lẽ sẽ hỏi không ra.
Nếu đã là bất ngờ, vậy bản thân chỉ cần chờ là được.
Chỉ vì nghe nói có bất ngờ, cô hưng phấn tới rạng sáng vẫn không ngủ được.
"Nếu em không ngủ được, vậy chúng ta làm chút việc giúp ích cho giấc ngủ."
Nói rồi, anh xoay người lên trên.
Tô Oánh còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nhưng côn ŧᏂịŧ để dưới thân mình đã cứng lên chọc tới.
"Tiên sinh..."
Còn chưa làm gì, cô đã thở hổn hết. Tiểu huyệt bên dưới dường như cũng biết sắp xảy ra chuyện gì, trào ra chất lỏng khiến miệng huyệt ướt tới ngượng ngùng.
"Để tôi xem, cái miệng nhỏ bên dưới có phải lại không thành thật hay không!"
Nói rồi, anh thay Tô Oánh cởϊ qυầи lót ren ra, trực tiếp cắm hai ngón tay vào.
Bởi vì miệng huyệt đã ướt, ngón tay đi vào rất nhẹ nhàng.
Vào trong, vách huyệt lập tức hút lấy.
"Nhìn xem, cái miệng nhỏ này của em thật tham lam. Rõ ràng đã làm một hồi, bây giờ còn muốn. Việc này nếu không có tôi, ai có thể thỏa mãn tiểu tao hóa này đây!"
Ngón tay bên dưới thọc vào rút ra trong tiểu huyệt.
"Ưʍ... Còn không phải vì tiên sinh sao, rõ ràng là lỗi của tiên sinh!"
Cắn môi, Tô Oánh cảm nhận ngón tay bên dưới đang tàn sát mật huyệt của mình.
Rõ ràng là Thương tiên sinh chủ động, sao lại thành bản thân thiếu thao?
Cô không phục.
"Còn nói không phải muốn tôi thao, nhìn xem bên dưới của em chảy ra bao nhiêu dâʍ ŧᏂủy̠ này!"
Nói xong, anh còn cố ý vét một ít chất lỏng sền sệt lên tay đưa tới trước mặt Tô Oánh.
"Em xem, đây là dâʍ ŧᏂủy̠ của em."
Trên tay Thương tiên sinh sáng lấp lánh, Tô Oánh bị bắt nhìn chỉ biết thấy thẹn. Cô chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lập tức quay đầu.
"Tiên sinh... Đều tại anh!"
Hận không thể chôn cả người vào lòng Thương tiên sinh, Tô Oánh làm nũng kêu một tiếng.
Thương tiên sinh bật cười, ôm cô vào lòng, sau đó hôn một cái.
Hai người {H văn} Dục nô - Papapa - Chương 19: Đầṳ ѵú được hút thật sướиɠ (H) (p.4 của 4)
vong tình hôn môi, nước vang tí tách. Khi tách ra, một sợi chỉ bạc giữa hai người kéo dài.
Hai tay Thương tiên sinh đặt trên bầu ngực đầy đặn của Tô Oánh, hai vυ' tuyết trắng, bên trên có hai điểm phấn nộn, khiến người ta yêu đến không thể buông tay.
Anh cắn một cái.
Một bàn tay cũng xoa bên vυ' còn lại.
"Ưʍ... Thương tiên sinh dùng sức hút thêm một chút, đầṳ ѵú hơi ngứa..." Dứt lời, Tô Oánh dâng bầu vυ' của mình về phía trước.
Nhận được ám chỉ của Tô Oánh, Thương tiên sinh lập tức gia tăng tốc độ, giống như trẻ con hút sữa, dùng sức mà hút, thỉnh thoảng hàm răng cọ vào đầṳ ѵú kéo qua kéo lại.
Thật sự sung sướиɠ, hút đến Tô Oánh hận không thể đưa cả hai núʍ ѵú vào miệng của Thương tiên sinh.
Bên còn lại cũng không nhàn rỗi, Thương tiên sinh kẹp đầṳ ѵú, không ngừng lôi ra, dùng tay nắn vuốt đầṳ ѵú đã dựng thẳng đứng.
"A... Thật thoải mái... Tiên sinh thật lợi hại."
Tô Oánh rêи ɾỉ, đầṳ ѵú đã trở nên đỏ bừng nhưng kɧoáı ©ảʍ lại gấp bội.
"Sao hút lâu như vậy vẫn không có sữa?"
Thương tiên sinh buông một bên vυ' ra, đầṳ ѵú đỏ bừng, vì dính nước miếng mà trở nên sáng lấp lánh.
"Tiên sinh hút nhiều núʍ ѵú của Oánh Oánh, sẽ có..."
Không có cảm giác tê dại khi được hút, tô Oánh không thoải mái, vội nâng người đưa đến bên miệng Thương tiên sinh.
"Tiên sinh hút thêm đi, chắc chắn tiên sinh hút còn chưa đủ. Anh xem chúng, thật ngứa, muốn tiên sinh hút mới có thể thoải mái."
Tô Oánh đong đưa hai bầu vυ' tuyết trắng, ở trước mặt Thương tiên sinh mời gọi như vậy, bộ dáng tao này khiến hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề.
Tiểu yêu tinh này vẫn nên ở nhà, trong chớp mắt đó, trong đầu Thương tiên sinh bỗng có một suy nghĩ đen tối.
Chế tạo một cái l*иg sắt hoa lệ, nhốt tiểu yêu tinh này vào, ai cũng không được gặp, mỗi ngày chỉ cần trần trụi đón tiếp mình, chờ mình yêu thương.
Ý tưởng này vừa lóe lên, cả người anh lập tức hưng phấn.
Hai tay bỗng nhiên phủ lên đầṳ ѵú, đột nhiên dùng sức.
Đau đớn pha lẫn kɧoáı ©ảʍ khiến Tô Oánh ngửa đầu, giống như đau mà lại giống như thoải mái rêи ɾỉ một tiếng.
"Tao hóa, em kêu cái gì! Chỉ vậy thôi em cũng có thể sướиɠ, thật đúng là dâʍ đãиɠ!"
Tát đầṳ ѵú một cái, ánh mắt Thương tiên sinh trở nên đáng sợ.
Nhìn vệt đỏ bên trên, anh trực tiếp ấn Tô Oánh dưới thân, cười nói: "Không cho em chút đặc biệt, tôi thấy em sẽ không thỏa mãn."
Dứt lời, anh trực tiếp kéo hai tay Tô Oánh lêи đỉиɦ đầu, thuận tiện mở cái hộp đặt ở đầu giường, lấy ra bộ còng tay trói cô lại.