Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 5 - Chương 123.2: Không Người Biết Hiểu

Phía chính phủ vất vả lắm mới bắt được Tinh Hồng Nữ Vu, đám người chơi đều chuẩn bị tinh thần đi tham quan phòng thí nghiệm không cần giấy phép. Không nghĩ tới ở đâu rơi xuống một người ăn cơm trúng độc. Mà mỗi hắn trúng độc thì không sao, hắn lại quay sang hất đổ nồi cơm người khác, bệnh thì nói một tiếng!

Đám người chơi có cảm giác chính mình bị thọc một đao, bọn họ phẫn nộ tột cùng.

“Không phải NPC giữ đồ vật định vị Tinh Hồng Nữ Vu trong tay à? Sao không lấy ra dùng nữa?” Cô gái buộc tóc hai chùm thở hồng hộc chạy trốn. Chỉ cần định vị được vị trí quái vật, cô thề sẽ giúp chính phủ bắt người, tranh thủ lấy công chuộc tội.

“Nghe nói đã quá thời gian nên thứ đó mất đi hiệu lực.” Thiếu niên tóc xoăn đáp. Chắc người chơi kia đã tính toán thời gian xong xuôi rồi mới hành động.

“Đm giảo hoạt vậy. Oa a a a, trốn mau!”

Đêm nay không hề yên bình, đặc biệt là đối với căn cứ.

Căn cứ đã không còn khả năng “che chắn”, đám quái vật bên ngoài lập tức hành động.

Làn sóng đầu tiên là nhóm quái vật nhỏ dò đường giúp quái vật lớn. Tính công kích của quái vật nhỏ không mạnh, bọn chúng khá nhỏ, nhưng vì số lượng quá đông nên thành viên đội săn thú bốn phía phải chạy tới chạy lui không ngừng.

Vì bất đắc dĩ nên bọn họ mới dùng vũ khí nóng.

“Hình như mặt đất đang chấn động?” Người dân dưới thành phố ngầm đều cảm giác căn cứ hơi rung lắc, chẳng qua rất nhanh sau đó, cảm giác chấn động liền biến mất không thấy tăm hơi.

“Vì có người sử dụng máy bay vận tải không người lái hả?” Người trong căn cứ bắt đầu suy đoán.

Dân cư thành phố đã quen sống mười mấy năm không có quái vật, bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện quái vật vây thành.

“Đây chỉ mới bắt đầu.” Đợt đầu tiên toàn là quái vật nhỏ tấn công, về sau số lượng quái vật phát hiện căn cứ sẽ càng lớn. Cho dù hiện tại bọn họ tạm thời ứng phó được đi nữa thì ngày mai sẽ ra sao?

Đội trưởng đội săn thú trầm mặc dựa cửa hút thuốc, khói thuốc lượn quanh che mờ tầm nhìn. Ông ta không thể không nhớ tới một chuyện xảy ra cách đây mười tám năm.

“Rốt cuộc chuyện chúng ta làm là đúng hay sai?” Căn cứ từng duy trì trật tự một xã hội, để phụ nữ, trẻ em và người già có thể sinh sống. Nhưng căn cứ cũng mở ra một con đường khiến mọi người lùi dần, không thể đối mặt trực tiếp với sự thay đổi của thế giới và quái vật nữa.

Ở những khu vực khác, con người tồn tại bằng hình thức săn thú. Mỗi người đều đấu tranh vì thế giới mới. Mối quan hệ giữa bọn họ và quái vật rất phức tạp, có hợp tác và cũng có mâu thuẫn. Con người giống như trở về xã hội nguyên thủy, nhưng bọn họ cũng ngày càng trở nên cường tráng và nhanh nhẹn.

“Đội trưởng, tìm được manh mối rồi!” Đội viên nào đó chạy đến báo cáo, “Có người nhìn thấy một thanh niên khả nghi ở một khu dân cư trong thành. Đối phương đeo khẩu trang, mặc áo khoác đen trùm mũ. Hắn nhớ rõ người nọ rất cao, hơn nữa còn rất đẹp trai.”

“Đeo khẩu trang rồi mà vẫn biết đẹp trai?” Đội trưởng tức giận hỏi.

“Dạ? Cái đó…”

“Tôi tự đi xem, nơi này giao cho các cậu.”

Cùng lúc này, thủ lĩnh căn cứ nhận được một tin nhắn uy hϊếp. Ông ta mở điện thoại, bên trong chỉ có một tấm hình, đúng là con gái của thủ lĩnh.

Đầu tiên là ông ta không tin. Thủ lĩnh vội gọi cho hai thủ vệ nhưng không có nào người nghe máy. Ông ta lập tức dẫn người về nhà, phát hiện dì bảo mẫu và thủ vệ đều đã chết, sắc mặt hồng hào không khác nào đang ngủ.

