Camera theo dõi bốn phía đã sớm bị người phá hỏng, thứ quay được đều là hình ảnh hôm qua lặp đi lặp lại.
“Ầm!” Đội trưởng đội săn thú tức giận đập bàn: “Lại để hắn chạy thoát!”
Đội săn thú đành bất lực trở về. Bọn họ vội vàng ập đến rồi vội vàng rút đi, không hề chú ý thấy một đôi “nam nữ” xinh đẹp đang ngồi ở quán cà phê đối diện.
“Cảm ơn vì đã uống cà phê cùng tôi.” Salman uống cạn nửa ly cà phê, sau đó hắn kéo Tinh Hồng Nữ Vu mặt không biểu tình ra cửa.
Hai người cầm tay dạo bước trên đường, tuấn nam mỹ nữ hấp dẫn không ít ánh mắt.
Căn cứ chính phủ kéo người đến nhanh thật, dường như bên kia đã có tư liệu của Salman. Có lẽ không lâu nữa, hắn sẽ thấy lệnh truy nã mình. Salman vừa suy nghĩ vừa nhìn Tinh Hồng Nữ Vu: Vốn còn định đi chơi với nhóc con thêm một lát.
Kế hoạch hẹn hò lén lút, thất bại.
“Anh trai ơi.” Một cô bé bán hoa bên đường chợt ngăn bước chân hai người, “Anh có muốn mua hoa tặng chị gái xinh đẹp này không ạ? Đóa hoa tươi nhất, phải tặng cho người mình yêu nhất.”
Salman nhìn về phía Nhậm Dật Phi, hắn trông thấy biểu tình ngây thơ mờ mịt của quái vật nhỏ. Phải rồi, làm sao Tinh Hồng Nữ Vu hiểu được ý nghĩa con người tặng hoa?
Một phút sau, một đóa hoa hồng xuất hiện trong l*иg ngực Salman.
“Tặng em nè, đây là phép xã giao của con người.” Salman nói.
Nhậm Dật Phi trầm mặc hai giây rồi vươn tay rút một đóa hoa ra. Hắn nắm lấy đóa hoa, toàn bộ cánh hoa đỏ tươi đều rơi xuống dưới đất, tung bay lả tả, chỉ còn đế hoa trụi lủi. Nhậm Dật Phi chớp chớp mắt vứt bỏ chứng cứ gây án trong tay, làm vẻ mặt vô tội.
Rốt cuộc đội trưởng đội săn thú không tìm được người.
Không tìm thấy Tinh Hồng Nữ Vu, cũng không tìm được thanh niên lạ mặt. Tin tức xấu này truyền tới thủ lĩnh căn cứ rất nhanh, sau đó ông ta chuyển lời cho người chơi tuấn mỹ.
“Thú vị. Chắc chắn hắn không phải người chơi bình thường.” Thanh niên tuấn mỹ ngắm nhìn màn hình điện thoại di động, bên trên là ảnh chụp Tinh Hồng Nữ Vu.
Vốn chỉ cảm thấy có chút thú vị, muốn thu phục quỷ bài chơi đùa. Không ngờ hiện tại lại xuất hiện một kẻ cùng cạnh tranh, hơn nữa đối phương còn có năng lực để cạnh tranh với hắn. Cuối cùng người chơi tuấn mỹ cũng bắt đầu nghiêm túc.
“Phía chính phủ vô dụng thật, xem ra mình đành phải đi thôi.”
Hắn nhìn về phía đại tiểu thư bị buộc chặt, gương mặt tràn ngập tiếc nuối: “Mặc dù làm vậy rất có lỗi với em, nhưng vì tránh ảnh hưởng kế hoạch của tôi, tôi đành phải để em ngủ một lát. Đợi đến lúc trời sáng, mọi chuyện sẽ kết thúc ngay.”
Người chơi tuấn mỹ vừa dứt lời liền đứng dậy. Hắn cầm một ống tiêm đi qua chỗ đại tiểu thư, không biết bên trong là loại chất lỏng gì.
Nơi này không nằm trong căn cứ, xung quanh có rất nhiều quái vật hoạt động kiếm ăn. Tuy hai người đều dùng thuốc khử khí nhưng cũng không chắc chắn một trăm phần trăm là không có nguy hiểm.
Nếu quái vật tiếp xúc với bọn họ, bọn chúng sẽ ngửi được mùi vị con người.
