Lúc sau nhân viên phục vụ bưng lên há cảo tôm, bào ngư sốt dầu hào, xá xíu khoai môn, miến sò, vịt quay hoa quả, thịt lợn giòn chua ngọt vân vân.
Salman không biết Nhậm Dật Phi thích gì, hắn dứt khoát gọi mấy món nổi tiếng Đông Tây Nam Bắc mỗi nơi mỗi ít, còn cố tình dặn thêm một mâm ốc xào sả ớt. Salman thấy trong Xuân Nhật Yến, A Phi thích ăn.
Món nào mang lên, Nhậm Dật Phi cũng không từ chối, ăn cái này một chút lại qua ăn cái kia, quét bàn ăn sạch sẽ.
Mâm ốc đồng hắn cũng ăn thoải mái. Đầu tiên là cắn vỡ đuôi ốc, sau đó hút mạnh đầu ốc, thịt mềm tròn béo lập tức ra ngay, không cần dùng tăm nhỏ.
Có đôi khi vui vẻ, Nhậm Dật Phi còn liếʍ liếʍ đầu ngón tay dính nước canh, đôi môi cay đến đỏ rực.
Khi hắn ăn cơm cực kỳ dễ nói chuyện, Salman cũng nhân cơ hội hưởng thụ cảm giác bận rộn làm niềm vui, hắn bóc vỏ tôm rồi xoay thức ăn, chính mình không ăn bao nhiêu, chỉ toàn chú ý xem Nhậm Dật Phi thích ăn cái gì nhất.
Vốn dĩ công việc bóc vỏ tôm và xoay đồ ăn là do nhân viên phục vụ làm.
Mà cô luôn ở ngoài kia, ánh mắt đúng mực không quấy rầy hai người bọn họ.
Nhậm Dật Phi phồng má ăn khoai môn mềm dẻo bên trên thịt xá xíu, dạ dày phát ra tín hiệu đã no tám phần. Bây giờ hắn nên dừng ăn, song không biết vì không khí quá thoải mái hay thức ăn không tồi, tay Nhậm Dật Phi hoàn toàn không dừng được.
Nhậm Dật Phi nhìn Salman: Vốn cho rằng bữa cơm này sẽ không vui vẻ mấy, kết quả cái gì cũng không có.
Hắn luôn không thích nói chuyện làm ăn kinh doanh khi đang ăn cơm, có cảm giác thức ăn đều bị mất hương vị, không còn ngon nữa.
Nhưng từ lúc Nhậm Dật Phi múc chén xúp đầu tiên, Salman hoặc là không nói lời nào, chuyên tâm ăn cơm, bóc vỏ tôm, hoặc là xem xem hắn hứng thú với món nào nhất, sẵn tiện phổ cập khoa học món này nấu thế nào, nguyên liệu là gì, thuộc như lòng bàn tay.
Ngược lại Nhậm Dật Phi rất tự do thoải mái, ngồi thoải mái, ăn cũng thoải mái.
Hai người chậm rì rì ăn xong một giờ, hơn mười món gọi lên đều ăn sạch sẽ.
Salman giới thiệu nhà hàng này quả thật không tồi, hơn nữa ông chủ nhà hàng cũng không dám lừa gạt đám đại lão động một cái là mất mạng bọn họ.
Chẳng qua trước kia Nhậm Dật Phi hay ăn bên ngoài, thức ăn đều là loại sơn hào hải vị như thế, cho nên hắn càng thích cơm nhà hơn, hoặc là thức ăn vặt ven đường.
“Anh mua bánh ngọt ở đâu vậy?” Nhậm Dật Phi ăn xong, hứng thú hỏi nơi bán bánh ngọt.
Salman lập tức hiểu ra. Thức ăn đúng là ngon thật, nhưng không đến nỗi nhớ mãi không quên muốn đến lần nữa, nhà hàng này không hấp dẫn Nhậm Dật Phi. Thứ em ấy nhìn trúng là hộp bánh ngọt bốn tầng.
“Cách nhà hàng không xa lắm.”
“Ừ.” Nhậm Dật Phi nâng tay ấn chuông phục vụ, “Tính tiền.”
Một bàn ăn hơn mười nghìn sò trắng, vừa vặn hiện tại hắn có tiền, nếu đổi thành khi khác thì Nhậm Dật Phi đã phải ngại đắt.
“Đầu bếp ở hiện thực cũng không có giá giống vậy.”
Không phải nguyên liệu nấu ăn quý hiếm hay tay nghề quá mức cao cấp, đổi sang giá cả ở Hoang Vu Chi Giác, cũng đủ để người bình thường sinh hoạt một năm.
“Nhà hàng này có lai lịch gì đặc biệt không?” Nhậm Dật Phi hỏi.
Salman có chút kinh ngạc về độ nhạy bén của hắn: “Nhà hàng nổi tiếng ở Hoang Vu Chi Giác đều là một nhà bọn họ, nơi nào xuất hiện đầu bếp giỏi, không bao lâu liền đến đây.”
“Tự nguyện?”
Salman mỉm cười không đáp: Hoang Vu Chi Giác, rốt cuộc có cái gì tự nguyện?