Thủ lĩnh không thấy con gái mình trong phòng, cũng không tìm thấy dấu vết cửa lớn bị cạy khóa. Ông ta kiểm tra camera an ninh, thì ra vì tiểu thư chủ động đi theo một thanh niên ra ngoài, đối phương chính là người chơi tuấn mỹ trong lệnh truy nã.

“Cậu là ai? Cậu muốn cái gì?” Một giờ rạng sáng, thủ lĩnh căn cứ đi qua đi lại văn phòng. Ông ta xoa xoa huyệt mũi, do dự thật lâu mới trả lời tin nhắn.

Ở ngoài căn cứ, trong một tòa nhà cách đó không xa, người chơi tuấn mỹ đang ngồi trên ghế dài chạm trổ hoa văn. Hắn tươi cười ôn hòa đáp lời thủ lĩnh.

Mà bên cạnh hắn là thiếu nữ trẻ tuổi bị trói hai tay hai chân, miệng cũng bị dán chặt.

Đôi mắt ầng ậng nước của thiếu nữ nhìn người chơi tuấn mỹ, giống như cầu xin hắn khích lệ mình vài lời.

Không may thanh niên vốn là một kẻ lãnh khốc. Trái tim hắn làm bằng băng sương, một khi nóng lên, hắn sẽ chết. Thế nên hắn vĩnh viễn cũng không động lòng.

“Ngoan ngoãn nghe lời đi, tôi sẽ không làm tổn thương em. Chỉ cần ba của em đủ yêu em, tôi đảm bảo em có thể trở về bên ông ấy toàn vẹn.”

Người chơi tuấn mỹ không hề liếc mắt nhìn thiếu nữ, hắn cúi cầu gửi tin nhắn cho thủ lĩnh căn cứ: “Nghe nói các ông từng làm một thực nghiệm đặc biệt. Thành thật mà nói, căn cứ chúng tôi cũng muốn thử xem.”

Thực nghiệm? Thủ lĩnh căn cứ nhìn thấy hai chữ này, ông ta có dự cảm không ổn: “Thực nghiệm gì cơ?”

“Thủ lĩnh giả mù sa mưa với tôi chăng? Đương nhiên là… Thực nghiệm của con trai ông.”

Thiếu nữ bị buộc chặt đột nhiên nghiêng đầu qua, cô “ô ô ô” mấy tiếng nhìn người chơi tuấn mỹ. Hắn bật cười: “Thật ra tiểu thư có một đứa em trai nhỏ hơn em hai tuổi.”

Thủ lĩnh đứng trong văn phòng tiếp tục nhìn thấy ba chữ “con trai ông”, suýt chút nữa là ông ta không cầm nổi điện thoại. Ông ta trực tiếp đặt điện thoại sang một bên, đôi tay vò vò đầu tóc bực bội.

“Làm sao hắn biết chuyện đó? Là ai đã tiết lộ?” Thủ lĩnh căn cứ cắn răng.

Một lúc lâu sau, ông ta đáp: “Cậu nhầm rồi, tôi không có con trai.”

“Có hay không thì chính ông hiểu rõ hơn bất kỳ ai, đừng giải thích với tôi làm gì. Tôi chỉ muốn biết kết quả và toàn bộ nội dung chi tiết của báo cáo thực nghiệm năm đó.”

Nhìn nội dung tin tức gửi đến, sắc mặt thủ lĩnh căn cứ lập tức trắng bệch: “Không thể nào!”

“Ha.” Người chơi tuấn mỹ cười nhạo. Hắn biết điểm yếu người nọ là gì. Viết tự bạch, hơn nữa còn dùng nhiều bút pháp Xuân Thu*, chính là vì thanh danh ngày sau. Mà thanh danh thì sẽ mang cho ông ta quyền lực và phú quý.

*Thuật ngữ trong lý luận văn nghệ cổ đại TQ, người viết không thể hiện quan điểm trực tiếp về nhân vật và sự kiện nhưng qua câu từ hàm súc, có thể hiểu được ẩn ý.

Nếu năm đó thủ lĩnh có thể hy sinh vợ mình và con trai, bây giờ ông ta hy sinh thêm một đứa con gái cũng rất bình thường. Vì ích lợi bản thân, không có gì mà ông ta không dám.

“Tạm gác chuyện kế hoạch loài người mới sang một bên, chúng ta nói chuyện Tinh Hồng Nữ Vu trước được không?”

Người chơi tuấn mỹ gõ chữ, rốt cuộc nói ra mục đích thật sự của mình: “Có lẽ tôi sẽ giúp ông tìm Tinh Hồng Nữ Vu. Tinh Hồng Nữ Vu chạy thoát, căn cứ ông đã sắp hỏng bét. Không có thủ lĩnh căn cứ trấn an thì làm sao bây giờ?”

Hắn bấm gửi.

Nhìn dòng chữ được gửi đi sau cuối, người chơi tuấn mỹ càng mỉm cười vui vẻ: “Thứ của tôi, cuối cùng cũng sẽ là của tôi?”