Thoạt nhìn thanh niên không có ý định gϊếŧ chết đại tiểu thư. Hắn chỉ muốn ném chuyện sống chết của đối phương cho vận mệnh.
“Tiêm một cái là xong.” Người chơi tuấn mỹ ấn ống tiêm, đẩy không khí ra ngoài. Hắn đang muốn động thủ, đột nhiên đại tiểu thư bị trói chợt vươn tay chụp lấy cổ tay thanh niên, tay kia mọc ra móng tay dài bén nhọn đâm tới, trong chớp mắt đâm thủng quần áo và da thịt hắn, tựa như muốn đâm vào trái tim hắn.
Biểu cảm hoảng sợ và căm ghét dần dần biến mất khỏi gương mặt thiếu nữ. Đại tiểu thư mỉm cười nhìn thanh niên người chơi, đáy mắt lại không chứa chút ý cười. Không biết thiếu nữ thoát khỏi trói buộc tự lúc nào.
Bàn tay thanh niên tuấn mỹ xuất hiện vô số điểm sáng vàng li ti như sao trời bay múa, cùng với thanh âm dòng điện lưu động. Đại tiểu thư lập tức cảm giác được, thoát cái cách xa hắn bốn năm mét. Thiếu nữ rút khăn tay từ trong túi ra, làm như không có việc gì mà bình tĩnh lau ngón tay dính máu.
Quái vật ẩn nấp trong bóng đêm ngửi được mùi máu tươi, chúng chậm rãi mò đến gần hai người. Thanh niên tuấn mỹ không rảnh để ý đám quái vật, hắn nheo đôi mắt nhìn đại tiểu thư.
“Thỏ Đen?”
Đường phố dưới thành phố ngầm lúc 3, 4 giờ rạng sáng.
Salman và Nhậm Dật Phi an tĩnh đi dạo cùng nhau. Salman ôm một bó hoa hồng đỏ rực, hơn một nửa hoa hồng trong đó đã bị quái vật nhỏ bóp nát.
Vì để mỹ nhân vui vẻ, hoa hồng phải trả giá rất nhiều.
Đây là một trong những con đường náo nhiệt nhất thành phố. Song bởi vì rạng sáng, người qua kẻ lại trên đường ít hơn rất nhiều, đương nhiên không có ai chen chúc.
Nhậm Dật Phi mặc váy nhỏ màu rượu đi giữa đám người, bọn họ đều tán thưởng vẻ ngoài xinh đẹp của hắn không thôi: Có lẽ đợi mấy năm nữa, thiếu nữ mỹ lệ sẽ trưởng thành, sau đó trở thành một đại mỹ nhân.
Nhậm Dật Phi bị nhìn chằm chằm, hắn không hề thoải mái.
“Em đừng mãi cau mày như vậy, cẩn thận bị phát hiện bây giờ.” Salman mỉm cười tủm tỉm.
Cái tên con người này lại làm chuyện vô nghĩa. Nhậm Dật Phi không chút kiên nhẫn: Kêu tôi ở chung hài hòa với con người à? Anh sẽ ở chung hài hòa với thức ăn của anh không?
Cho dù hắn từng là cái gì thì hiện tại chính là Tinh Hồng Nữ Vu. Tinh Hồng Nữ Vu là một quái vật khát máu, chuyện đó vĩnh viễn không thể thay đổi.
Nói trắng ra, Tinh Hồng Nữ Vu và bảy người không biết biến thành quái vật thế nào kia có thể là người bảo vệ căn cứ, cũng có thể là kẻ hủy hoại căn cứ. Bọn họ có thể là người, cũng có thể là quái vật. Cuối cùng bọn họ là gì, phải xem hoàn cảnh ra sao.
Thật đáng tiếc, con người đã chọn biến bọn họ thành quái vật.
“Dẫn em đi dạo không phải để em hiểu con người.” Salman vươn tay muốn xoa đầu quái vật nhỏ, sau đó bị Nhậm Dật Phi lạnh lùng đẩy ra, “Mà là để em xem mấy bức tượng bị đẩy ngã và đèn đường bị phá hư.”
“Hôm nay căn cứ bạo phát biểu tình thị uy, ngọn lửa đã bùng cháy. Căn cứ sẽ không tồn tại được bao lâu nữa.”
Lúc này Nhậm Dật Phi mới chú ý tới những dấu vết bị phá hư bên đường: Thì ra là vậy.