Nhậm Dật Phi ngắm nghía giáo dài trong tay rồi nhìn đối phương: “Có người kêu anh tới gϊếŧ tôi? Là ai, vì sao làm vậy?”
Người cấp cao kia cảm giác chính mình đang chìm dần, trong khi mấy thứ lá cây trôi nổi linh tinh lại cách gã rất xa. Vì sợ chết, gã khóc đến mức nước mắt nước mũi đầm đìa: “Ta chỉ nghe theo mệnh lệnh quý tộc, chúng ta không thể làm trái mệnh lệnh quý tộc.”
“Quý tộc trông như thế nào?”
Người nọ cố gắng nhớ xem. Nhưng vì lúc này quá hoảng loạn, đối phương không thể nói rõ ràng, chỉ nhớ chút chi tiết vụn vặt như “là nam, cao gầy, tóc dài”.
“Vì sao hắn ra lệnh cho anh gϊếŧ tôi?” Nhậm Dật Phi không quá ôm hy vọng hỏi. Sát thủ làm tay sai chưa chắc sẽ biết ẩn tình, khả năng cao là gã không biết nhiều chuyện.
Vậy mà không nghĩ tới, người nọ đột nhiên mở miệng: “Đại nhân nói, cậu muốn hủy diệt toàn bộ tộc đàn.”
“Sao?” Nói gì cơ?
Cái từ này… Hiện tại nguyên chủ vẫn chưa hành động, người biết ý định của hắn không nhiều, sao lại bị phát hiện?
Nhậm Dật Phi nhớ lúc ăn cơm trưa, thanh niên nhỏ có vẽ một ký hiệu lén lút. Nói không chừng nguyên chủ đã để lộ dấu vết gì đó, hơn nữa còn bị người được lợi biết, cuối cùng mới gặp chuyện hôm nay.
“Cứu ta! Cứu ta!” Người trong đầm lầy chỉ còn một cái đầu và hai cánh tay nhỏ múa may, nước mắt nước mũi gã giàn giụa, vừa khóc vừa kêu: “Cậu cứu ta đi, ta sẽ không gϊếŧ cậu! Coi như chúng ta không biết chuyện gì.”
“Ồ? Chỉ sợ anh trở về lại khai báo không tốt.” Nhậm Dật Phi nhìn chằm chằm cái sừng gã.
“Không, sẽ không, quý tộc vốn không xuống dưới.”
Nhậm Dật Phi suy nghĩ một lát rồi đứng cách xa đầm lầy. Hắn quỳ trên mặt đất, vươn giáo dài trong tay xuống, đầu giáo vừa vặn chạm tới chỗ đối phương.
Nếu đứng kéo gã, có khả năng sẽ bị kéo vào trong đầm, nằm bò vẫn tốt hơn chút.
Người cấp cao nắm được một đầu giáo, gã vội vàng di chuyển về phía bờ bằng toàn bộ sức lực. Cuối cùng gã tới bờ đầm lầy, túm lấy một phần dây leo rồi điên cuồng bò lên.
Nhưng mà vừa rời khỏi đầm nước, đối phương còn chưa kịp hít thở thì đã công kích về phía Nhậm Dật Phi: “Chết tiệt này!”
“Ngu xuẩn.”
Nụ cười đắc ý lập tức đóng băng trên mặt, một đoạn cánh tay mảnh khảnh bóp chặt lấy cổ gã. Người cấp cao cảm giác có thứ gì trong thân thể trôi mất, trước mắt gã cũng dần mơ hồ.
Nhậm Dật Phi quan sát vẻ mặt đối phương, nhìn gương mặt gã chậm rãi xám xịt, cả người cuộn tròn, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Người cấp cao ngã xuống mặt đất, đôi mắt trợn to. Gã vẫn chưa chết, chẳng qua cơ thể đột nhiên suy yếu cực kỳ, ngay cả lời nói còn không nói nổi, cũng không há miệng được.
Nhậm Dật Phi tháo con dao găm trên đầu giáo rồi đến gần cái sừng của người cấp cao: “Lát nữa sẽ ổn, không đau đâu.”
Nước mắt ồ ạt chảy xuôi khỏi khóe mắt người nọ, ánh mắt gã tràn ngập ý cầu xin, cho đến khi con dao găm đâm vào trán gã.
Lưỡi dao kim loại bén nhọn cắt mặt sừng, máu tươi chảy đầy trán. Người trên đất trừng lớn đôi mắt, chỉ nhìn thấy bóng chồng mơ hồ.
Một tiếng sau, ở tầng hai tòa tháp.
“Cậu bị làm sao đấy?” Thanh niên canh gác nhìn cả người hắn dính đầy bùn lầy và rong rêu linh linh, cực kỳ khó hiểu. Thậm khí hơn nửa khuôn mặt hắn đều dính bùn đen, tựa như hắn đã lăn một vòng trong hồ nước bùn.
Người đến bất đắc dĩ buông thõng hai tay. Một tay hắn cầm giáo, một tay cầm bảng số kim loại, phía trên cũng bị nước bùn dính hơn phân nửa, nhưng vẫn thấy rõ đại khái.
“Khỏi đi khỏi đi.” Thủ vệ liếc qua trán hắn rồi vung tay, “Hình thức mà thôi, đám tiện dân phía dưới không có gan mò lên đâu. Cậu lo tắm rửa mau kìa, trời ạ, mùi này đúng là ngạt thở chết người ta.”